Đại Tranh Chi Thế
Chương 112 : Yêu Ly đâm Khánh Kỵ
Ngày đăng: 01:15 20/04/20
Ở huyện Hàn Giang thuộc Ngô quốc, trên dòng Trường Giang, gió thổi lồng lộng, từng đợt sóng mênh mông cuồn cuộn.
Công tử Khánh Kỵ hiên ngang đứng ở mũi thuyền, gió thổi làm áo choàng bay phần phật, nhưng trong ánh mắt hắn lúc đó lại đang tỏa ra một thần thái cực kì phấn chấn.
Đại quân của hắn vừa mới đánh chiếm huyện Hàn Giang, nhất chiến công thành (một trận đoạt được thành), thế như chẻ tre. Hiện giờ lại đang hành quân suốt đêm, chuẩn bị cấp cho kẻ soán quyền đoạt vị công tử Quang, hiện giờ là Ngô Vương Hạp Lư một đòn phủ đầu.
Khánh Kỵ, năm nay mới mười tám tuổi, có sự dũng cảm hơn vạn người, được xưng là dũng sĩ số một Ngô quốc, là con trai của Ngô Vương Cơ Liêu. Công tử Quang mưu đoạt vương vị, nghe theo môn khách của hắn là Ngũ Tử Tư chiêu nạp tên thích khách Chuyên Chư, tên thích khách này rất khôn ngoan, dùng mưu giấu dao trong bụng cá rồi ám sát Ngô Vương Cơ Liêu.
Khi đó, Khánh Kỵ đang ở phương xa tác chiến với nước Sở. Lúc tin tức phụ vương bị giết, công tử Quang soán vị truyền tới nơi, nhất thời toàn quân suy sụp, vạn mã lặng im. Khánh Kỵ cũng biết rằng sự đã rồi, quyết định dứt khoát, lập tức suất lĩnh thân tín đánh phá vòng vây, trốn sang Vệ quốc. Ở Vệ quốc không ngừng chiêu binh mãi mã, liên kết với các nước xung quanh, thề báo thù giết cha.
Khánh Kỵ dũng cảm có một không hai trong thiên hạ, không chỉ nổi tiếng ở các nước chư hầu, ngay cả trong Ngô quốc cũng có uy vọng cực cao, ngày nào còn có hắn, giang sơn Ngô quốc còn không được ổn định. Khánh Kỵ ở Vệ quốc mài gươm soàn soạt, Ngô Vương Hạp Lư tựa như lúc nào cũng để trong đầu, cả ngày lo lắng đề phòng. Lúc này, hắn rốt cục đã đánh trở lại.
Khánh Kỵ sừng sững ở mũi thuyền, binh sĩ hai bên thuyền đang trầm giọng hô hiệu lệnh, mái chèo khua chỉnh tề hợp nhất, nước sông phát ra âm thanh bì bì bõm bõm.
Đứng bên cạnh Khánh Kỵ là một gã thấp lùn không đến eo của hắn, trong tay cầm một thanh đoản kích, tay áo bên phải của gã khi bị gió thổi qua chỉ thấy một khoảng không trống rỗng, đúng là bị mất một cánh tay. Hắn chỉ vào mặt Trường Giang thần thái phấn chấn nói: "Công tử khai triển thần uy, Hạp Lư đêm nay phải mất ngủ một phen. Lần này trở lại Ngô quốc, chúng ta sẽ thống thống khoái khoái mà giết hắn"
Khánh Kỵ một tay cầm vò rượu, hung hăng giơ lên đổ vào mồm, lau lau miệng, trầm giọng nói: "Yêu Ly, kẻ cầm đầu tất phải bị trừng trị, nhưng không được để trận chiến ảnh hưởng đến người dân, một khi đã chiếm được thành, quan trọng nhất chính là làm dân tâm ổn định."
Gã thấp lùn cụt một tay vâng vâng dạ dạ. Bỗng nhiên một con cá nóc hoảng sợ từ mặt nước nhảy dựng lên, "bõm" một tiếng lại chui xuống nước, làm bọt nước bắn lên tung tóe. Yêu Ly đang đứng ở mạn thuyền, cười ha ha nói: "Công tử, cá sông nhảy lên, chính là báo điềm lành."
Khánh Kỵ ảm đạm cười, hắn cũng không tin vào cái điềm lành hư vô mờ mịt này. Đại trượng phu đứng trong thiên hạ, cái gì cũng phải dựa vào chính hai tay của mình tranh đoạt. Điềm lành? Điềm lành có thể hạ được vương vị của Hạp Lư sao? Điềm lành có thể thay Khánh Kỵ hắn báo thù giết cha sao?
Khánh Kỵ quay đầu nhìn lại, ở phía sau hắn là mấy trăm chiến thuyền trùng trùng điệp điệp, các binh sĩ mặc áo giáp trên thuyền nghiêm trang đứng san sát, dưới ánh trăng Ngô câu Ngô qua* tỏa ra hàn khí dày đặc, trên mặt thuẫn (khiên) là hình mặt quỷ đang nhe răng dữ tợn.
(* Ngô câu: Kiếm của Ngô quốc, hơi cong giống hình cái móc. *Qua: Cái mác, vũ khí thời cổ)
Khánh Kỵ khóe miệng không khỏi lộ ra một tia vừa lòng, châm biếm: "Chỉ điềm lành thôi là chưa đủ, ta muốn báo thù phục quốc, phải dựa vào chính là bọn hắn, là tinh binh một tay ta luyện qua trăm trận!"
Lữ Thiên nhất thời không nói gì, bên tai tiếng chém giết rung trời, nhưng bọn họ cũng đều biết, Khánh Kỵ vừa chết, thời điểm toàn quân bị tiêu diệt cũng không còn xa.
Lữ Thiên chậm rãi đi tới, quỳ một gối trước mặt Khánh Kỵ, trầm ngâm một lúc lâu, hàm răng cắn chặt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đốt thuyền!"
Hắn vừa mới chuẩn bị xoay người đi đốt chiến thuyền, đột nhiên cảm giác thân mình của Khánh Kỵ tựa hồ động đậy một chút.
Lữ Thiên hoảng hốt, vội vàng đem cây đuốc để sát vào xem, Khánh Kỵ thần sắc như còn sống, nhưng lại không có một chút động tĩnh nào, hắn đang nghĩ tới có lẽ mình bị hoa mắt, đột nhiên lại nghe thấy Khánh Kỵ nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, cả người Lữ Thiên chấn động mạnh, không dám tin hô: "Công tử? Công tử không chết, công tử còn sống."
"Cái gì?" Kinh Lâm thất thanh kêu lên sợ hãi, bổ nhào đến.
"Công tử không chết, công tử quả nhiên còn sống!" Kinh Lâm ép vào lồng ngực Khánh Kỵ nghe nghe một lúc, đột nhiên lên tiếng hô to.
Lữ Thiên nâng cây đuốc lên, thấy Khánh Kỵ môi hơi động, tựa hồ đang cố gắng nói cái gì đó, hắn vội vàng để tai sát vào lắng nghe, chỉ nghe thấy Khánh Kỵ dùng thanh âm yếu ớt nói: "Ta kháo, đây là cái giấc mơ quái quỷ gì vậy?"
Lữ Thiên ngẩn ngơ, ngữ điệu của công tử rất cổ quái, cách đọc từng chữ lại càng cổ quái, căn bản không rõ hắn đang nói cái gì nữa.
Nhưng mà chỉ cần công tử Khánh Kỵ còn sống, bọn họ sẽ còn hi vọng, Lữ Thiên lúc này cũng không để ý tới công tử Khánh Kỵ rốt cục đang nói cái gì, chỉ lo gân cổ lên hét to: "Bỏ thuyền, bỏ thuyền, nhanh nhanh lên bờ, mượn đường Lỗ quốc quay về Vệ."
---------------------------
Chú thích:
(1) Hàn Phi Tử: tức Hàn Phi (韓非), là học giả nổi tiếng Trung Quốc cuối thời Chiến Quốc theo trường phái pháp gia, tác giả sách Hàn Phi Tử.
Tìm hiểu thêm tại đây: http://vi.wikipedia.org/wiki/Hàn_Phi