Đại Tranh Chi Thế
Chương 32022 : Dương Đông kích Tây (Hạ)
Ngày đăng: 01:20 20/04/20
Tin tức truyền tới hoàng cung, thái tử Phù Sai nghe thấy vậy thì giận dữ, lập tức rút kiếm chạy tới, đi theo sau là chánh phó thái giám tổng quản, chia nhau cầm vương kỳ cùng ấn tín. Hắn đi lên thành lâu Xương Môn, lập tức chém đầu chủ tướng Xương Môn, treo đầu của hắn lên cao, rồi mệnh cho phó tướng chủ trì việc quân, chính hắn tự mình đốc chiến.
Phù Sai cho người trải chiếu ra rồi ngồi trên thành lâu, phía sau là thái giám cầm vương kỳ cùng ấn tín, trong ngực ôm mỹ nữ do người Việt tiến cống, trong tay nâng chén rượu ba chân rót đầy rượu ngon, phía trước đầu gối là trường kiếm máu chảy đầm đìa, cao cao phía trước còn treo một cái đầu người dữ tợn, trên trời tên bay tứ tung, thỉnh thoảng còn có tảng đá lớn bay ngang trời, đập vào nơi nào, liền khiến cho mặt đất nơi đó rung chuyển, nhưng hắn vẫn cười cười nói nói, hồn nhiên không thèm để ý, điều này cổ vũ rất lớn cho sĩ khí của quân thủ thành Cô Tô, ổn định lòng người, thế phòng thủ Xương Môn lập tức vững như Thái Sơn, áp chế thế công mãnh liệt của quân Khánh Kỵ.
Khánh Kỵ đứng ở trước trận nhìn chiến trường tiếng kêu hét rung trời, khẽ lắc đầu nói: "Cô Tô Đại Thành, quả nhiên là không thể công. Binh lính chúng ta hữu hạn, tạm thời không thể bổ sung, tiêu hao ở đây không nổi, máy bắn đá vừa đưa tới thêm bao nhiêu?"
Kinh Lâm đáp: "Vừa vận tới tám cái, thợ công tượng phía sau vẫn đang không ngừng chế tạo, may là điện hạ khi ở Phi Hồ cốc đã cho bọn họ chế tạo suốt ngày, lắp đi lắp lại trang bị, cho nên những công tượng này đã vô cùng thuần thục."
Khánh Kỵ thở dài nói: "Trước khi ta rời khỏi Lỗ, còn cảm thấy rằng máy bắn đá cồng kềnh này tác dụng không lớn, hiện tại xem ra, đối mặt với tòa thành trì hùng vĩ thế này, uy lực của máy bắn đá lại là lớn nhất."
Thúc Tôn Diêu Quang ôn nhu nói: "Tình thế trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, ai có thể đoán trước được tiên cơ."
Khánh Kỵ cười, rồi phân phó xuống cho Kinh Lâm: "Để cho bọn họ tiếp tục chế tạo máy bắn đá, càng nhiều càng tốt, nghi binh phía sau tiếp tục chạy, đêm nay, ta sẽ dẫn chủ lực rời khỏi nơi này, ngươi cũng phải cẩn thận một chút."
"Hành quân gấp như vậy không được rồi, nếu còn như vậy thêm, nhân mã sẽ mệt mỏi không chịu nổi, ngay cả có chạy tới Cô Tô thành, cũng khó mà công kích được. Chúng ta nên khuyên nhủ Đại vương, không thể để cho binh lính đi nhanh như vậy. Cô Tô thành là tự tay ta xây, chỉ cần phòng ngự thích đáng, không có mười vạn hùng binh thì đừng hòng mơ tưởng trong vòng một năm rưỡi có thể đánh hạ được nó." Ngũ Tử Tư đứng ở trên một cỗ chiến xa khác, lo lắng nói.
Bá nhíu mày lại, nói: "Chúng ta cũng đã khuyên rất nhiều lần, nhưng Đại vương chịu nghe sao? Sao phải gặp Đại vương mà chịu xui xẻo."
Hắn hơi trầm ngâm, nói: "Đại vương làm như vậy, cũng có đạo lý của Đại vương. Nhân mã của chúng ta hơn xa nhân mã của Khánh Kỵ, cho dù khi chạy tới Cô Tô thành chưa thể lập tức khai chiến tiến công, nhưng nếu muốn phòng thủ, bọn họ cũng không làm gì được chúng ta. Chỉ cần Cô Tô thành chưa thất thủ, thấy chúng ta đuổi về tới bên ngoài, tất có thể ổn định quân tâm, chỉ cần nghỉ tạm một ngày, trong ngoài giáp công, tất có thể một trận chiến hạ được Khánh Kỵ."
Ngũ Tử Tư tính tình nóng nảy, nghe thấy hắn phụ họa cho Hạp Lư không khỏi giận tím mặt, suýt nữa thì mắng ra một câu "hỗn trướng", có điều nghĩ lại Bá lần này ở Sở quốc đã lập công lớn, hiện giờ địa vị trong lòng Ngô vương còn gần hơn cả hắn, đành phải kìm nén câu đó lại, một đôi mi như tằm nằm giật giật, trầm giọng nói: "Quân ta mặc dù đông, nhưng hiện giờ hành quân đường dài đã mệt mỏi không chịu nổi, chiến lực giảm sút, hiện giờ gấp rút tiếp viện Cô Tô , không kịp phái thám mã đi phía trước, đội hình toàn quân tán loạn, tình hình như thế, nếu Khánh Kỵ bỏ Cô Tô mà nghênh đón quân ta, ở phía trước có mai phục, khi đó phải làm như thế nào?"
Bá ngây người ngẩn ra, đột nhiên tức cười nói: "Tướng quốc lo lắng quá rồi, đại quân của chúng ta đi rất gấp, không ngừng di động, ngay cả việc phái thám mã đi thám thính con đường phía trước cũng không làm được, thì thử hỏi Khánh Kỵ hấp tấp chạy về Ngô quốc, chỉ sớm hơn chúng ta có hai ba ngày, hắn có cái thủ đoạn nào mà nắm giữ được chuẩn xác lộ tuyến hành động của chúng ta, vào đúng thời gian và địa điểm, mai phục mấy vạn đại quân trên con đường của chúng ta? Mấy vạn đại quân, đó cũng không phải là dăm ba tên trộm vặt cướp đường, sao có thể hành động tùy ý, chỉ cần quân lệnh thường xuyên truyền xuống trên dưới, đợi khi đại quân ta tới đó, đại quân của hắn không cần đánh cũng sẽ tự tán loạn."
Ngũ Viên nghe thấy cũng có đạo lý, hắn quay đầu lại nhìn đằng sau chiến xa đang phóng nhanh, đại quân đang vô cùng mệt mỏi, nặng nề thở dài một tiếng.