Đại Tình Hiệp
Chương 7 : Sự biến kinh hồn
Ngày đăng: 14:37 18/04/20
Tư Đồ Ngọc ánh mắt sáng ngời, dựng ngược cặp mày lưỡi kiếm lên cười nói :
- Như vậy cũng được, đối với Vô Song Quái Tẩu Đường Bách Hiểu, trước hết chúng ta hãy đối xử ngon ngọt, rồi sau có thế nào mới dùng đến biện pháp mạnh.
Vu Mộng Tương nói :
- Lão đệ nói cho nghe rõ ràng hơn một chút.
Tư Đồ Ngọc mỉm cười đáp :
- Điều tại hạ muốn nói là trước hết tại hạ kiếm cách để thăm dò tin tức từ Đường Bách Hiểu, nhưng nếu sau không được lão cho biết gì cả thì lúc ấy Điện chủ hãy ra tay.
Vu Mộng Tương cười nói :
- Nói như vậy chẳng lẽ Tư Đồ lão đệ lại phải một phen tới Lao Sơn Song Môn cốc nữa hay sao?
Tư Đồ Ngọc suy nghĩ một hồi rồi đáp :
- Nếu tại hạ dò được tin tức từ cửa miệng Vô Song Quái Tẩu Đường Bách Hiểu, thì không phải tới đây nữa.
Vu Mộng Tương đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc mỉm cười hỏi :
- Tư Đồ lão đệ, giả như lão đệ biết địa điểm cử hành Thiên Trì kỳ hội, thì lão đệ có cho ta biết với hay không?
Tư Đồ Ngọc đáp không cần suy nghĩ :
- Tất nhiên là có thể chứ. Nếu không có điều gì trở ngại, thì Vu điện chủ cho một người đợi tại hạ ở bên Đại Minh hồ, có tin tức gì người đó sẽ về thưa lại với Điện chủ.
Vu Mộng Tương gật đầu cười nói :
- Được, chúng ta ấn định một thời gian vậy.
Tư Đồ Ngọc nói :
- Mười ngày sau vào lúc hoàng hôn, tại hạ đợi bên Đại Minh hồ, Vu điện chủ phái ai đi thế?
Vu Mộng Tương mắt tia ra những ánh sang như điện mỉm cười nói :
- Đến lúc ấy phái ai đi, giờ phút này ta cũng chưa thể nói ra trước được. Ta với Tư Đồ lão đệ hãy ước định một ám hiệu, để khỏi có điều sơ sót nhé.
Chỉ Phấn Diêm La vừa nói vừa lấy ở trong lòng ra một cánh hoa kỳ là năm sắc có nạm ngọc chia ra làm hai, mỉm cười, đưa cho Tư Đồ Ngọc.
Tư Đồ Ngọc giơ tay ra đỡ lấy coi, chàng thấy bông hoa nạm ngọc ấy, chất ngọc thật tốt khi phân ra làm đôi thì ở giữa nó có một cái khớp, nếu không gặp đúng nguyên vật thì không dễ dàng gì vừa khớp và hợp sắc được. Thực rõ ràng đó là một tín vật rất hay.
Chàng không nghĩ ngợi lâu la, sau khi nhận được nửa bông hoa nạm ngọc, chàng liền đứng thẳng người dậy cáo biệt Chỉ Phấn Diêm La. Vu Mộng Tương cười nói :
- Tư Đồ lão đệ đã nóng lòng muốn biết địa điểm cử hành Thiên Trì kỳ hội, ta cũng không tiện giữ nữa, trên giang hồ nếu có duyên thì không sợ gì một ngày kia chúng ta không gặp lại nhau.
Tư Đồ Ngọc cũng cười đáp :
- Xin Vu điện chủ bảo trọng lấy mình vàng, sớm chữa lành ác tật. Tư Đồ Ngọc này mong được gặp Vu điện chủ trên Thiên Trì kỳ hội, vì lúc ấy tại hạ có điều muốn cậy Vu điện chủ.
Hai người đối đáp với nhau xong Vu Mộng Tương liền ra lệnh cho tiểu tỳ áo xanh đứng hầu ở bên dẫn Tư Đồ Ngọc ra khỏi Địa Ngục môn.
Tư Đồ Ngọc thấy mình vào trong Địa Ngục môn không phải xung đột với Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương, mà chỉ đàm đạo qua loa không mất bao nhiêu thời giờ, cho nên chàng còn muốn chờ Tiêu Lộng Ngọc ở ngoài Song Môn cốc. Chàng đưa mắt nhìn khắp bốn phía một lượt, bỗng nhiên chàng đã thấy Tiêu Lộng Ngọc đã đứng sừng sững ở bên Song Môn cốc.
Tư Đồ Ngọc ngạc nhiên hỏi :
- Ngọc tỷ bộ chị ở trong cửa Thiên Đường chẳng lẽ lại không gặp trở ngại gì, cho nên mới nhanh chân hơn tiểu đệ.
Lời chưa dứt, chàng đã chạy nhanh lại gần Tiêu Lộng Ngọc chàng thấy người thiếu nữ thông minh tuyệt vời kia đã lộ vẻ lo lắng trên làn mi khóe mắt.
Tư Đồ Ngọc hơi kinh hoảng vội kêu gọi :
- Ngọc tỷ, chị ở trong cửa Thiên Đường đã gặp phải chuyện gì vậy?
Tiêu Lộng Ngọc đáp :
- Không có chuyện gì cả, vị Cửu Chỉ Tiên Cơ Long Tuyết Hồng không có mặt trong cửa Thiên Đường mà đã rời khỏi núi rồi.
Tư Đồ Ngọc kêu ồ một tiếng mỉm cười nói :
- Thì ra là thế tiểu đệ đang lấy làm lạ tại sao ở trong cửa Địa Ngục không gặp chuyện gì bất trắc cả, mà sao tỷ tỷ lại tới nơi đây trước tiểu đệ như vậy.
Tiêu Lộng Ngọc hơi nhíu cặp mày liễu chăm chú nhìn Tư Đồ Ngọc và nói :
- Chẳng lẽ vị Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương cũng không có ở trong động phủ chăng?
Tư Đồ Ngọc lắc đầu nói :
- Vu Mộng Tương bị ác tật hành hạ không thể đi lại được, hiện có mặt ở trong cửa Địa Ngục, nhưng bà ta cũng không hay biết gì về địa điểm cử hành Thiên Trì kỳ hội.
Nói xong chàng liền đem hết những việc vừa qua kể cho Tiêu Lộng Ngọc nghe.
Tiêu Lộng Ngọc lẳng lặng đứng nghe gật đầu nhìn Tư Đồ Ngọc nói :
- Được, Ngọc đệ cứ đi Thiên Phật sơn đi, chừng nửa tháng sau ngu tỷ sẽ đi Tế Nam tìm Ngọc đệ.
Tư Đồ Ngọc thất kinh hỏi :
- Tỷ tỷ không đi cùng đường với tiểu đệ hay sao?
Tiêu Lộng Ngọc hơi nhíu cặp mày liễu lắc đầu đáp :
- Ngu tỷ có việc gấp phải làm, vậy tạm thời chia tay với Ngọc đệ nửa tháng.
Tư Đồ Ngọc có vẻ lưu luyến không nỡ chia tay nói :
- Nếu tỷ tỷ có việc thì tiểu đệ sẽ giúp Ngọc tỷ trước...
Tiêu Lộng Ngọc xua tay cười nói :
- Việc này của ngu tỷ Ngọc đệ không thể giúp được đâu, chúng ta chẳng qua mới kết giao sơ qua, cũng như là bèo trên nước gặp nhau chẳng lẽ mới chỉ tạm vắng mặt nhau trong có nửa tháng mà hiền đệ đã lưu luyến như thế hay sao?
- Lão tiền bối...
Đường Bách Hiểu không để chàng nói dứt câu đã lạnh lùng xen lời nói ngay.
- Mi đã biết ta là Vô Song Quái Tẩu Đường Bách Hiểu, nhưng ta lại không biết mi là cái giống gì?
Tư Đồ Ngọc nghĩ tới việc mình chưa xưng tên tuổi, chàng không khỏi bẽn lẽn liền cười nói :
- Tại hạ họ Tư Đồ, tên chỉ có một tiếng là Ngọc.
Đường Bách Hiểu đưa mắt nhìn chàng mấy cái, chỉ tay về phía sau núi cười quái dị nói :
- Tư Đồ lão đệ, phía sau núi có một khu rừng trúc, trong rừng có một ngôi nhà tranh nay có việc phải đi trước, vậy vào khoảng canh hai lão đệ vào trong chồi tranh đó tìm ta.
Tư Đồ Ngọc gượng cười nói :
- Đường tiền bối...
Đường Bách Hiểu xua tay đáp :
- Tánh tình lão không phải là cổ quái đâu, nhưng lão chỉ nhát gan đấy thôi, khi chưa biết lão đệ tới đây tìm ta định thỉnh giáo việc gì, thì ta đâu dám nhận một lạy của lão đệ như vậy? Vạn nhất cái việc lão đệ hỏi ta không thích đáp hoặc không thể trả lời được thì có phải là phiền phức lắm không?
Tư Đồ Ngọc ôn tồn nói :
- Lão tiền bối đã định hỏi tiểu bối tới đây để là chi, thì tiện đây tiểu bối...
Đường Bách Hiểu trừng mắt nói :
- Mi điên à, hai khùng thế, mà nghe không hiểu lời ta nói? Bây giờ ta có việc gấp cần phải đi ngay, vào khoảng canh hai mi đến sau núi, vào trong khu rừng tìm ta ở căn nhà tranh.
Vừa dứt lời người lão đã băng đi, thân pháp cực kỳ mau lẹ, chỉ thoáng cái, Đường Bách Hiểu đã khuất dạng trong cảnh nhá nhem của hoàng hôn.
Tư Đồ Ngọc vốn biết lão ấy tánh tình quái đản không tiện áp buộc đành đưa mắt uất hận nhìn theo.
Đường Bách Hiểu đi rồi, Tư Đồ Ngọc ở trên ngọn Tiên Phật Sơn chắp tay sau lưng đi đi lại lại, bỗng nhiên chàng nghe thấy sáu tiếng ròn rã :
- Ai xem bói, ai xem bói..?
Tiếp theo đó ở trên sơn đạo có một bóng người đang chạy lại, đó là một lão thầy bói.
Lão thầy bói đó râu dài tới ngực người hơi ốm, ở sống mũi lại đeo một cái kính đen, khiến người ngoài không sao nhìn rõ và đoán được tuổi thực là bao nhiêu, nhưng đoán phỏng thì cũng chừng khoảng ngũ tuần.
Tay phải thầy bói cầm một cây trúc có buộc một miếng vải dài, trên viết mười hai chữ bằng mực lớn: “Xem quá khứ, đoán hiện tại đoán tương lai”.
Tư Đồ Ngọc rất hiếu kỳ, dựng ngược cặp mày kiếm lên cười nói :
- Vị tiên sinh đây có thích trong lúc du sơn ngoạn thủy, tái kết một đoạn duyên pháp không?
Thày bói gật đầu mỉm cười đáp :
- Tại hạ nhờ cái nghề bói toán này mà mưu sinh, trên đường bôn tần hồ hải nay có người gõ cửa thăm hỏi đến, lẽ nào lại không kết bạn.
Nói đến đây gã thầy bói thong thả tiến lại gần, đưa mắt nhìn kỹ Tư Đồ Ngọc rồi mới cười hỏi :
- Quý tánh tôn danh của công tử là gì?
Tư Đồ Ngọc đáp :
- Tại hạ họ Tư Đồ tên là Ngọc, còn tiên sinh xưng hô ra sao?
Lão thầy bói cười nói :
- Tại hạ là Tần Lộ, Tư Đồ công tử định xem việc ở trước mắt hay là muốn luận việc chung thân đại sự tốt hay xấu?
Tư Đồ Ngọc nói :
- Việc chung thân đại sự tốt xấu ra sao biết mà làm gì, Tư Đồ Ngọc này chỉ xin Tần tiên sinh chỉ điểm cho việc ở trước mắt mà thôi.
Tần Lộ chỉ một tảng đá lớn mỉm cười nói :
- Xin mời Tư Đồ công tử ngồi chơi, công tử cho xem bàn tay.
Tư Đồ Ngọc ngồi xuống tảng đá, rồi đưa bàn tay trái ra cho Tần Lộ quan sát kỹ lưỡng.
Tần Lộ xem xong tay trái rồi lại xem sang tay phải, xem xong tay phải lại nhìn đến tướng mặt, rồi sau cùng còn bảo Tư Đồ Ngọc đứng thẳng người dậy, đi vài bước ho lên một tiếng rồi lão mới nghiêm sắc mặt lại nói :
- Tư Đồ công tử, Tần Lộ này nếu có nói thẳng..
Tư Đồ Ngọc mỉm cười cắt ngang câu nói của Tần Lộ dựng ngược cặp mày lưỡi kiếm nói :
- Người quân tử vấn họa chứ không vấn phước, xin Tần tiên sinh cứ nói thẳng hết ra.
Tần Lộ nghiêm nét mặt lại chậm rãi nói :
- Tư Đồ công tử có cốt cách rất tốt, trên đời hiếm có, phước duyên một đời rất là sâu, nhưng việc trước mắt như thế có tai họa phải kiêng kỵ vật và quỷ, thận trọng đề phòng kẻ gian ác.
Tư Đồ Ngọc cho mấy lời đó chỉ là lời của mấy kẻ giang hồ thuật sỹ nói ra hằng ngày để kiếm tiền, cho nên chàng chỉ cười thầm thôi.
Tần Lộ lại nghiêm nét mặt nói tiếp :
- Công tử chớ coi thường lời nói của Tần Lộ này, sát khí của công tử đã lộ ra ở mi tâm, nhiều lắm là không qua tối nay, trước ngày mai thế nào cũng có tai họa ứng nghiệm, nhưng kẻ gây ra tai họa là kẻ gian ác thì tiêu trừ tai họa cho công tử cũng là kẻ gian ác. Công tử chỉ cần nhất nhất mỗi việc đều phải thận trọng, thì có thể không việc gì đâu.
Tư Đồ Ngọc mỉm cười lấy ra năm quan tiền đưa biếu lão thầy bói. Tần Lộ không khách sáo đưa tay nhận tiền, cám ơn rối rít nói :
- Đa tạ công tử, Tần Lộ này đã được đội ơn sâu, vậy cũng xin kính dâng một lời này.
- Tần tiên sinh có lời vàng ngọc gì chỉ dạy. Tư Đồ Ngọc này xin cúi đầu bái lĩnh.
Tần Lộ cười nói :
- Cái tên họ của con người ta có hợp với nhau hay không quan hệ rất lớn đến việc chung thân đại sự quan ấn của công tử rất đẹp.