Dâm Du Ký
Chương 4 : khu Rừng cấm
Ngày đăng: 00:36 27/06/20
Điền Điền quấn thêm một chiếc khăn quanh cổ và đầu, Chỉ để lộ ra hai phần ba khuôn mặt. Trên tay cầm theo chiếc xiên hai đầu, dụng cụ bắt cá của Tiểu Đông. xét cho cùng thì đó là thứ đồ hợp lý nhất mang theo bên người để tự vệ.
Tuệ Năng thì vẫn nguyên bộ dâm phục, thong dong bước theo Điền Điền.
Trời về khuya tối đen, nhưng vẫn còn phân biệt được mặt đất và bầu trời, người Đi lại trong phạm vi hai mươi bước chân vẫn có thể nhận ra bóng hình nhân loại.
Điền Điền hướng tới nhà A Nam để dò hỏi tin tức của Tiểu Đông. Nhưng hiện giờ ở bên trong, A Nam đang vô cùng hoảng loạn, gã chui vào giường đắp mấy tấm chăn mà vẫn còn run cầm cập.
Ba của A Tam là A Ngũ, nghe tiếng gõ cửa và giọng của Điền Điền, Lão nheo mắt nhìn qua khe cửa sổ, xác nhận thân phận đối phương mới an tâm mở cửa ra.
"Điền Điền...khuya thế này, cháu sang đây có chuyện gì vậy?"
Điền Điền đáp.
"cháu mới thấy A Tam chạy về nhà, không biết Tiểu Đông có về cùng không, Hồi tối thấy hai đứa bảo Đi săn đêm,mà giờ vẫn chưa thấy về."
Mẹ của A Nam vừa đắp thêm tấm chăn cho con trai, bước nhanh ra ngoài cửa xới lới.
"Sao cơ, Tiểu Đông còn chưa về! Bá định sang hỏi nó có chuyện gì mà thằng A Nam lại run như cầy sấy thế này."
Thân Hình cao cao của Tuệ Năng dần hiện ra trước mặt phu phụ A Ngũ, hắn đứng sau Điền Điền với khuôn mặt lạnh tanh, đôi mắt phản chiếu ánh đen dầu trong nhà khiến mẹ A Nam bất giác lùi lại một bước, lưỡi tụt vào trong cuống họng ú ớ không nói Lên được.
A Ngũ lắp bắp.
"Điền Điền, Anh ta là ai thế..."
Cô Thôn nữ đã căn dặn Thích Ăn Tạp đợi ở bên ngoài vì sợ vẻ ngoài của y dâm ý đầy mình, sẽ làm người trong thôn hoảng sợ, nay hắn lại tự động bước ra, Cô bất đắc dĩ giới thiệu.
"Hắn ta là Một đệ tử của Thiếu Âm tự, tình cờ Đi ngang qua thôn nên có ghé qua nhà cháu tá túc."
Phu phụ A Ngũ thở phào.
"Thì ra là một vị cao tăng, không biết ngài có thể xem qua con trai A Nam của chúng tôi hay không?, Từ lúc về nhà trông nó lạ lắm, ngay cả người nhà cũng sợ không dám nhìn."
Tuệ năng, kết hình dâm Ấn cúi chào hai vị chủ nhà.
"Hai vị thí chủ đừng quá sốt sắng, để tiểu tăng xem qua hiện trạng của thí chủ kia xem sao."
Dứt lời, phu phụ A Ngũ lập tức mở đường mời hai người Điền Điền Đi vào bên trong, khép cửa lại cẩn thận. Dường như tâm trạng của hai người dang dồn vào người con trai nên không để ý đến bề ngoài dâm phục của Tuệ Năng, họ coi hắn như bao vi hoà thượng ngoài kia không chút nghi ngại.
Bước vào buồng ngủ, chiếc giường rung lắc kịch liệt vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Tuệ Năng lầm lượt bỏ từng tấm chăn ra một cách nhẹ nhàng, đến lớp cuối cùng thì A Nam lại giằng lấy không chịu buông tay.
Điền Điền đứng một bên, tò mò về hiện trạng của A Nam, nhìn tư thế co quắp run rẩy, cô biết A Nam đang sợ hãi, một đứa trẻ gan dạ nhất thôn cũng có ngày không dám chui ra khỏi chăn...
Không kéo được tấm chăn, Tuệ Năng cũng không miễn cưỡng, hắn luồn tay vào bên trong, và rút ra khi nó đã ướt át đầy mùi khai.
"Sợ vãi đái là có thật!"
"Hoà thượng, tốt cuộc A Nam nhà tôi bị làm sao vậy?"
Tuệ năng thu tay ra sau lưng, nghiên ngẫm.
"là âm khí nhập thể! sợ hãi quá độ mà thôi. Để tiểu tăng đọc một đoạn Thanh Hồn chú, Tâm thần vị thí chủ này sẽ dần dần ổn định lại.
Tuệ năng lấy ra từ trong người một bộ mõ, hình dạng của nó khiến Điền Điền xấu hổ mà quay mặt đi. chiếc mõ hình yếu huyệt Nhân, còn chiếc kia lại là hình cự vật Nam nhân. Tuệ năng tay cầm tay gõ, miệng phát ra những tiếng lầm rầm.
Tưởng chừng chỉ là một đoạn kinh nhà phật thông thường, nhưng ai nghe thấy đều cảm thấy đầu óc choáng váng, Không gian căn nhà mờ mờ ảo ảo theo từng nhịp gõ.
Đến khi mọi người tỉnh lại, thì A Nam đã ra khỏi tấm chăn ướt nhẹp, lưng dựa vào vách nhà, hắn đang nói chuyện với vị hoà thượng kia.
"Tối nay bọn ta có bẫy được một con sóc đen nhưng chẳng may để sổng mất. nó đã bị thương nên Ta và Tiểu Đông quyết định đuổi theo cho bằng được nhưng vô tình chạy vào cấm địa lúc nào không hay.
Đột nhiên trời lại nổi cơn gió mạnh khiến ngọn đèn của chúng tôi bị tắt, hai người mò mẫm trong rừng một hồi thì bỗng phát hiện thứ gì đó phát sáng trong rừng, Đi lại gần hơn thì hoá ra là một cái xác người treo lủng lẳng trên cây rơi bộp xuống đất.
Hãi quá, Tôi và Tiểu Đông cắm cổ chạy loạn trong rừng, Tôi may mắn về được nhà, còn Tiểu Đông thì tôi cũng không rõ. ."
Nghe A Nam kể lại, Lồng ngực Điền Điền bỗng phập phồng, hơi thở có đôi chút ngắt quãng.
" Tiểu Đông...vẫn đang bị lạc trong khu rừng cấm sao?"
Giọng nói của cô nghẹn ngào như người sắp khóc, cũng hợp lý thôi, bởi trong tư tưởng của người trong thôn, Đi vào cấm địa chắc chắn lành ít dữ nhiều... Tiểu Đông giờ này còn chưa ra, chỉ sợ...
"Thích ăn tạp hoà thượng!"
Điền Điền vừa thốt ra lời nói, Tuệ năng thở dài đứng dậy. Không ai nói với ai, đồng loạt bước ra khỏi cửa, Cô thôn nữ còn gấp gáp chạy vào màn đêm.
"Điền Điền... cháu Đi đâu đấy, Trời đã tối lắm rồi."
Từ xa xa vang Lên giọng nói " Cháu phải Đi tìm Tiểu Đông!" thanh âm bé dần rồi biến mất vao lần sương mờ đục.
...
Tuệ Năng bước theo sau, Bộ dạng có phần ung dung nhưng cước bộ vẫn theo kịp phía sau Điền Điền.
Âm khí vào ban đêm toả ra vô cùng dày đặc làm Tuệ Năng nhớ tới mấy địa phương có khả năng sinh ra Ma quỷ mà sư phụ của hắn kể lại khi Đi trừ Ma vệ đạo, theo phong thuỷ thì nơi này là đất lành, nếu như có Âm khí dày đặc chắc chắn có người cố ý tạo nên.
Điền Điền chạy một quãng, cước bộ chậm lại một chút rồi dừng hẳn. Cô lo lắng thật đấy nên mới chạy một mạch vào rừng tìm Tiểu Đông. Nhưng khi đối mặt với bóng đen bao phủ, Cô mới nhớ ra mình chưa biết phải bắt đầu như thế nào.
Đi bừa một hướng thì may rủi quá, trong khi sự an nguy của Tiểu Đông đang đong đếm từng giây từng phút.
Thật may mắn khi phía sau vẫn còn vị hoà thượng kia, Điền Điền bất đắc dĩ thăm dò chủ ý của y.
"Hoà Thượng! Chúng ta đã tới cấm địa của thôn, thú thực tôi muốn hỏi có cách nào tìm ra Tiểu Đông nhanh nhất không?"
Tuệ Năng mắt nhìn bốn hướng, phán rằng.
"Rừng rậm khá lớn, tách nhau ra rất dễ bị lạc vừa gặp nguy hiểm, nên Đi chung. Tuy mất thời gian một chút nhưng an toàn cho thí chủ, với lại tiểu tăng cũng không biết mặt vị thí chủ tên Tiểu Đông kia.
Nếu thực sự gặp nguy hiểm, có lẽ cậu ta đã trốn ở đâu đó... Chúng ta cứ qua tế đàn trước xem sao, vì nơi đó là địa phương khả dĩ làm nơi ẩn nấp cho con người."
Tuệ Năng chỉ tay nhắm thẳng con đường mòn mà đi., Con đường vào thôn mà hồi chiều hắn đã đi qua.
Tuệ Năng thì vẫn nguyên bộ dâm phục, thong dong bước theo Điền Điền.
Trời về khuya tối đen, nhưng vẫn còn phân biệt được mặt đất và bầu trời, người Đi lại trong phạm vi hai mươi bước chân vẫn có thể nhận ra bóng hình nhân loại.
Điền Điền hướng tới nhà A Nam để dò hỏi tin tức của Tiểu Đông. Nhưng hiện giờ ở bên trong, A Nam đang vô cùng hoảng loạn, gã chui vào giường đắp mấy tấm chăn mà vẫn còn run cầm cập.
Ba của A Tam là A Ngũ, nghe tiếng gõ cửa và giọng của Điền Điền, Lão nheo mắt nhìn qua khe cửa sổ, xác nhận thân phận đối phương mới an tâm mở cửa ra.
"Điền Điền...khuya thế này, cháu sang đây có chuyện gì vậy?"
Điền Điền đáp.
"cháu mới thấy A Tam chạy về nhà, không biết Tiểu Đông có về cùng không, Hồi tối thấy hai đứa bảo Đi săn đêm,mà giờ vẫn chưa thấy về."
Mẹ của A Nam vừa đắp thêm tấm chăn cho con trai, bước nhanh ra ngoài cửa xới lới.
"Sao cơ, Tiểu Đông còn chưa về! Bá định sang hỏi nó có chuyện gì mà thằng A Nam lại run như cầy sấy thế này."
Thân Hình cao cao của Tuệ Năng dần hiện ra trước mặt phu phụ A Ngũ, hắn đứng sau Điền Điền với khuôn mặt lạnh tanh, đôi mắt phản chiếu ánh đen dầu trong nhà khiến mẹ A Nam bất giác lùi lại một bước, lưỡi tụt vào trong cuống họng ú ớ không nói Lên được.
A Ngũ lắp bắp.
"Điền Điền, Anh ta là ai thế..."
Cô Thôn nữ đã căn dặn Thích Ăn Tạp đợi ở bên ngoài vì sợ vẻ ngoài của y dâm ý đầy mình, sẽ làm người trong thôn hoảng sợ, nay hắn lại tự động bước ra, Cô bất đắc dĩ giới thiệu.
"Hắn ta là Một đệ tử của Thiếu Âm tự, tình cờ Đi ngang qua thôn nên có ghé qua nhà cháu tá túc."
Phu phụ A Ngũ thở phào.
"Thì ra là một vị cao tăng, không biết ngài có thể xem qua con trai A Nam của chúng tôi hay không?, Từ lúc về nhà trông nó lạ lắm, ngay cả người nhà cũng sợ không dám nhìn."
Tuệ năng, kết hình dâm Ấn cúi chào hai vị chủ nhà.
"Hai vị thí chủ đừng quá sốt sắng, để tiểu tăng xem qua hiện trạng của thí chủ kia xem sao."
Dứt lời, phu phụ A Ngũ lập tức mở đường mời hai người Điền Điền Đi vào bên trong, khép cửa lại cẩn thận. Dường như tâm trạng của hai người dang dồn vào người con trai nên không để ý đến bề ngoài dâm phục của Tuệ Năng, họ coi hắn như bao vi hoà thượng ngoài kia không chút nghi ngại.
Bước vào buồng ngủ, chiếc giường rung lắc kịch liệt vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Tuệ Năng lầm lượt bỏ từng tấm chăn ra một cách nhẹ nhàng, đến lớp cuối cùng thì A Nam lại giằng lấy không chịu buông tay.
Điền Điền đứng một bên, tò mò về hiện trạng của A Nam, nhìn tư thế co quắp run rẩy, cô biết A Nam đang sợ hãi, một đứa trẻ gan dạ nhất thôn cũng có ngày không dám chui ra khỏi chăn...
Không kéo được tấm chăn, Tuệ Năng cũng không miễn cưỡng, hắn luồn tay vào bên trong, và rút ra khi nó đã ướt át đầy mùi khai.
"Sợ vãi đái là có thật!"
"Hoà thượng, tốt cuộc A Nam nhà tôi bị làm sao vậy?"
Tuệ năng thu tay ra sau lưng, nghiên ngẫm.
"là âm khí nhập thể! sợ hãi quá độ mà thôi. Để tiểu tăng đọc một đoạn Thanh Hồn chú, Tâm thần vị thí chủ này sẽ dần dần ổn định lại.
Tuệ năng lấy ra từ trong người một bộ mõ, hình dạng của nó khiến Điền Điền xấu hổ mà quay mặt đi. chiếc mõ hình yếu huyệt Nhân, còn chiếc kia lại là hình cự vật Nam nhân. Tuệ năng tay cầm tay gõ, miệng phát ra những tiếng lầm rầm.
Tưởng chừng chỉ là một đoạn kinh nhà phật thông thường, nhưng ai nghe thấy đều cảm thấy đầu óc choáng váng, Không gian căn nhà mờ mờ ảo ảo theo từng nhịp gõ.
Đến khi mọi người tỉnh lại, thì A Nam đã ra khỏi tấm chăn ướt nhẹp, lưng dựa vào vách nhà, hắn đang nói chuyện với vị hoà thượng kia.
"Tối nay bọn ta có bẫy được một con sóc đen nhưng chẳng may để sổng mất. nó đã bị thương nên Ta và Tiểu Đông quyết định đuổi theo cho bằng được nhưng vô tình chạy vào cấm địa lúc nào không hay.
Đột nhiên trời lại nổi cơn gió mạnh khiến ngọn đèn của chúng tôi bị tắt, hai người mò mẫm trong rừng một hồi thì bỗng phát hiện thứ gì đó phát sáng trong rừng, Đi lại gần hơn thì hoá ra là một cái xác người treo lủng lẳng trên cây rơi bộp xuống đất.
Hãi quá, Tôi và Tiểu Đông cắm cổ chạy loạn trong rừng, Tôi may mắn về được nhà, còn Tiểu Đông thì tôi cũng không rõ. ."
Nghe A Nam kể lại, Lồng ngực Điền Điền bỗng phập phồng, hơi thở có đôi chút ngắt quãng.
" Tiểu Đông...vẫn đang bị lạc trong khu rừng cấm sao?"
Giọng nói của cô nghẹn ngào như người sắp khóc, cũng hợp lý thôi, bởi trong tư tưởng của người trong thôn, Đi vào cấm địa chắc chắn lành ít dữ nhiều... Tiểu Đông giờ này còn chưa ra, chỉ sợ...
"Thích ăn tạp hoà thượng!"
Điền Điền vừa thốt ra lời nói, Tuệ năng thở dài đứng dậy. Không ai nói với ai, đồng loạt bước ra khỏi cửa, Cô thôn nữ còn gấp gáp chạy vào màn đêm.
"Điền Điền... cháu Đi đâu đấy, Trời đã tối lắm rồi."
Từ xa xa vang Lên giọng nói " Cháu phải Đi tìm Tiểu Đông!" thanh âm bé dần rồi biến mất vao lần sương mờ đục.
...
Tuệ Năng bước theo sau, Bộ dạng có phần ung dung nhưng cước bộ vẫn theo kịp phía sau Điền Điền.
Âm khí vào ban đêm toả ra vô cùng dày đặc làm Tuệ Năng nhớ tới mấy địa phương có khả năng sinh ra Ma quỷ mà sư phụ của hắn kể lại khi Đi trừ Ma vệ đạo, theo phong thuỷ thì nơi này là đất lành, nếu như có Âm khí dày đặc chắc chắn có người cố ý tạo nên.
Điền Điền chạy một quãng, cước bộ chậm lại một chút rồi dừng hẳn. Cô lo lắng thật đấy nên mới chạy một mạch vào rừng tìm Tiểu Đông. Nhưng khi đối mặt với bóng đen bao phủ, Cô mới nhớ ra mình chưa biết phải bắt đầu như thế nào.
Đi bừa một hướng thì may rủi quá, trong khi sự an nguy của Tiểu Đông đang đong đếm từng giây từng phút.
Thật may mắn khi phía sau vẫn còn vị hoà thượng kia, Điền Điền bất đắc dĩ thăm dò chủ ý của y.
"Hoà Thượng! Chúng ta đã tới cấm địa của thôn, thú thực tôi muốn hỏi có cách nào tìm ra Tiểu Đông nhanh nhất không?"
Tuệ Năng mắt nhìn bốn hướng, phán rằng.
"Rừng rậm khá lớn, tách nhau ra rất dễ bị lạc vừa gặp nguy hiểm, nên Đi chung. Tuy mất thời gian một chút nhưng an toàn cho thí chủ, với lại tiểu tăng cũng không biết mặt vị thí chủ tên Tiểu Đông kia.
Nếu thực sự gặp nguy hiểm, có lẽ cậu ta đã trốn ở đâu đó... Chúng ta cứ qua tế đàn trước xem sao, vì nơi đó là địa phương khả dĩ làm nơi ẩn nấp cho con người."
Tuệ Năng chỉ tay nhắm thẳng con đường mòn mà đi., Con đường vào thôn mà hồi chiều hắn đã đi qua.