Đại Tranh Chi Thế
Chương 1118 : Ô long cứu mỹ nhân
Ngày đăng: 01:18 20/04/20
- Hắn là ai? Hắn là ai? Nàng đừng tưởng rằng nói mấy câu mà gạt được ta, nàng nói xem kẻ đó ở đâu?
Tiểu Ngải lại liếc nhìn Khánh Kỵ, trong lòng Khánh Kỵ bỗng thấy có chút cảm giác bất ổn, chỉ thấy Tiểu Ngải ánh mắt đắm đuối nhìn Khánh Kỵ nói:
- Người đó... chính là chàng! Nhân gia với chàng thường xuyên đi lại với nhau, lâu ngày nảy sinh tình cảm, kết quả là đã yêu chàng mất rồi...
Khánh Kỵ nghe thấy vậy chỉ biết trợn mắt há hốc mồm:
- Trời ạ, lâu ngày nảy sinh tình cảm gì chứ, ngày nào hả? Ta ngày nào yêu cô hả? Đây là... đây đúng là mầm họa rồi!
Biết người đang đứng trước mặt chính là tình địch của mình, lại thấy hắn mặc một bộ trang phục của gia nô, công tử áo bào trắng giận dữ, bổ nhào lên trước, nắm chặt cổ áo Khánh Kỵ, phẫn nộ gầm hét lên:
- Ngươi là ai, lại dám tranh giành Tiểu Ngải với bản công tử, ngươi có biết ta là...
Khánh Kỵ tối sầm mặt lại, lạnh lùng quát lớn:
- Công tử, xin ngài tự trọng!
Nói rồi duỗi tay phẩy một cái như phẩy ruồi, công tử kia liền bị đẩy văng ra. Chân hắn run rẩy, thất tha thất thểu lùi lại vài bước, suýt chút nữa té ngã ra đất, may mà đằng sau có mấy võ sĩ giắt cung cầm kiếm chạy tới, vội đỡ lấy hắn.
- Gan to lắm, dám vô lễ với chủ công của ta?
Công tử áo bào trắng đứng vững lại, viên võ sĩ nâng hắn dậy lấy tay cầm lên chuôi kiếm, tức giận tiến về phía Khánh Kỵ, cao giọng quát lớn.
Khánh Kỵ nhìn kỹ, oa! Người này đúng là một đại hán khí phách ngang tàng, trông thật là cá tính. Trán gồ lên, hai mắt lõm sâu, đôi gò má cao cao, miệng rộng, dáng người vạm vỡ, lưng hơi còng một chút, căn bản là không khác lắm so với người vượn Bắc Kinh, xem ra có vẻ hơi "đần".
Anh Đào trông thấy tình hình như vậy, đặt đống đồ mua được sang một bên, tiến lên nghênh tiếp, cười lạnh nói:
- Ngươi là cái thá gì, cả gan vô lễ với công tử... cả gan vô lễ với hai chúng ta?
Người vượn Bắc Kinh ngửa mặt lên trời cười ha hả, ngạo nghễ nói:
- Mỗ gia Nhiễm Mãnh, quý tính của công tử nhà ta đương nhiên không tới hạng người các ngươi được biết.
Dứt lời sắc mặt hắn trầm xuống, trán nhăn lại, nghiêm nghị quát:
- Bắt chúng nó lại cho ta!
Dứt lời vung kiếm xông lên đầu, Anh Đào không chịu yếu thế, thân phận của hắn ở Thành phủ là gia tướng, bên mình giắt theo một thanh kiếm đồng không bao, lập tức vung kiếm đón đỡ, hỗn chiến cùng với đối phương, tiếng kim loại đập vào nhau chan chát. Vừa trông thấy hai bên ẩu đả, người đi trên phố lập tức tránh ra thật xa, dọn ra cho bọn hắn một chỗ.
Người vác kiệu bỏ của chạy lấy người, vội vã ù té chạy thẳng, không cần đến tiền công nữa.
- Trang phục? Trang phục của hắn có gì đặc biệt?
Khổng Khâu lắc đầu đáp:
- Xem ra công tử không để ý thật rồi. Lúc nãy khi hắn đôi co với công tử, Khâu liếc nhìn miếng ngọc bội hắn giắt bên hông... Lúc đó cũng không để ý, đến đây mới nghĩ lại, ngọc bội của hắn... chính là du ngọc và kỳ tổ thụ...
(“Tổ thụ” cũng là một loại ngọc, về phần chi tiết, mời độc giả xem thêm cuối chương này)
Khánh Kỵ sững sờ, quay đầu nhìn về phía công tử áo bào trắng cùng đám gia tướng đang đuổi theo tới đây, trong mắt hơi lóe sáng, mặt giãn ra cười nói:
- Anh Đào, mời Khổng sư vào trong, lát nữa ta sẽ trò chuyện cùng Khổng sư.
- Công tử...
- Yên tâm, ta không có chuyện gì đâu.
Anh Đào vâng lệnh dẫn Khổng Khâu đi, Khổng Khâu bất đắc dĩ, bị Anh Đào kéo vào trong.
Tên công tử này thể chất quả thật quá kém cỏi, được hai tên võ sĩ dìu theo, vậy mà chạy vẫn mồ hôi đầm đìa, hơi thở hồng hộc. Khánh Kỵ đứng đợi trước cửa, trông thấy hắn sắp đến gần, vội phủi quần áo, mỉm cười nghênh đón.
“Thiên tử đeo bạch ngọc và huyền tổ thụ, công hầu đeo sơn huyền ngọc và chu tổ thụ, công khanh đại phu đeo thủy thương ngọc và truy tổ thụ, công tử đeo du ngọc và kỳ tổ thụ, kẻ sĩ đeo đá mân và tổ thụ." Những công tử được nói trong lễ chế này không phải là đám công tử bại hoại trong Chu lễ ngày nay, chỉ cần có xuất thân quý tộc, có tiền của để được xưng là công tử, mà là những công-tử thật sự, cũng tức là con của quốc quân như Khánh Kỵ vậy.
Tuy nói rằng hiện nay các chư hầu trong thiên hạ đã không còn coi trọng Chu thiên tử nữa, đến cách xưng hô công tử cũng đều bị biến chất, khiến cho khắp phố đều là công tử, thế nhưng về cách ăn mặc, những kẻ dám trắng trợn bại hoại lễ chế không nhiều, nhất là ở một nước trọng lễ chế nhất như ở Lỗ quốc, loại quy tắc này càng thêm chặt chẽ.
Vậy công tử áo bào trắng có đeo du ngọc Kỳ tổ thụ kia, hắn rốt cuộc là người như thế nào?
-------------------------
Chú thích: Theo Chu lễ thì
- Thiên tử đeo bạch ngọc và huyền tổ thụ: Ngọc trắng và tổ thụ màu đen
- Công hầu đeo sơn huyền ngọc và chu tổ thụ: Ngọc đen và tổ thụ đỏ thẫm
- Công khanh đại phu đeo thủy thương ngọc và truy tổ thụ: Ngọc xanh nước biển và tổ thụ màu lụa đen
- Công tử đeo du ngọc và kỳ tổ thụ: Ánh ngọc và tổ thụ đen xám
- Kẻ sĩ đeo đá mân và tổ thụ: Đá mân: một thứ đá đẹp. Kinh Lễ có câu. quân tử quý ngọc nhi tiện mân 君子貴玉而賤珉 người quân tử quý ngọc mà khinh đá mân, ý nói hiềm vì nó lẫn lộn với ngọc vậy.