Dâm Du Ký
Chương 3 : Vào Rừng tìm trẻ lạc
Ngày đăng: 00:36 27/06/20
Thiên địa từ lúc sơ khai mới hình thành, âm dương còn hỗn loạn, ngũ hành còn phân tán trên thế gian lúc ấy chưa có sự sống cụ thể. Trải qua bao nhiêu năm, tạo hoá tự sang lọc cân bằng, những mầm cây, Sinh vật mới từ từ xuất hiện.
Quá trình ấy đã trải qua mấy trăm vạn năm mới có con người và các loại sinh vật như bây giờ.
Tuy nhiên, quá trình cân bằng của tạo hóa vẫn chưa dừng lại, trên thế gian vẫn còn địa phương, âm dương hỗn tạp, người thường sống cùng với Ma quỷ cũng là vì lẽ đó.
Tuệ Năng ngồi giữa phòng khách, thao thao bất tuyệt về những điều học được khi còn ở Thiếu Âm Tự. Cuối cùng chốt lại một câu.
"Cả thôn làng vốn nằm ở vị trí đắc địa, theo lẽ thường thì người người khoẻ mạnh, tâm hồn vui vẻ lạc quan,nữ nhân mang bầu liên tục mới đúng... Nhưng từ tiểu tăng Đi vào thôn, Cảm thấy nơi này Âm Khí quá nặng.
Âm Thịnh Dương suy, Ngoại Trừ phụ nữ và các đồng nam còn đi lại chạy nhảy, thì quá bán nam Nhân đã lập thất hoặc mất zin đều đau yếu bệnh tật."
Một Chiếc Áo không làm nên một thầy tu, dừng tưởng Tuệ Năng ăn mặc quần áo thuộc kiểu dÂm Đạo mà nghĩ trong đầu hắn chỉ có chịch, Chỉ vài câu thốt ra đã làm lão bà gật gù không thôi.
"Đại sư nói không sai, ông nhà tôi cùng mấy nam nhân lớn tuổi cùng một dạng nằm liệt một chỗ, ốm yếu vô cùng, người trẻ hơn thì lâu lâu lại bị tai nạn, sứt đầu mẻ trán...chỉ có đám con nít là còn nguyên vẹn, có sức rong chơi ngoài thôn."
Tuệ năng nói cứng.
"Vậy là đúng rồi, đồng Nam trong người mang dương khí mạnh, nên có thể sống trong vùng có âm khí dày đặc, nhưng nếu sinh sống quá lâu, cũng khó mà bình an cả đời...Tiểu tăng nói gở một câu, thôn làng này đang chết dần chết mòn từng ngày, người không chết cũng sẽ tha hương mà đi."
lời sấm ấy thốt ra từ miệng hoà thượng khiến hai mẹ con Điền Điền chết lặng tại chỗ. Theo như lời hắn nói thì sự đau yếu của mấy Nam nhân trong thôn là hoàn toàn có thể lý giải. Nhưng nguyên nhân do đâu, thôn làng được dựng nên từ rất lâu, trải qua mấy đời sinh sống nào có phát sinh đại sự gì nghiêm trọng.
Lão bà ngờ nghệch hỏi...
"Liệu có phải như lời đạo trưởng kia từng nói, thôn dân xâm phạm vào cấm địa nên bị quỷ thần trách phạt, ban xuống tai hoạ này chăng. Nếu quả thật như vậy..."
Đoạn bà lão nói vọng vào trong bếp.
"Điền Điền à, Con và Tiểu Đông có lẽ phải Đi Tây Môn Trấn tìm Ngưu thúc thúc, qua đó sống tạm để tránh tai hoạ ập xuống."
Cô thôn nữ bưng nồi cơm và bát canh rau ra ngoài phòng lớn, sắc mặt toát ra một sự cứng cỏi.
"Đi chỗ đấy làm gì, nhà mình với ông ta có quan hệ gì tốt đâu, với lại con gái sẽ không bỏ cha mẹ lại nơi đây... "
"Nhưng con phải nghĩ cho Tiểu Đông chứ, vài năm nữa nó lấy vợ không khéo lại bị cụt gây như A Tiếu thì hỏng... Có lẽ hoà thượng nói đúng, âm khí quá nặng, Nam nhân sống không thọ được đâu."
Khuôn mặt biểu cảm của bà lão làm Điền Điền không muốn tranh cãi thêm, Cô nhìn Tuệ năng như muốn hỏi gã điều gì.
"Thích ăn tạp hoà thượng, nếu những thứ người nói là sự thật vậy người có cách nào giúp thôn làng của chúng tôi không?"
Tuệ Năng bất chợt mở mắt,
"Có thể...có điều, nữ chủ phải giúp tiểu tăng vượt qua sướng nạn, còn những hậu lễ sau này của thôn làng, bần tăng không cần lấy thứ gì
"
Bà lão hoàn toàn không hiểu ngụ ý của vị hoà thượng. Cũng phải thôi, đôi mắt mờ đục nào nhìn bộ ca sa mà tăng Nhân khoác Lên mình, lại là một bộ Dâm phục cơ chứ.
Điền Điền thì rõ lắm, gã hoà thượng này đúng là dâm tăng, chỉ có điều hắn ta không lỗ mãng mà cho phép đối phương lựa chọn.
Thất tiết cho hắn ư?
Thôi bỏ đi, Sao cô lại bán rẻ thân xác vì cái thôn làng này chứ.
Không trả lời đề nghị của Tuệ Năng, Điền Điền cứ thế xới cơm ra. Trong suốt bữa ăn đạm bạc, Lâu lâu cô lại nhìn trộm gã hoà thượng, Phong thái của hắn rất nhẹ nhàng, bên một chén cơm mà nhai rất kỹ, ánh mắt không láo lia như mây kẻ gian ngoài chợ.
Kết thúc bữa ăn, hắn mở miệng khen ngon dù chỉ ăn mỗi bát cơm trắng.
Điền Điền bưng ra thau Nước ấm, rửa chân cho mẹ rồi dìu bà vào phòng ngủ. Sau đó vác ghế ra ngoài bàn khâu quần áo.
"Hoà thượng, nếu người không ngại có thể vào nằm nghỉ trên giường của Tiểu Đông, Nó đi săn đêm, phải chốc nữa mới về."
Tuệ Năng không đáp, hắn cứ ngồi khoanh chân trên ghế, miệng lâm râm như đang đọc kinh.
Điền Điền thấy vậy cũng chẳng quan tâm nữa... Cô tiếp tục khâu lại chiếc áo cũ.
Chẳng biết bao lâu sau, Từ ngón tay truyền lại cam giác đau nhói. Điền Điền chớp chớp mắt nhìn ngón tay đang rỉ máu vì bị kim đâm.
Ngủ gật? Quay sang vẫn thấy hoà thượng ngồi đó, hai mặt nhắm lại giống như đang ngủ. Ngọn đèn dầu leo lắt báo cho cô Thôn nữ biết đêm đã về khuya mà Tiểu Đông vẫn chưa về.
Dạo gần đây nó hay Đi cùng A Nam Đi săn lúc tối, có hôm mang về vài con ếch, Con chim, có hôm săn được cả sóc đen...Nhưng nó chưa bao giờ Đi thâu đêm.
Ngẫm lại câu truyện về âm khí và sự lo lắng của mẹ, Điền Điền bắt đầu có chút bồn chồn, sốt ruột.
Cô khoác Lên mình bộ áo mới khâu, chậm rãi mở cửa ra, hơi lạnh bên ngoài thôn phả vào mặt khiến cô lập tức đóng cửa lại. Tiếng động ấy lam gã hoà thượng tỉnh giấc.
"Nữ thí chủ! đêm đã khuya mà cô còn muốn đi ra ngoài?"
Điền Điền giật mình ngoảnh lại,
"Đã làm người tinh giấc rồi, Tiểu Đông giờ này vẫn chưa về, Tôi hơi lo lắng muốn ra ngoài tìm nó, nhưng mà..."
Tuệ Năng bấm đốt ngón tay rồi phán.
"Đang là giờ tý, giờ Âm, thí chủ không nên ra ngoài đợi thêm một khắc nữa, nếu vẫn chưa có động tĩnh gì thì hẵng đi.
Cô thôn nữ ngoan ngoãn ngồi trong nhà, đợi thêm một lúc.
Trong không gian yên tĩnh lúc nửa đêm, Một loạt âm thanh dồn dập vang lên ở bên ngoài.
Điền Điền khẽ đẩy cửa sổ nhìn ra, trong không gian mờ ảo, Một bóng đen đang hì hục chạy qua màn sương.
" A Nam!"
Điền Điền thốt ra cái tên, bởi cái tướng người của A Nam khi chạy cứ cắm đầu về trước hai tay lại vung ra sau lao vụt đi.
Nhưng sau lưng hắn không còn một ai nữa, Tiểu Đông chẳng phải Đi cùng tên kia sao.
A Nam trở về nhà một mình, liền đóng cửa lại rồi hét toáng lên... tiếng thét lúc nửa đem cho làm người nhà hắn tỉnh giấc, quát lại một trận.
Sắc Mặt Điền điền trở nên mỗi lúc lại khó coi hơn, cô đang cửa sổ quay sang phía Tuệ Năng đang ngồi.
"Hoà Thượng... người...cùng tôi Đi tìm Tiểu Đông được không?"
"Có thể." Tuệ Năng hồn nhiên đáp." Nhưng sau đó, Tiểu Tăng cũng cần sự giúp đỡ của nữ thí chủ."
Điền Điền lại nhớ ra đề nghị kia của hoà thượng. Đây chẳng phải đục Nước béo cò, thấy người ta gặp chuyện liền muốn thừa dịp chuộc lợi.
Nói vậy cũng không đúng, ngay từ lúc gặp mặt, hắn đã mở miệng nói câu đấy rồi, chẳng qua hoàn cảnh hiện tại bất đắc dĩ khiến Điền Điền nhận lời.
Cô thôn nữ gật nhẹ một cái, Tuệ Năng thở ra một hơi, ngồi dậy bước ra phía cửa.
"Xin thí chủ dẫn đường."
Quá trình ấy đã trải qua mấy trăm vạn năm mới có con người và các loại sinh vật như bây giờ.
Tuy nhiên, quá trình cân bằng của tạo hóa vẫn chưa dừng lại, trên thế gian vẫn còn địa phương, âm dương hỗn tạp, người thường sống cùng với Ma quỷ cũng là vì lẽ đó.
Tuệ Năng ngồi giữa phòng khách, thao thao bất tuyệt về những điều học được khi còn ở Thiếu Âm Tự. Cuối cùng chốt lại một câu.
"Cả thôn làng vốn nằm ở vị trí đắc địa, theo lẽ thường thì người người khoẻ mạnh, tâm hồn vui vẻ lạc quan,nữ nhân mang bầu liên tục mới đúng... Nhưng từ tiểu tăng Đi vào thôn, Cảm thấy nơi này Âm Khí quá nặng.
Âm Thịnh Dương suy, Ngoại Trừ phụ nữ và các đồng nam còn đi lại chạy nhảy, thì quá bán nam Nhân đã lập thất hoặc mất zin đều đau yếu bệnh tật."
Một Chiếc Áo không làm nên một thầy tu, dừng tưởng Tuệ Năng ăn mặc quần áo thuộc kiểu dÂm Đạo mà nghĩ trong đầu hắn chỉ có chịch, Chỉ vài câu thốt ra đã làm lão bà gật gù không thôi.
"Đại sư nói không sai, ông nhà tôi cùng mấy nam nhân lớn tuổi cùng một dạng nằm liệt một chỗ, ốm yếu vô cùng, người trẻ hơn thì lâu lâu lại bị tai nạn, sứt đầu mẻ trán...chỉ có đám con nít là còn nguyên vẹn, có sức rong chơi ngoài thôn."
Tuệ năng nói cứng.
"Vậy là đúng rồi, đồng Nam trong người mang dương khí mạnh, nên có thể sống trong vùng có âm khí dày đặc, nhưng nếu sinh sống quá lâu, cũng khó mà bình an cả đời...Tiểu tăng nói gở một câu, thôn làng này đang chết dần chết mòn từng ngày, người không chết cũng sẽ tha hương mà đi."
lời sấm ấy thốt ra từ miệng hoà thượng khiến hai mẹ con Điền Điền chết lặng tại chỗ. Theo như lời hắn nói thì sự đau yếu của mấy Nam nhân trong thôn là hoàn toàn có thể lý giải. Nhưng nguyên nhân do đâu, thôn làng được dựng nên từ rất lâu, trải qua mấy đời sinh sống nào có phát sinh đại sự gì nghiêm trọng.
Lão bà ngờ nghệch hỏi...
"Liệu có phải như lời đạo trưởng kia từng nói, thôn dân xâm phạm vào cấm địa nên bị quỷ thần trách phạt, ban xuống tai hoạ này chăng. Nếu quả thật như vậy..."
Đoạn bà lão nói vọng vào trong bếp.
"Điền Điền à, Con và Tiểu Đông có lẽ phải Đi Tây Môn Trấn tìm Ngưu thúc thúc, qua đó sống tạm để tránh tai hoạ ập xuống."
Cô thôn nữ bưng nồi cơm và bát canh rau ra ngoài phòng lớn, sắc mặt toát ra một sự cứng cỏi.
"Đi chỗ đấy làm gì, nhà mình với ông ta có quan hệ gì tốt đâu, với lại con gái sẽ không bỏ cha mẹ lại nơi đây... "
"Nhưng con phải nghĩ cho Tiểu Đông chứ, vài năm nữa nó lấy vợ không khéo lại bị cụt gây như A Tiếu thì hỏng... Có lẽ hoà thượng nói đúng, âm khí quá nặng, Nam nhân sống không thọ được đâu."
Khuôn mặt biểu cảm của bà lão làm Điền Điền không muốn tranh cãi thêm, Cô nhìn Tuệ năng như muốn hỏi gã điều gì.
"Thích ăn tạp hoà thượng, nếu những thứ người nói là sự thật vậy người có cách nào giúp thôn làng của chúng tôi không?"
Tuệ Năng bất chợt mở mắt,
"Có thể...có điều, nữ chủ phải giúp tiểu tăng vượt qua sướng nạn, còn những hậu lễ sau này của thôn làng, bần tăng không cần lấy thứ gì
"
Bà lão hoàn toàn không hiểu ngụ ý của vị hoà thượng. Cũng phải thôi, đôi mắt mờ đục nào nhìn bộ ca sa mà tăng Nhân khoác Lên mình, lại là một bộ Dâm phục cơ chứ.
Điền Điền thì rõ lắm, gã hoà thượng này đúng là dâm tăng, chỉ có điều hắn ta không lỗ mãng mà cho phép đối phương lựa chọn.
Thất tiết cho hắn ư?
Thôi bỏ đi, Sao cô lại bán rẻ thân xác vì cái thôn làng này chứ.
Không trả lời đề nghị của Tuệ Năng, Điền Điền cứ thế xới cơm ra. Trong suốt bữa ăn đạm bạc, Lâu lâu cô lại nhìn trộm gã hoà thượng, Phong thái của hắn rất nhẹ nhàng, bên một chén cơm mà nhai rất kỹ, ánh mắt không láo lia như mây kẻ gian ngoài chợ.
Kết thúc bữa ăn, hắn mở miệng khen ngon dù chỉ ăn mỗi bát cơm trắng.
Điền Điền bưng ra thau Nước ấm, rửa chân cho mẹ rồi dìu bà vào phòng ngủ. Sau đó vác ghế ra ngoài bàn khâu quần áo.
"Hoà thượng, nếu người không ngại có thể vào nằm nghỉ trên giường của Tiểu Đông, Nó đi săn đêm, phải chốc nữa mới về."
Tuệ Năng không đáp, hắn cứ ngồi khoanh chân trên ghế, miệng lâm râm như đang đọc kinh.
Điền Điền thấy vậy cũng chẳng quan tâm nữa... Cô tiếp tục khâu lại chiếc áo cũ.
Chẳng biết bao lâu sau, Từ ngón tay truyền lại cam giác đau nhói. Điền Điền chớp chớp mắt nhìn ngón tay đang rỉ máu vì bị kim đâm.
Ngủ gật? Quay sang vẫn thấy hoà thượng ngồi đó, hai mặt nhắm lại giống như đang ngủ. Ngọn đèn dầu leo lắt báo cho cô Thôn nữ biết đêm đã về khuya mà Tiểu Đông vẫn chưa về.
Dạo gần đây nó hay Đi cùng A Nam Đi săn lúc tối, có hôm mang về vài con ếch, Con chim, có hôm săn được cả sóc đen...Nhưng nó chưa bao giờ Đi thâu đêm.
Ngẫm lại câu truyện về âm khí và sự lo lắng của mẹ, Điền Điền bắt đầu có chút bồn chồn, sốt ruột.
Cô khoác Lên mình bộ áo mới khâu, chậm rãi mở cửa ra, hơi lạnh bên ngoài thôn phả vào mặt khiến cô lập tức đóng cửa lại. Tiếng động ấy lam gã hoà thượng tỉnh giấc.
"Nữ thí chủ! đêm đã khuya mà cô còn muốn đi ra ngoài?"
Điền Điền giật mình ngoảnh lại,
"Đã làm người tinh giấc rồi, Tiểu Đông giờ này vẫn chưa về, Tôi hơi lo lắng muốn ra ngoài tìm nó, nhưng mà..."
Tuệ Năng bấm đốt ngón tay rồi phán.
"Đang là giờ tý, giờ Âm, thí chủ không nên ra ngoài đợi thêm một khắc nữa, nếu vẫn chưa có động tĩnh gì thì hẵng đi.
Cô thôn nữ ngoan ngoãn ngồi trong nhà, đợi thêm một lúc.
Trong không gian yên tĩnh lúc nửa đêm, Một loạt âm thanh dồn dập vang lên ở bên ngoài.
Điền Điền khẽ đẩy cửa sổ nhìn ra, trong không gian mờ ảo, Một bóng đen đang hì hục chạy qua màn sương.
" A Nam!"
Điền Điền thốt ra cái tên, bởi cái tướng người của A Nam khi chạy cứ cắm đầu về trước hai tay lại vung ra sau lao vụt đi.
Nhưng sau lưng hắn không còn một ai nữa, Tiểu Đông chẳng phải Đi cùng tên kia sao.
A Nam trở về nhà một mình, liền đóng cửa lại rồi hét toáng lên... tiếng thét lúc nửa đem cho làm người nhà hắn tỉnh giấc, quát lại một trận.
Sắc Mặt Điền điền trở nên mỗi lúc lại khó coi hơn, cô đang cửa sổ quay sang phía Tuệ Năng đang ngồi.
"Hoà Thượng... người...cùng tôi Đi tìm Tiểu Đông được không?"
"Có thể." Tuệ Năng hồn nhiên đáp." Nhưng sau đó, Tiểu Tăng cũng cần sự giúp đỡ của nữ thí chủ."
Điền Điền lại nhớ ra đề nghị kia của hoà thượng. Đây chẳng phải đục Nước béo cò, thấy người ta gặp chuyện liền muốn thừa dịp chuộc lợi.
Nói vậy cũng không đúng, ngay từ lúc gặp mặt, hắn đã mở miệng nói câu đấy rồi, chẳng qua hoàn cảnh hiện tại bất đắc dĩ khiến Điền Điền nhận lời.
Cô thôn nữ gật nhẹ một cái, Tuệ Năng thở ra một hơi, ngồi dậy bước ra phía cửa.
"Xin thí chủ dẫn đường."