Dâm Du Ký

Chương 2 : Thôn Làng bất ổn

Ngày đăng: 00:36 27/06/20

Vượt qua hai con đèo, Phía chân núi trước mặt xuất hiện mấy cột khói lờ mờ bốc lên, mấy mái nhà lấp ló dần hiện ra.
" Thôn của tôi ở dưới đó!"
Tuệ Năng bước tới lên một tảng đá phóng tầm nhìn bao quát khu vực thôn dân sinh sống. Trong ánh mắt của gã hoà thượng chợt xuất hiện vài dị tượng rất nhỏ khiến hàng lông mày của hắn cau lại.
"Thôn làng dựa lưng vào núi, gốc rễ vững chắc, Phía Đông Tây rộng rãi không có vật cản, trước mặt lại có con sông chảy qua...Địa phương này thoáng khí, ôn hoà, an cư ở đây chắc chắn no đủ quanh năm, tinh thần con người luôn tươi sáng... Nhưng cảnh tượng trước mặt lại không đúng như vậy? Mảng rừng ở chân núi u ám một cách bất thường."
Cô Thôn nữ ngoái đầu nhìn sang, bắt gặp thái độ nghiêm túc của vị hoà thượng. Cô lại tự nhiên thấy hắn không có chút gì lưu manh như Dâm Tăng mà mấy tay lái buôn hay kể.
Liệu hắn có thật là một cao tăng có thể cứu khổ cứu nạn?
Cô Thôn nữ sực nhớ ra một chuyện liền đem ra kể.
"Vài năm trước, trong thôn có một ngườitiều phu vào khu rừng kiếm củi, Anh ta Đi mấy ngày mà vẫn chưa về nên dân làng mới cho vài người Đi tìm kiếm... nửa ngày, phát hiện một cái xác thối rữa, bên vách đá.
Mọi người đem anh ta về mai táng theo đúng thủ tục trong thôn, nhưng kì lạ thay, những người Đi vào rừng ngày hôm đó lần lượt phát điên rồi lăn đùng ra chết cùng một ngày.
Sự việc quá đỗi kinh hoàng khiến cả thôn vô cùng hoang mang. Rốt cuộc phải nhờ đến một vị đạo trưởng đến trừ ma.
Ông ấy lập đàn cầu khấn, Ba ngày, sau đó một thân một mình Đi vào trong khu rừng kia và dặn rằng.
"Ngày nào ta chưa ra thì các ngươi không được dập tắt đèn tế lễ, không được tự tiện vào rừng, bằng không toàn bộ thôn dân sẽ bị con quỷ trong núi giết chết. Nhớ cho kỹ, nhớ cho kỹ."
Đã hơn một năm, Chúng tôi chưa thấy lão đạo trưởng quay lại. Còn khu rừng kia nghiễm nhiên trở thành cấm địa, cứ ai Đi vào chắc chắn sẽ không có đường ra. Ngay cả gia súc gia cầm cũng không dám chạy loạn khi đi ngang qua khu rừng.
Như anh thấy rồi đấy, Tôi phải chăn bo ở tận đằng xa cũng vì nguyên nhân này."
Tuệ Năng nghe không sót một chữ, vậy là nơi này quả thực con dị tượng phát sinh. Lúc Đi ngang qua khu rừng, Trời chiều tối mà con đường đã bị một lần sương trắng bao phủ, làn sương này bốc lên từ nền lá ẩm ướt.
Hai bên đường mòn im ắng đến rợn người, Chỉ có bước chân và mấy chiếc lục lạc kêu leng keng rõ mồn một.
Cô thôn nữ mặt căng như dây đàn, Đi nép nép lại gần Tuệ Năng.
Hắn vẫn còn tỉnh táo, dù đây là lần đầu xuống núi, không khí lành lạnh không làm giảm trí tò mò của hắn.
Đi đến một bãi đất phẳng, Một ngôi miếu với thứ ánh sáng leo lắt từ ngọn đen dầu nhanh chóng thu hút sự chú ý của Tuệ Năng.
Hắn bước lại gần quan sát cho thật kỹ.
"Đây là đàn tế lễ mà vị đạo trưởng đã căn dặn, không được để nó tắt tránh tai hoạ đổ ập xuống cả thôn."
Đàn tế gồm có hai tấm bùa viết bằng mưa tàu trên nền vải đỏ, Phía trước có ba nén hương đã lụi tàn Từ lâu và một chiếc bình gốm được niêm phong bằng bùa chú màu vàng, Chỉ có hai ngọn đèn hai bên vẫn đang cháy dở. Vì để tránh mưa gió, thôn làng đầu tư hẳn căn miếu bằng gạch đá, Chờ ngày đạo trưởng trở về.
"Cũng may có ông ấy ra tay trừ hoạ, không biết căn nguyên đã được giải quyết hay chưa, nhưng đến nay thôn dân không còn ai phát điên nữa. Có chăng thì mấy con gà, Con lợn Đi vào cấm địa, có đi mà không có về mà thôi"
Tuệ Năng quan sát nay giờ, bùa chú của đạo gia thì hắn không biết pháp lực ra Sao, nhưng từng được nghe sư phụ hắn kể, ngoài bùa chú và đạo thuật thì đạo gia còn có Trận Pháp chuyên dùng để tác nghiệp tại khu vực rộng.
Nếu như cả khu rừng là mảng cấm địa thì một tế đàn là không đủ, rất có thể đây là một loại Trận Pháp nào đó.
Những điều trước nay chi nghe qua lời của sư phụ, Giờ đây có thể chứng Kiến tận mắt, Tuệ Năng qua nhiên được mở mang ra nhiều, cứ thế nhìn hoài không thôi.
"Hoà Thượng, còn ngồi đó làm gì nữa, mau mau về đi thôi, trời đã sắp tối hẳn rồi đấy."
Nghĩ đến cái bụng trống rỗng, Tuệ Năng liền đứng dậy theo cô Thôn nữ về nhà.
...
Bước qua cổng thôn làng, Thích Ăn Tạp mới nhận ra, sự u ám không chỉ có ở trong khu rừng, mà nay cả nơi người sống, không khí cũng ngột ngạt, và lạnh lẽo dị thường.
Trời vừa chập tối, gia súc cho vào chuồng thì người dân đều đóng cửa lại ngay, như sợ màn đêm sẽ chiếm lấy linh hồn của họ.
Nhà của cô thôn nữ nằm ở gần cuối thôn, nhà tối om, chốc chốc lại phát ra tiếng ho húng hắng Từ trong buồng vọng ra.
Côn Thôn nữ thu xếp cho mấy con bò liên Đi vào nhà châm đèn lên.
" Điền Điền... sao hôm nay con về trễ vậy!"
"Ah, trên đường về có gặp một vị hoà thượng muốn xin bữa cơm chay với tá túc một đêm ở nhà mình. "
"Thì ra là hoà thượng, Thứ lỗi cho người già mắt kém, không đón tiêp được chu đáo."
Tuệ Năng theo thói quen, hai tay kết dâm ấn cúi chào vị lão bà.
"Dâm thật! bần tăng là người Tu hành, không câu nệ lễ nghĩa, Xin lão thí chủ cứ tự nhiên"
có thể tai người già ngỗng nghễnh nên không nghe rõ câu chào của Tuệ năng, Bà chỉ cười cười móm mém, khiến Tuệ Năng cũng an lòng mà ngủ lại qua đêm.
Lúc này tiếng ho khan lại phát ra từ trong buồng. Phá tan không khí bên trong căn nhà.
"Cha vẫn ổn chứ mẹ?"
"Vẫn thế, ốm yếu lâu ngày chăng có thuốc nào trị khỏi, cứ ho khan suốt ngày. Còn Tiểu Đông nữa, Nó lại Đi săn đêm với A Nam rồi, không có con thì hai thân già này chết mất thôi."
"Em ấy... lại đi săn đêm?" Thôn nữ Điền Điền không giấu được sự lo lắng, nhưng khi thấy Thân hình hoà thượng ngồi trong nhà, Cô lại kim nén cảm xúc, vì không muốn khẩu nghiệp trước người xuất gia.
"Con vào nấu cơm, mẹ...và Ăn Tạp hoà thượng, hai người cứ nói chuyện một lúc. Lát con dọn cơm ra."
Cô Thôn nữ Đi vao trong nhà thổi lửa nấu cơm. Ngồi bên ngoài Tuệ Năng nhắm một dưỡng thần một lúc, đột nhiên cánh cửa bên ngoài đóng sập lại, Một cơn gió lạnh ùa vào nhà khiến ông nhà ho khan mãnh liệt hơn thường lệ,
Cơn ho khiến lão bà bủn rủn cả tay chân, Điền Điền phai bỏ dở căn bếp mà chạy vào buồng xem xét. Cô dựng người cha ngồi dậy, lấy tay vỗ vỗ sau lưng, song cơn ho không chút thuyên giảm.
Lão bà ngồi bên mà rưng rưng nước mắt, liên hồi gọi tên lão công, phụ con gái xoa ngực ông chồng...
khi hai mẹ con lực bất tòng tâm nhìn ông cụ bị cơn ho làm cho gần tắc thở, Một bàn tay nhanh chóng điểm ba huyệt vị. Một trước ngực, hai bên cổ, Ba sau gáy. Khiến ông cụ lịm ngay tại chỗ.
Căn nhà chi còn tiêng sụt sịt của lão bà, hai nữ Nhân quay sang, thì nhận ra Thích Ăn Tạp hoà thượng vừa ra tay giở thủ đoạn.
"Hoà thượng! ngươi làm cái gì đấy! đó là... "
Tuệ Năng kết dâm ấn, từ tốn đáp.
"Dâm Thật! hai vị nữ thí chủ yên tâm, lệnh tôn vẫn còn sống, ban nãy Tiểu Tăng chỉ làm lão thí chủ thiếp đi tránh cơn ho hành hạ."
"Hoà thượng, Xin hãy giúp chúng tôi cứu ông ấy."
"Đại sư, chẳng phải người nói cứu khổ cứu nạn bá tánh ư? ông có thể giúp cha tôi phải không?"
Người túm cổ, người xé áo, Tuệ Năng bất đắc dĩ gồng mình, hiển lộ dâm uy.
"Dâm tổ có dạy, phải lấy Nhân đức làm đầu, kiến nghĩa bất vi vô Chịch gia, thấy chết mà không cứu thì không phải đệ tử chịch gia.
Bây giờ lệnh công hãy còn yếu, hai thí chủ cùng bần tăng ra ngoài nói chuyện, để ông nhà hít thở một chút."