Dâm Du Ký
Chương 5 : tìm kiếm
Ngày đăng: 00:36 27/06/20
Từ vai trò người dẫn đường, Điền Điền lúc này không dám đi trước nữa, Cô bước chậm Đi sát vào người vị hoà thượng trẻ tuổi.
ấn tượng ban đầu về hắn ta chỉ là một gã dâm tăng không hơn không kém. Song Tình thế thay đổi khiến cô chỉ biết dựa vào hắn, dựa vào năng lực của Y để tìm Tiểu Đông.
Phải chăng Đi bên một kẻ xuất thân từ cửa phật, Điền Điền thấy rất an tâm mặc dù bản thân đang Đi vào rừng theo trai lúc nửa đêm.
...
Một khắc sau, hai người đã Đi tới căn miếu nhỏ, nơi tế đàn được dựng và bảo quản theo ý của vị đạo trưởng kia.
Điền Điền siết chặt cây xiên trong tay, tiến vào trong miếu cất tiếng gọi " Tiểu Đông" hai ba lần, đáp lại cô chỉ là khoảng không gian tĩnh mịch.
Điền Điền mặt nhăn lại ngoài ý muốn, Cô quay sang chỗ Tuệ năng, lắc đầu ngụ ý Tiểu Đông không có trốn trong miếu.
Vậy là khả năng cao Tiểu Đông còn đang lạc ở đâu đó trong Rừng cấm.
"Ăn Tạp hoà thượng! người có biện pháp nào khác không, ta đang lo Tiểu Đông thực sự gặp nguy hiểm đến tính mạng. Những ai lạc vào rừng cấm thực sự lành ít dữ nhiều."
Tuệ năng lùi lại vài bước nhìn tổng thể căn miếu để tìm kiếm sự bất thường nào đó. Căn miếu có chút khác biệt với lúc chiều nay.
Trên tế đàn, tấm bùa phát ra một luồng khí nhàn nhạt, trong khi hai dưới đế của hai chiếc đèn dầu đồng thời xuất hiện hai dòng chữ cổ tự.
Và cả chiếc chum ở chính giữa, hoa văn trên lá bùa niêm phong lại chẳng phát ra một chút linh khí nào. Bùa chú mà lại không mang linh khí vậy thì khác nào giấy vụn.
Đạo sĩ dựng nên tế đàn này không phải là gà mờ, Không có chuyện ông ta dùng bùa dởm lừa thôn dân. Vậy thì bùa chú trên chiếc chum đã bị hỏng hoặc...ai đó đã động tay động chân vào.
Tuệ năng ngồi xuống nhìn quanh chiếc bình, thậm chí chạm tay vào bên ngoài.
"Đừng chạm vào! Đạo trưởng đã căn dặn không ai được tùy tiện xê dịch tế đàn, bằng không trận pháp mà ông ấy bày ra để trừ tai kiếp sẽ vô tác dụng."
Tuệ Năng xem lại ngón tay của mình, kì lạ thay chiếc bình tuy cũ nhưng lại không có bất kỳ hạt bụi nào, nếu như nửa năm từ lúc dựng đàn tế này thì đó là điểm bất hợp lý.
"Xem ra có ai đó đã chạm vào chiếc bình này khiến trận pháp của vị đạo trưởng kia bị phá, nên thôn làng mới có nhiều âm khí như vậy. Nói cách khác Trận pháp trấn yểm khu rừng đã hoàn toàn là đổ bỏ đi."
Điền Điền sửng sốt khi nghe hoà thượng kia nói trận pháp đã bị phá, nên tai hoạ mới đổ Lên thôn làng.
"Người nói Tế đàn này đã không còn tác dụng nữa?"
Tuệ Năng chép miệng
"Tiểu Tăng không phải người của Đạo gia, Không thể khẳng định được hoàn toàn. Vậy nửa năm trước vị đạo trưởng kia còn để lại thứ gì khác hay chăng?"
Tuệ Năng hỏi vậy bởi hắn biết, muốn trấn yểm cả khu rừng không chỉ có mỗi tế đàn này, hắn muốn kiểm tra xem, những di vật của đạo trưởng kia có còn hoạt động hay không. Nếu kết quả tương tự như ở trong miếu thì thôn làng nên di dời sang địa phương khác.
Điền Điền lục lại ký ức, trả lời rằng.
"Hoà thượng nhắc tôi mới nhớ, Quả thật đạo trưởng có treo thêm 17 chiếc chum trên cây lấy đó làm ranh giới cấm địa. tren mỗi chiếc bình đều quấn mảnh vải đỏ, dù qua mưa gió cũng không hề phai màu."
Một tia sáng vừa loé Lên trong đầu Tuệ Năng. Hắn nói.
"Vậy chúng ta đi kiểm tra mấy chiếc bình kia còn nguyên vẹn không. đồng thời tìm kiếm Tung Tích của Tiểu Đông. Nếu như cậu ta là Đồng nam thì khi bỏ chạy sẽ có dấu vết của Dương khí sót lại.
Nếu Tiểu Đông chạy ra khỏi phạm vi cấm địa thì có lẽ không có gì quá nguy hai, nhưng nếu không thấy dấu vết gì, thì việc Đi vào cấm địa là không thể tránh khỏi."
Người dân trong thôn vốn sợ cấm địa nên rất ít khi bén mảng lại gần. Phận nữ nhi như Điền Điền lại càng sợ sệt hơn, Cô chỉ biết vị trí hai chiếc chum, Một cái ở chân đèo, Một cái gần với cổng vào thôn.
Giờ đang lúc ban đêm, muốn tìm quanh khu rừng chỉ bằng hai người, e là khó mà làm được.
" Tôi chỉ biết vị trí hai chiếc chum, Một cái ở chân đèo, Một cái ở gần thôn dân, mấy cái kia thì không rõ nằm ở đâu, người xem nên đi xem bên nào trước."
"Theo ý của Tiểu Tăng, Chúng ta nên về gần thôn trước, dẫu sao Tiểu Đông gặp nạn sẽ lựa chọn hướng đó mà đi, khả năng tìm thấy sẽ cao hơn."
Loanh quanh một hồi, hai người lại quay về thôn làng, đến vị trí chiếc chum, Điền Điền nhớ rất rõ bởi ngày nào Đi chăn bò cũng Đi ngang qua con đường này.
Chiếc Chum được cột vào thân cây, đồng dạng với chiếc chum trong miếu, trên nắp cũng được dán hai lá bùa vắt chéo nhau
Tuệ Năng một thân công phu, đề khí, nhảy tót lên cành cây.
Tuệ Năng vừa đưa tay chạm vào chiếc chum, đột nhiên miệng chum rơi xuống mặt đất, từ trong chiếc chum, Một thứ dị vật phóng tới khuôn mặt của hắn Nó dài cỡ hai gang tay, mềm và trơn tuột.
Vị hoà thượng trẻ ngoảnh mặt sang một bên để thứ dị vật lướt ngang qua gò má. rồi thuận đà nhảy xuống đất.
Khuôn mặt không giấu nổi sự bất ngờ, cước bộ lảo đảo vài nhịp mới đứng vững, chỉ cần chủ quan một chút có lẽ hắn đã trúng thương.
Điền Điền vội vã chạy tới hỏi.
"Hoà thượng, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Tuệ Năng thở hắt ra.
"Hình như là rắn nấp trong chum, tiểu tăng suýt chút nữa bị nó cắn trúng."
"sao lại có rắn trong chum?"
"Tiểu tăng cũng không rõ, nhưng có trận pháp của đạo trưởng kia bị phá thật rồi. có lẽ thí chủ và gia quyến nên chuẩn bị rời khỏi đây thôi.
Lũ rắn chỉ là một phần dạo đầu, bởi vì độc Vật sẽ bị Âm khí thu hút kéo đến đây ngày càng nhiều, cuộc sống sau này của mọi người trong thôn chỉ sợ khó mà yên ổn."
Nhìn khuôn mặt của hoà thượng, Điền Điền biết gã nói sự thật, nhưng cô muốn rời đi vẫn còn có điều vướng bận.
"Hoà thượng đã nói, nhất định tôi sẽ lưu tâm, nhưng muốn rời đi, tôi phải tìm được Tiểu Đông trước đã"
Tuệ Năng dần lấy lại sự bình ổn. bị một con rắn doạ vào giật mình, hắn không dám chủ quan chút nào nữa.
"Thí chủ thật có tình nghĩa, nếu vậy chúng ta phải nhanh lên mới kịp, ngoài này còn con rắn thì trong rừng chắc chắn sẽ có nhiều mối hoạ nguy hiểm hơn."
ấn tượng ban đầu về hắn ta chỉ là một gã dâm tăng không hơn không kém. Song Tình thế thay đổi khiến cô chỉ biết dựa vào hắn, dựa vào năng lực của Y để tìm Tiểu Đông.
Phải chăng Đi bên một kẻ xuất thân từ cửa phật, Điền Điền thấy rất an tâm mặc dù bản thân đang Đi vào rừng theo trai lúc nửa đêm.
...
Một khắc sau, hai người đã Đi tới căn miếu nhỏ, nơi tế đàn được dựng và bảo quản theo ý của vị đạo trưởng kia.
Điền Điền siết chặt cây xiên trong tay, tiến vào trong miếu cất tiếng gọi " Tiểu Đông" hai ba lần, đáp lại cô chỉ là khoảng không gian tĩnh mịch.
Điền Điền mặt nhăn lại ngoài ý muốn, Cô quay sang chỗ Tuệ năng, lắc đầu ngụ ý Tiểu Đông không có trốn trong miếu.
Vậy là khả năng cao Tiểu Đông còn đang lạc ở đâu đó trong Rừng cấm.
"Ăn Tạp hoà thượng! người có biện pháp nào khác không, ta đang lo Tiểu Đông thực sự gặp nguy hiểm đến tính mạng. Những ai lạc vào rừng cấm thực sự lành ít dữ nhiều."
Tuệ năng lùi lại vài bước nhìn tổng thể căn miếu để tìm kiếm sự bất thường nào đó. Căn miếu có chút khác biệt với lúc chiều nay.
Trên tế đàn, tấm bùa phát ra một luồng khí nhàn nhạt, trong khi hai dưới đế của hai chiếc đèn dầu đồng thời xuất hiện hai dòng chữ cổ tự.
Và cả chiếc chum ở chính giữa, hoa văn trên lá bùa niêm phong lại chẳng phát ra một chút linh khí nào. Bùa chú mà lại không mang linh khí vậy thì khác nào giấy vụn.
Đạo sĩ dựng nên tế đàn này không phải là gà mờ, Không có chuyện ông ta dùng bùa dởm lừa thôn dân. Vậy thì bùa chú trên chiếc chum đã bị hỏng hoặc...ai đó đã động tay động chân vào.
Tuệ năng ngồi xuống nhìn quanh chiếc bình, thậm chí chạm tay vào bên ngoài.
"Đừng chạm vào! Đạo trưởng đã căn dặn không ai được tùy tiện xê dịch tế đàn, bằng không trận pháp mà ông ấy bày ra để trừ tai kiếp sẽ vô tác dụng."
Tuệ Năng xem lại ngón tay của mình, kì lạ thay chiếc bình tuy cũ nhưng lại không có bất kỳ hạt bụi nào, nếu như nửa năm từ lúc dựng đàn tế này thì đó là điểm bất hợp lý.
"Xem ra có ai đó đã chạm vào chiếc bình này khiến trận pháp của vị đạo trưởng kia bị phá, nên thôn làng mới có nhiều âm khí như vậy. Nói cách khác Trận pháp trấn yểm khu rừng đã hoàn toàn là đổ bỏ đi."
Điền Điền sửng sốt khi nghe hoà thượng kia nói trận pháp đã bị phá, nên tai hoạ mới đổ Lên thôn làng.
"Người nói Tế đàn này đã không còn tác dụng nữa?"
Tuệ Năng chép miệng
"Tiểu Tăng không phải người của Đạo gia, Không thể khẳng định được hoàn toàn. Vậy nửa năm trước vị đạo trưởng kia còn để lại thứ gì khác hay chăng?"
Tuệ Năng hỏi vậy bởi hắn biết, muốn trấn yểm cả khu rừng không chỉ có mỗi tế đàn này, hắn muốn kiểm tra xem, những di vật của đạo trưởng kia có còn hoạt động hay không. Nếu kết quả tương tự như ở trong miếu thì thôn làng nên di dời sang địa phương khác.
Điền Điền lục lại ký ức, trả lời rằng.
"Hoà thượng nhắc tôi mới nhớ, Quả thật đạo trưởng có treo thêm 17 chiếc chum trên cây lấy đó làm ranh giới cấm địa. tren mỗi chiếc bình đều quấn mảnh vải đỏ, dù qua mưa gió cũng không hề phai màu."
Một tia sáng vừa loé Lên trong đầu Tuệ Năng. Hắn nói.
"Vậy chúng ta đi kiểm tra mấy chiếc bình kia còn nguyên vẹn không. đồng thời tìm kiếm Tung Tích của Tiểu Đông. Nếu như cậu ta là Đồng nam thì khi bỏ chạy sẽ có dấu vết của Dương khí sót lại.
Nếu Tiểu Đông chạy ra khỏi phạm vi cấm địa thì có lẽ không có gì quá nguy hai, nhưng nếu không thấy dấu vết gì, thì việc Đi vào cấm địa là không thể tránh khỏi."
Người dân trong thôn vốn sợ cấm địa nên rất ít khi bén mảng lại gần. Phận nữ nhi như Điền Điền lại càng sợ sệt hơn, Cô chỉ biết vị trí hai chiếc chum, Một cái ở chân đèo, Một cái gần với cổng vào thôn.
Giờ đang lúc ban đêm, muốn tìm quanh khu rừng chỉ bằng hai người, e là khó mà làm được.
" Tôi chỉ biết vị trí hai chiếc chum, Một cái ở chân đèo, Một cái ở gần thôn dân, mấy cái kia thì không rõ nằm ở đâu, người xem nên đi xem bên nào trước."
"Theo ý của Tiểu Tăng, Chúng ta nên về gần thôn trước, dẫu sao Tiểu Đông gặp nạn sẽ lựa chọn hướng đó mà đi, khả năng tìm thấy sẽ cao hơn."
Loanh quanh một hồi, hai người lại quay về thôn làng, đến vị trí chiếc chum, Điền Điền nhớ rất rõ bởi ngày nào Đi chăn bò cũng Đi ngang qua con đường này.
Chiếc Chum được cột vào thân cây, đồng dạng với chiếc chum trong miếu, trên nắp cũng được dán hai lá bùa vắt chéo nhau
Tuệ Năng một thân công phu, đề khí, nhảy tót lên cành cây.
Tuệ Năng vừa đưa tay chạm vào chiếc chum, đột nhiên miệng chum rơi xuống mặt đất, từ trong chiếc chum, Một thứ dị vật phóng tới khuôn mặt của hắn Nó dài cỡ hai gang tay, mềm và trơn tuột.
Vị hoà thượng trẻ ngoảnh mặt sang một bên để thứ dị vật lướt ngang qua gò má. rồi thuận đà nhảy xuống đất.
Khuôn mặt không giấu nổi sự bất ngờ, cước bộ lảo đảo vài nhịp mới đứng vững, chỉ cần chủ quan một chút có lẽ hắn đã trúng thương.
Điền Điền vội vã chạy tới hỏi.
"Hoà thượng, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Tuệ Năng thở hắt ra.
"Hình như là rắn nấp trong chum, tiểu tăng suýt chút nữa bị nó cắn trúng."
"sao lại có rắn trong chum?"
"Tiểu tăng cũng không rõ, nhưng có trận pháp của đạo trưởng kia bị phá thật rồi. có lẽ thí chủ và gia quyến nên chuẩn bị rời khỏi đây thôi.
Lũ rắn chỉ là một phần dạo đầu, bởi vì độc Vật sẽ bị Âm khí thu hút kéo đến đây ngày càng nhiều, cuộc sống sau này của mọi người trong thôn chỉ sợ khó mà yên ổn."
Nhìn khuôn mặt của hoà thượng, Điền Điền biết gã nói sự thật, nhưng cô muốn rời đi vẫn còn có điều vướng bận.
"Hoà thượng đã nói, nhất định tôi sẽ lưu tâm, nhưng muốn rời đi, tôi phải tìm được Tiểu Đông trước đã"
Tuệ Năng dần lấy lại sự bình ổn. bị một con rắn doạ vào giật mình, hắn không dám chủ quan chút nào nữa.
"Thí chủ thật có tình nghĩa, nếu vậy chúng ta phải nhanh lên mới kịp, ngoài này còn con rắn thì trong rừng chắc chắn sẽ có nhiều mối hoạ nguy hiểm hơn."