Đại Tranh Chi Thế
Chương 4203 : Mai phục
Ngày đăng: 01:20 20/04/20
"Báo, quân Ngô đang đi nhanh tới đây, ước chừng khoảng hai canh giờ là có thể tới trước núi." Một gã tín sứ giống như thương nhân nâng vạt áo, đầu đầy mồ hồi chạy tới trước doanh trướng giấu trong bụi cây của Khánh Kỵ bẩm báo.
"Hai canh giờ!" Tôn Vũ chợt kích động, hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, vui vẻ nói: "Hai canh giờ nữa, sắc trời đã tối, thật sự là trời giúp chúng ta."
Khánh Kỵ nói: "Thành Bích phu nhân thật tuyệt vời, có tai mắt của nàng, chúng ta tựa như có một con mắt nhìn xa nghìn dặm, luôn nắm rõ nhất cử nhất động của địch trong lòng bàn tay, nhờ có điều này, mới có thể thư thả chuẩn bị, xuất hiện kì binh, lấy yếu thắng mạnh. Lần này phạt Ngô nếu thắng, công của Thành Bích phu nhân là rất lớn!"
Thành Tú đứng một bên nghe thấy hắn khen tỷ tỷ, không khỏi cười nói: "Công tử quá khen, tỷ tỷ bày ra mạng lưới tai mắt ở Sở Ngô, vốn là dùng để truyền thông tin thương nghiệp, nhiều năm tổ chức, mới có được hiệu quả như thế, ban đầu ta thật không nghĩ tới lại có thể dùng cho quân sự."
Khánh Kỵ tò mò hỏi: "Thành Tú, tỷ tỷ ngươi dùng biện pháp gì mà tin tức có thể truyền đi nhanh chóng vậy?"
Thành Tú gãi gãi đầu nói: "Phương pháp kỳ thực thì rất nhiều, chỉ cần sắp xếp kinh doanh nhiều năm là được. Cách thức truyền tin tức kinh thương của chúng ta là, chưởng quầy do nhà chúng ta phái đi các nơi đi sưu tầm tin tức, mà người truyền tin tức, chẳng qua đúng là nông dân, ngư dân hoặc các xa phu rong ruổi bốn phương mà thôi. Những năm gần đây, chúng ta ở trong dân gian Sở Ngô tìm được một vài người nông dân, hàng năm trợ cấp cho bọn họ một ít kim tiền, khi có tin tức, bọn họ sẽ sử dụng một vài phương pháp như qua các xe, qua các con đò để từng đoạn từng đoạn truyền tin tức cho chúng ta, tin tức truyền tới nơi, thì sẽ có thêm phần thưởng, bọn họ chẳng qua là làm chân sai vặt, hàng năm lại có thêm một nguồn thu xa xỉ, cho nên đối với việc này rất nhiệt tình. À, đúng rồi, vào lúc khẩn cấp, chúng ta còn dùng bồ câu để truyền tin."
" Bồ câu đưa tin!" Khánh Kỵ kích động nói: "Các ngươi còn dùng bồ câu để truyền tin tức?"
Tôn Vũ tựa hồ như biết suy nghĩ của hắn, khóe mắt đảo qua, nói: "Nhân từ không nắm được binh."
Anh Đào cười khan một tiếng: "Tôn tướng quân nói không sai."
Khánh Kỵ gật đầu nói: "Trường Khanh nói có lý, chúng ta chờ thêm một chút, nếu lúc này tùy tiện đánh úp, Cơ Quang nói không chừng sẽ thừa dịp toàn quân chưa kịp cắm trại, lập tức dẫn quân lui về phía sau, hội hợp với nhân mã phía sau, khi đó sẽ không dễ để đánh."
Tôn Vũ nghển cổ nhìn từng đợt khói bếp bốc lên trên thảo nguyên, tự nhủ: "Lại chờ thêm một canh giờ nữa, đêm nay không có trăng, khi đó sắc trời như mực, lợi cho quân ta đục nước béo cò. Đến lúc đó, binh của Cơ Quang vừa mới nghỉ ngơi ăn cơm chiều, nhân mã phía sau cũng vừa mới lục đục tới trong quân doanh, muốn chạy cũng không dễ dàng, lúc này đánh bất ngờ, mới có thể gây ra sát thương lớn nhất với lực chiến đấu của hắn."
Lương Hổ Tử cùng A Cừu, Tái Cừu nghe thấy lời này, cũng không khỏi lạnh cóng cả người.
" Chư vị tướng quân, các ngươi hãy nhìn rõ vị trí đội quân của Cơ Quang. Chăm chú nhìn vào nơi đó, trận hỗn chiến tối nay, chỉ cần chúng ta có một đội quân giết được tới đó, là đại công cáo thành!" Tôn Vũ nói xong quay đầu lại, vừa thấy ánh mắt mọi người, không khỏi sửng sốt, theo bản năng vuốt vuốt mũi và hai má, hỏi: "Có gì không đúng à?"
Chúng tướng đều đồng loạt ra sức lắc đầu: "Không có, không có..."