Dâm Du Ký
Chương 1 : Xuống núi
Ngày đăng: 00:36 27/06/20
"nữ thí chủ, làm ơn hãy giúp tiểu tăng vượt qua một sướng nạn!"
Tuệ Năng vừa xuống núi được nửa ngày, liền bắt gặp một cô thôn nữ, đầu đội non lá, tay cầm cây hèo lăm lăm lùa mấy con bò ra bãi cỏ ven bờ suối.
Tuy quần áo lấm lem, song làn da hơi rám nắng của cô lại chất chứa một dòng nhựa sống rất mạnh mẽ, khuôn mặt đang đỏ ửng vì đi dưới trời nắng nóng quá lâu. Mấy giọt mồ hôi rịn ra làm mấy lọn tóc bết lại trông ngon phết.
Từ trong bụi cỏ chui ra một Nam Nhân đầu trọc, Cô gái chăn bò hốt hoảng lùi lại kêu toáng lên. Cũng may khuôn mặt của Tuệ Năng sáng sủa, dáng người cao dong dỏng, Phong thái rất chi là dạng người đứng đắn. Chỉ có điều ba mặc một bộ áo tăng nhân thêu hình nam nữ loã lồ đang quấn lấy nhau đủ mọi tư thế. trên cổ hắn đeo một vòng gồm mấy mẩu gỗ hình cự vật nam nhân Nho nhỏ.
"Dâm Tăng?"
suy nghĩ đó hiện ra ngay trong đầu cô thôn nữ, dù là người quê mùa nhưng uế danh của mấy tên đầu trọc chuyên cưỡng hiếp phụ nữ, cô đã được nghe qua từ chỗ mấy tay lái buôn, dăm bữa lại qua thôn vài lần.
Tuệ Năng thấy cô thôn nữ hoảng sợ, gã chột dạ vì thái độ đường đột của mình, ngay khi thôn nữ vừa lùi ra sau, Tuệ năng cũng lùi ra sau hai bước, ngón trỏ và ngón giữa kết hình Dâm Ấn.
"Dâm Thật, Dâm Thật, nữ thí chủ đừng sợ, tiểu tăng không có ý làm hại thí chủ."
Cô thôn nữ ngẩn người, nhìn Tuệ Năng từ trên xuống dưới, sau đó quay mặt, hai tay ôm nón chạy đi khuất dạng, Để lại một khuôn mặt đờ đẫn.
"Tu hành quả nhiên không dễ!"
Tuệ Năng thở dài, thả lỏng đôi vai lững thững bước ra bờ suối, ngắm nhìn bầu trời trong xanh phản chiếu dưới mặt nước đầu suy nghĩ những lời dặn của sư phụ.
Người bảo hắn xuống nhân gian nếm trải cõi hồng trần, nhưng bóng hồng vừa thấy hắn liền bỏ chạy thì làm ăn gì nữa đây. Nếu cưỡng bức con gái nhà lành thì hắn sẽ giống các sư huynh biến thành Dâm Tăng bị cao thủ chính đạo truy sát,phải chạy rụng cả trứng.
"Không thể như vậy được."
Đi bộ nửa ngày, vừa mỏi vừa khát khô cả họng,Tuệ Năng úp mặt xuống nước làm nhẹ một hớp, sau đó ngồi nghỉ trên mỏm đá, bất thình lình mấy con bò bay vào trong tầm mắt.
"Ah, không phải Đi bộ nữa."
Tuệ năng nhảy phốc xuống, bước nhanh tới chỗ mấy con bò đang gặm cỏ, hắn cúi đầu thủ thỉ vào tai con gia súc sau đó nhảy Lên lưng con to béo nhất mà nằm ngủ.
Được một giấc, thì có thứ gì đó cứng cứng chọc vào mặt Tuệ năng, kèm theo đó là giọng nói.
"Trả bò lại cho tôi"
lời nói lặp đi lặp lại vài lần, đến khi Tuệ Năng mở mắt thì nhận ra cô thôn nữ đội nón lúc nãy, thì ra cô ấy chưa bỏ Đi hẳn mà trốn ở đâu đó nhìn ra. Thấy Tên dâm tăng cứ nằm ngủ trên chú bò nhà mình cả buổi chiều.
Trời cứ tối dần, không chịu được nữa, Cô thôn nữ liều mình ra đòi lại con bò.
"Nữ thí chủ, tiểu tăng đi bộ nửa ngày dài, mệt quá nên ngủ một lát, dự định chút nữa tỉnh dậy sẽ nhờ anh bạn này trở Đi một quãng."
"Bò nhà tôi, không được mang đi đâu hết. Trả đây."
Thái độ của cô thôn nữ khá cọc cằn khiến Tuệ Năng bất đắc dĩ rời khỏi lưng con gia súc.
"Dâm Thật! lúc nãy Tiểu Tăng định hỏi chuyện một chút không ngờ nữ thi chủ lại chạy mất hút, thành ra... Tiểu Tăng lần đầu xuống núi chưa hiểu sự đời, mong nữ thi chủ bỏ qua."
Tuệ Năng một câu xin lỗi, hai cây khiêm nhường, thái độ Nho nhã, lễ phép khiến cô Thôn nữ giảm bớt sự đề phòng.
"Hoà thượng từ đâu đến, tu ở chùa nào?"
Tuệ Năng thật thà đáp ngay.
"Tiểu Tăng pháp hiệu Thích Ăn Tạp, vốn từ hành ở chùa Thiếu Âm, nay nhận uỷ thác của vi sư xuống nhân gian cứu khổ cứu nạn, trảm yêu diệt Ma giúp bá tánh."
"Thiếu Âm Tự? chùa tên kỳ vậy...mà thôi, Tu ở đâu thì có liên can gì đến tôi cơ chứ, tôi mang bò về đây kẻo trời tối."
Dứt lời, Cô thôn nữ chạy đông chạy tây lùa con bò vào đường mòn, tiếng mõ kêu leng keng leng keng phát ra liên hồi, cả người và bò đi mà lại giống chạy bộ.
"Nữ thí chủ, Xin dừng bước!"
từ phía sau vang lên một giọng nói của nam nhân.
Dù cô Thôn nữ có chạy nhanh bao nhiêu, Tuệ năng với thân pháp Tu luyện trong Thiếu Âm Tự từ bé, rất nhanh đuổi kịp phía sau lưng cô.
"Dâm Thật, tiểu tăng có một thỉnh cầu..." Tuệ Năng chạy tới chắn ngang đường cô thôn nữ, gã nói
"ngày đã sắp tàn, thí chủ làm phúc cho Tiểu Tăng bữa cơm chay, tá túc qua đêm được chăng?"
lời thỉnh cầu của Tên hoà thượng khiến nét mặt cô sơn nữ vừa sợ lại vừa giận. Cô giận vì hắn hết lần này kiếm chuyện với cô, Một kẻ bám dai như đỉa với người lạ không có mục đích xấu mới kỳ. Nhưng cô lại sợ, nhỡ đâu hắn là tên dâm tăng nếu làm trái ý hắn thì bị hắn lôi vào bụi rậm giở trò thì sao?
Ngẫm nghĩ một lúc, Cô thôn nữ phân trần.
"Ăn tạp hoà thượng! Không phải tôi không có lòng từ bi, nhưng thôn của tôi có chuyện lạ, mấy ngày gần đây Nam nhân trong thôn liên tiếp bị rắn độc cắn, không bị chết cũng nằm bại liệt một chỗ. Tôi dẫn hoà thượng về thì khác nào gian tiếp hại tính mạng của người."
Tuệ Năng "A " một tiếng, Như hiểu được Nguyên Nhân nữ nhân liên tiếp tìm cách tránh mặt mình. hắn đáp bằng giọng nhẹ nhõm hơn.
"Thì ra còn có chuyện này, nữ thí chủ đừng quá lo lắng, bổn phận của tiểu tăng là hàng yêu phục Ma, cứu khổ cứu nạn cho bá tính...Nếu có chuyện nam Nhân trong thôn bị rắn độc tấn công thì Tiểu Tăng dù có đạo hạnh non kém cũng muốn ra tay một phen."
Tuệ năng đâu biết, Cô thôn nữ vì không muốn dính líu đến hắn nên mới bịa ra lý do như vậy. Giờ thì khuôn mặt của cô thôn nữ đã cứng đờ, dù có vả mấy cái bạt tai cũng chưa chắc tỉnh mộng.
Độ một khắc qua đi, lũ bò ngáp dài mấy lượt cô Thôn nữ mới bất đắc dĩ mở miệng.
"Tuỳ hoà thượng thôi, nếu có gì bất trắc đừng trách tôi không báo trước."
lời hăm doạ cuối cùng chẳng thể làm lay động tâm tư của vị hoà thượng trẻ tuổi, Cô thôn nữ càng bồn chồn lo lắng thì hắn càng háo hức chờ mong.
Tuệ Năng vừa xuống núi được nửa ngày, liền bắt gặp một cô thôn nữ, đầu đội non lá, tay cầm cây hèo lăm lăm lùa mấy con bò ra bãi cỏ ven bờ suối.
Tuy quần áo lấm lem, song làn da hơi rám nắng của cô lại chất chứa một dòng nhựa sống rất mạnh mẽ, khuôn mặt đang đỏ ửng vì đi dưới trời nắng nóng quá lâu. Mấy giọt mồ hôi rịn ra làm mấy lọn tóc bết lại trông ngon phết.
Từ trong bụi cỏ chui ra một Nam Nhân đầu trọc, Cô gái chăn bò hốt hoảng lùi lại kêu toáng lên. Cũng may khuôn mặt của Tuệ Năng sáng sủa, dáng người cao dong dỏng, Phong thái rất chi là dạng người đứng đắn. Chỉ có điều ba mặc một bộ áo tăng nhân thêu hình nam nữ loã lồ đang quấn lấy nhau đủ mọi tư thế. trên cổ hắn đeo một vòng gồm mấy mẩu gỗ hình cự vật nam nhân Nho nhỏ.
"Dâm Tăng?"
suy nghĩ đó hiện ra ngay trong đầu cô thôn nữ, dù là người quê mùa nhưng uế danh của mấy tên đầu trọc chuyên cưỡng hiếp phụ nữ, cô đã được nghe qua từ chỗ mấy tay lái buôn, dăm bữa lại qua thôn vài lần.
Tuệ Năng thấy cô thôn nữ hoảng sợ, gã chột dạ vì thái độ đường đột của mình, ngay khi thôn nữ vừa lùi ra sau, Tuệ năng cũng lùi ra sau hai bước, ngón trỏ và ngón giữa kết hình Dâm Ấn.
"Dâm Thật, Dâm Thật, nữ thí chủ đừng sợ, tiểu tăng không có ý làm hại thí chủ."
Cô thôn nữ ngẩn người, nhìn Tuệ Năng từ trên xuống dưới, sau đó quay mặt, hai tay ôm nón chạy đi khuất dạng, Để lại một khuôn mặt đờ đẫn.
"Tu hành quả nhiên không dễ!"
Tuệ Năng thở dài, thả lỏng đôi vai lững thững bước ra bờ suối, ngắm nhìn bầu trời trong xanh phản chiếu dưới mặt nước đầu suy nghĩ những lời dặn của sư phụ.
Người bảo hắn xuống nhân gian nếm trải cõi hồng trần, nhưng bóng hồng vừa thấy hắn liền bỏ chạy thì làm ăn gì nữa đây. Nếu cưỡng bức con gái nhà lành thì hắn sẽ giống các sư huynh biến thành Dâm Tăng bị cao thủ chính đạo truy sát,phải chạy rụng cả trứng.
"Không thể như vậy được."
Đi bộ nửa ngày, vừa mỏi vừa khát khô cả họng,Tuệ Năng úp mặt xuống nước làm nhẹ một hớp, sau đó ngồi nghỉ trên mỏm đá, bất thình lình mấy con bò bay vào trong tầm mắt.
"Ah, không phải Đi bộ nữa."
Tuệ năng nhảy phốc xuống, bước nhanh tới chỗ mấy con bò đang gặm cỏ, hắn cúi đầu thủ thỉ vào tai con gia súc sau đó nhảy Lên lưng con to béo nhất mà nằm ngủ.
Được một giấc, thì có thứ gì đó cứng cứng chọc vào mặt Tuệ năng, kèm theo đó là giọng nói.
"Trả bò lại cho tôi"
lời nói lặp đi lặp lại vài lần, đến khi Tuệ Năng mở mắt thì nhận ra cô thôn nữ đội nón lúc nãy, thì ra cô ấy chưa bỏ Đi hẳn mà trốn ở đâu đó nhìn ra. Thấy Tên dâm tăng cứ nằm ngủ trên chú bò nhà mình cả buổi chiều.
Trời cứ tối dần, không chịu được nữa, Cô thôn nữ liều mình ra đòi lại con bò.
"Nữ thí chủ, tiểu tăng đi bộ nửa ngày dài, mệt quá nên ngủ một lát, dự định chút nữa tỉnh dậy sẽ nhờ anh bạn này trở Đi một quãng."
"Bò nhà tôi, không được mang đi đâu hết. Trả đây."
Thái độ của cô thôn nữ khá cọc cằn khiến Tuệ Năng bất đắc dĩ rời khỏi lưng con gia súc.
"Dâm Thật! lúc nãy Tiểu Tăng định hỏi chuyện một chút không ngờ nữ thi chủ lại chạy mất hút, thành ra... Tiểu Tăng lần đầu xuống núi chưa hiểu sự đời, mong nữ thi chủ bỏ qua."
Tuệ Năng một câu xin lỗi, hai cây khiêm nhường, thái độ Nho nhã, lễ phép khiến cô Thôn nữ giảm bớt sự đề phòng.
"Hoà thượng từ đâu đến, tu ở chùa nào?"
Tuệ Năng thật thà đáp ngay.
"Tiểu Tăng pháp hiệu Thích Ăn Tạp, vốn từ hành ở chùa Thiếu Âm, nay nhận uỷ thác của vi sư xuống nhân gian cứu khổ cứu nạn, trảm yêu diệt Ma giúp bá tánh."
"Thiếu Âm Tự? chùa tên kỳ vậy...mà thôi, Tu ở đâu thì có liên can gì đến tôi cơ chứ, tôi mang bò về đây kẻo trời tối."
Dứt lời, Cô thôn nữ chạy đông chạy tây lùa con bò vào đường mòn, tiếng mõ kêu leng keng leng keng phát ra liên hồi, cả người và bò đi mà lại giống chạy bộ.
"Nữ thí chủ, Xin dừng bước!"
từ phía sau vang lên một giọng nói của nam nhân.
Dù cô Thôn nữ có chạy nhanh bao nhiêu, Tuệ năng với thân pháp Tu luyện trong Thiếu Âm Tự từ bé, rất nhanh đuổi kịp phía sau lưng cô.
"Dâm Thật, tiểu tăng có một thỉnh cầu..." Tuệ Năng chạy tới chắn ngang đường cô thôn nữ, gã nói
"ngày đã sắp tàn, thí chủ làm phúc cho Tiểu Tăng bữa cơm chay, tá túc qua đêm được chăng?"
lời thỉnh cầu của Tên hoà thượng khiến nét mặt cô sơn nữ vừa sợ lại vừa giận. Cô giận vì hắn hết lần này kiếm chuyện với cô, Một kẻ bám dai như đỉa với người lạ không có mục đích xấu mới kỳ. Nhưng cô lại sợ, nhỡ đâu hắn là tên dâm tăng nếu làm trái ý hắn thì bị hắn lôi vào bụi rậm giở trò thì sao?
Ngẫm nghĩ một lúc, Cô thôn nữ phân trần.
"Ăn tạp hoà thượng! Không phải tôi không có lòng từ bi, nhưng thôn của tôi có chuyện lạ, mấy ngày gần đây Nam nhân trong thôn liên tiếp bị rắn độc cắn, không bị chết cũng nằm bại liệt một chỗ. Tôi dẫn hoà thượng về thì khác nào gian tiếp hại tính mạng của người."
Tuệ Năng "A " một tiếng, Như hiểu được Nguyên Nhân nữ nhân liên tiếp tìm cách tránh mặt mình. hắn đáp bằng giọng nhẹ nhõm hơn.
"Thì ra còn có chuyện này, nữ thí chủ đừng quá lo lắng, bổn phận của tiểu tăng là hàng yêu phục Ma, cứu khổ cứu nạn cho bá tính...Nếu có chuyện nam Nhân trong thôn bị rắn độc tấn công thì Tiểu Tăng dù có đạo hạnh non kém cũng muốn ra tay một phen."
Tuệ năng đâu biết, Cô thôn nữ vì không muốn dính líu đến hắn nên mới bịa ra lý do như vậy. Giờ thì khuôn mặt của cô thôn nữ đã cứng đờ, dù có vả mấy cái bạt tai cũng chưa chắc tỉnh mộng.
Độ một khắc qua đi, lũ bò ngáp dài mấy lượt cô Thôn nữ mới bất đắc dĩ mở miệng.
"Tuỳ hoà thượng thôi, nếu có gì bất trắc đừng trách tôi không báo trước."
lời hăm doạ cuối cùng chẳng thể làm lay động tâm tư của vị hoà thượng trẻ tuổi, Cô thôn nữ càng bồn chồn lo lắng thì hắn càng háo hức chờ mong.