Dâm Du Ký
Chương 11 :
Ngày đăng: 00:36 27/06/20
Bước sang ngày thứ hai, Điền Điền lang thang ngoài rừng nửa ngày, lúc trở về khuôn mặt cô lại có phần khó xử.
Ngoài miệng cô nói rằng sẽ giúp hắn điều dưỡng thương thế, nhung lúc ra ngoài tìm thức ăn, Cô lại chẳng phát hiện được thứ gì.
Người xuất gia không ăn thịt cá, cho dù y có phá giới thì cũng chẳng còn con vật nào dưới suối cả. lão quỷ kia thực sự đã vơ vét hết thức ăn, ngay cả mấy loại củ, Điền Điền mất nửa ngày mới mang về nửa khúc.
Nhìn từ đằng xa về phía thôn làng, cột khói đen lại lần nữa bốc lên khiến Điền Điền có dự cảm không lành.
Tiểu Đông vội vã về thôn xem xét sự tình, đến giờ vẫn chưa thấy quay lại. Cùng với đám cháy ngoài kia, thôi thúc Điền Điền phải về nhà sớm hơn một ngày.
Mang chút đồ ăn thôn dã vào hang động cho hoà thượng, thấy y ngồi đan chân ở một góc. Điền Điền ngập ngừng nói nhỏ.
"Hoà thượng, hiện trạng của người thế nào rồi? Có thể tự chăm lo được không?... Tôi phải về thôn một chút.
Người biết đấy lão quỷ đó dùng nửa năm trong rừng cấm luyện xà trận, đã vét hết thức ăn trong rừng này rồi... Tôi không về thật chẳng biết lấy gì cho người dùng bữa nữa...
Với lại thôn làng dường như gặp chuyện gì đó, hai ngày nay đột nhiên có một khói đen bốc Lên nghi ngút... chẳng biết người nhà tôi hiện giờ ra sao?"
Cô thôn nữ nói một hồi dài, kể ra nguyên nhân để hoà thượng kia biết mà không cho rằng cô bỏ mặc gã.
Tuệ Năng vẫn ngồi tĩnh toạ, lâu lâu thở ra một lần khói xanh, Toàn thân run Lên nhè nhẹ, ho sắc sụa mấy tiếng.
Điền Điền vội vàng để tạm củ mài sang một bên, ngồi xuống quan sát vị hoà thượng. Rõ ràng hôm qua thương thế đã tiến triển tốt, vậy mà hôm nay cơ thể của hắn lại nổi Lên mấy nốt sần màu xanh.
"Hoà thượng? chuyện này là sao?"
Tuệ Năng rên hừ hừ hơi thở lạnh lẽo như từ cõi âm ti thổi về.
"thứ thuốc bột hôm qua hình như chỉ là Ngũ Linh Tán đơn thuần, không phải giải dược hoàn chỉnh...tuy độc tính không còn nguy hại nữa, nhưng Ngũ Linh Tán bắt đầu có tác dụng phụ."
Điền điền Sốt sắng hỏi.
"Vậy giờ phải làm thế nào? các lọ thuốc trong hốc đá, tôi đã mang về chẳng lẽ không có giúp được gì ư?"
Tuệ Năng lắc đầu, ghì mạnh đôi tay, Như muốn áp chế sự hỗn loạn trong cơ thể.
"Trước mắt Thí chủ dẫn tiểu tăng đến hốc đá xem có tìm được thứ gì sót lại, nếu không tìm thấy giải dược chúng ta sẽ phải Đi gặp lão quỷ, ép lão giao ra thuốc giải."
"Muốn đi bây giờ ư? nhưng còn thương thế của người?"
Tuê Năng bủn rủn đứng lên, Một tay dựa vào vách hang, đem ánh mắt nhìn qua cửa động.
"Tiểu tăng khôi phục được hai phần, tuy khó khăn một chút nhưng Đi lại không phải là không thể."
vị hoà thượng nói đi là đi được, khốn nỗi tốc độ của hắn có khi mất cả ngày mới tới được hốc đá. Điền Điền thấy hắn khổ sở như vậy bèn kiếm một khúc cây cho hắn làm gậy, mặt khác cô đứng một bên dìu nửa người còn lại.
Đặt tay gã hoà thượng Lên vai mình, Điền Điền cảm thấy một sức nặng không nhỏ từ gã truyền tới. Cô dám chắc hắn ta vẫn còn rất yếu, chẳng qua gắng gượng làm vẻ bình thản mà thôi.
Kề bước cùng nhau tới hốc đá, Điền Điền đem toàn bộ những thứ kỳ dị mà mình thấy ngày hôm kia, về 9 chiếc chum và thi thể lão đạo trưởng.
Nghe xong, Tuệ năng lại tiến tới chứng Kiến tận mắt, trong lòng lại nảy sinh nhiều mối ưu tư.
"Âm khí trong khu vực này quả nhiên do Nhân loại tạo nên. Nhìn thủ thuật dựng nên trận pháp chắc chắn là vị đạo trưởng kia đã làm...
Trận pháp này có tên Cửu Đầu Huyết Âm Trận. Dùng 8 thủ cấp của conngười phong toả bát phương và một chiếc đặt ở giữa làm chủ trận...
Hắn tạo ra âm khí cốt để dễ bề huấn luyện độc xà. Nay mục tiêu đã đạt được nên mới gom đồ vật lại một chỗ."
Điền Điền quay vào trong hốc, chỉ tay vào cỗ thi thể đỏ rực và hỏi.
"9 cái chum đã ở đây, vậy sao lại còn một cái xác thế kia? Nếu Đạo trưởng kia kẻ làm ra trận pháp, Sao thi thể của ông ta lại bị người khác đóng cọc, khâu miệng!"
"Cái đó là Xích Thi Đầu, việc khâu ngũ quan người đã chết mục đích giam cầm linh hồn người đó. linh hồn không được siêu thoát vào cõi luân hồi sẽ biến tính thành oan hồn, căm giận tất cả các sinh vật sống khác và luôn muốn tìm cách đoạt xá thân thể một người làm nơi trú ngụ.
Lão đạo trưởng không có lý do để tự hành hạ bản thân, vậy nên có một kẻ nào đó biết được âm mưu của lão nên ra tay giết người cướp đoạt thành quả. Đồng thời dùng âm hồn oán hận của ông ta để bảo hộ trận pháp, ngăn người ngoài đi vào."
"kẻ đó là lão quỷ?"
Tuệ Năng thở dài đáp.
"Rất có khả năng, thủ đoạn của lão quỷ còn bao nhiêu, Tiểu tăng cũng không nắm chắc. Nếu lão đã luyện xong Xà Trận thì chẳng cần đến thuốc giải nữa, chúng ta tìm lão cũng uổng công vô ích.
Nếu như lão cố cách khôi phục thương thế, Ta Đi gặp lão khác nào tự nộp mạng."
Điền Điền Trầm ngâm.
"Vậy còn thương thế của người, có Phải không còn cách nào khác."
Tuệ Năng tiến lại chiếc giường, quan sát cỗ thi thể đỏ rực, lần đầu hắn thấy Huyết Thi nên có chút kinh động. Để tạo ra thứ vật này, người ta phải dùng thủ đoạn tra tấn người nạn nhân đến nỗi các mạch máu vỡ ngay bên trong cơ thể, sau đó cuối cùng đổ Xích Đồng ở dạng lỏng vào bên trong cơ thể từng chút, từng chút một.
Nhìn vậy chứ, thi thể này chỉ còn là một khối đồng hình người mà thôi.
Quan sát đến tứ chi, Tuệ Năng phát hiện ra bàn tay trái của Huyết Thi chỉ có bốn ngón tay. Không phải bị chặt mà là bẩm sinh thi thể vốn chỉ có bốn ngón.
"Nữ thí chủ, vị đạo trưởng này có lai lịch thế nào? sao lại chỉ có bốn ngón tay.?"
Điền Điền lục lại ký ức, kể rằng.
"tôi cũng không rõ lắm, từ khi trong thôn có chuyện phát điện chết liên tiếp mấy mạng người. Trình Bá thôn trưởng mời đến vị đạo trưởng này, ngoài ông ấy ra thì mấy người biết chút ít thông tin không qua đời cũng đang nằm liệt một chỗ."
Cô thôn nữ bước lại gần, đứng bên Tuệ Năng mà nhìn xuống Huyết Thi.
"Giờ nhìn kỹ lại tôi mới để ý, vị đạo trưởng này cũng hao hao Trình trưởng thôn, ông ấy cũng bị khuyết một ngón tay, Có Phải hai người bọn họ có quan hệ với nhau không?"
"Cũng có thể lắm, chuyện đã ra Nước này, chúng ta nên tìm trưởng thôn hỏi rõ mọi chuyện. Ông ấy ít nhiều liên quan đến chuyện này."
Ngoài miệng cô nói rằng sẽ giúp hắn điều dưỡng thương thế, nhung lúc ra ngoài tìm thức ăn, Cô lại chẳng phát hiện được thứ gì.
Người xuất gia không ăn thịt cá, cho dù y có phá giới thì cũng chẳng còn con vật nào dưới suối cả. lão quỷ kia thực sự đã vơ vét hết thức ăn, ngay cả mấy loại củ, Điền Điền mất nửa ngày mới mang về nửa khúc.
Nhìn từ đằng xa về phía thôn làng, cột khói đen lại lần nữa bốc lên khiến Điền Điền có dự cảm không lành.
Tiểu Đông vội vã về thôn xem xét sự tình, đến giờ vẫn chưa thấy quay lại. Cùng với đám cháy ngoài kia, thôi thúc Điền Điền phải về nhà sớm hơn một ngày.
Mang chút đồ ăn thôn dã vào hang động cho hoà thượng, thấy y ngồi đan chân ở một góc. Điền Điền ngập ngừng nói nhỏ.
"Hoà thượng, hiện trạng của người thế nào rồi? Có thể tự chăm lo được không?... Tôi phải về thôn một chút.
Người biết đấy lão quỷ đó dùng nửa năm trong rừng cấm luyện xà trận, đã vét hết thức ăn trong rừng này rồi... Tôi không về thật chẳng biết lấy gì cho người dùng bữa nữa...
Với lại thôn làng dường như gặp chuyện gì đó, hai ngày nay đột nhiên có một khói đen bốc Lên nghi ngút... chẳng biết người nhà tôi hiện giờ ra sao?"
Cô thôn nữ nói một hồi dài, kể ra nguyên nhân để hoà thượng kia biết mà không cho rằng cô bỏ mặc gã.
Tuệ Năng vẫn ngồi tĩnh toạ, lâu lâu thở ra một lần khói xanh, Toàn thân run Lên nhè nhẹ, ho sắc sụa mấy tiếng.
Điền Điền vội vàng để tạm củ mài sang một bên, ngồi xuống quan sát vị hoà thượng. Rõ ràng hôm qua thương thế đã tiến triển tốt, vậy mà hôm nay cơ thể của hắn lại nổi Lên mấy nốt sần màu xanh.
"Hoà thượng? chuyện này là sao?"
Tuệ Năng rên hừ hừ hơi thở lạnh lẽo như từ cõi âm ti thổi về.
"thứ thuốc bột hôm qua hình như chỉ là Ngũ Linh Tán đơn thuần, không phải giải dược hoàn chỉnh...tuy độc tính không còn nguy hại nữa, nhưng Ngũ Linh Tán bắt đầu có tác dụng phụ."
Điền điền Sốt sắng hỏi.
"Vậy giờ phải làm thế nào? các lọ thuốc trong hốc đá, tôi đã mang về chẳng lẽ không có giúp được gì ư?"
Tuệ Năng lắc đầu, ghì mạnh đôi tay, Như muốn áp chế sự hỗn loạn trong cơ thể.
"Trước mắt Thí chủ dẫn tiểu tăng đến hốc đá xem có tìm được thứ gì sót lại, nếu không tìm thấy giải dược chúng ta sẽ phải Đi gặp lão quỷ, ép lão giao ra thuốc giải."
"Muốn đi bây giờ ư? nhưng còn thương thế của người?"
Tuê Năng bủn rủn đứng lên, Một tay dựa vào vách hang, đem ánh mắt nhìn qua cửa động.
"Tiểu tăng khôi phục được hai phần, tuy khó khăn một chút nhưng Đi lại không phải là không thể."
vị hoà thượng nói đi là đi được, khốn nỗi tốc độ của hắn có khi mất cả ngày mới tới được hốc đá. Điền Điền thấy hắn khổ sở như vậy bèn kiếm một khúc cây cho hắn làm gậy, mặt khác cô đứng một bên dìu nửa người còn lại.
Đặt tay gã hoà thượng Lên vai mình, Điền Điền cảm thấy một sức nặng không nhỏ từ gã truyền tới. Cô dám chắc hắn ta vẫn còn rất yếu, chẳng qua gắng gượng làm vẻ bình thản mà thôi.
Kề bước cùng nhau tới hốc đá, Điền Điền đem toàn bộ những thứ kỳ dị mà mình thấy ngày hôm kia, về 9 chiếc chum và thi thể lão đạo trưởng.
Nghe xong, Tuệ năng lại tiến tới chứng Kiến tận mắt, trong lòng lại nảy sinh nhiều mối ưu tư.
"Âm khí trong khu vực này quả nhiên do Nhân loại tạo nên. Nhìn thủ thuật dựng nên trận pháp chắc chắn là vị đạo trưởng kia đã làm...
Trận pháp này có tên Cửu Đầu Huyết Âm Trận. Dùng 8 thủ cấp của conngười phong toả bát phương và một chiếc đặt ở giữa làm chủ trận...
Hắn tạo ra âm khí cốt để dễ bề huấn luyện độc xà. Nay mục tiêu đã đạt được nên mới gom đồ vật lại một chỗ."
Điền Điền quay vào trong hốc, chỉ tay vào cỗ thi thể đỏ rực và hỏi.
"9 cái chum đã ở đây, vậy sao lại còn một cái xác thế kia? Nếu Đạo trưởng kia kẻ làm ra trận pháp, Sao thi thể của ông ta lại bị người khác đóng cọc, khâu miệng!"
"Cái đó là Xích Thi Đầu, việc khâu ngũ quan người đã chết mục đích giam cầm linh hồn người đó. linh hồn không được siêu thoát vào cõi luân hồi sẽ biến tính thành oan hồn, căm giận tất cả các sinh vật sống khác và luôn muốn tìm cách đoạt xá thân thể một người làm nơi trú ngụ.
Lão đạo trưởng không có lý do để tự hành hạ bản thân, vậy nên có một kẻ nào đó biết được âm mưu của lão nên ra tay giết người cướp đoạt thành quả. Đồng thời dùng âm hồn oán hận của ông ta để bảo hộ trận pháp, ngăn người ngoài đi vào."
"kẻ đó là lão quỷ?"
Tuệ Năng thở dài đáp.
"Rất có khả năng, thủ đoạn của lão quỷ còn bao nhiêu, Tiểu tăng cũng không nắm chắc. Nếu lão đã luyện xong Xà Trận thì chẳng cần đến thuốc giải nữa, chúng ta tìm lão cũng uổng công vô ích.
Nếu như lão cố cách khôi phục thương thế, Ta Đi gặp lão khác nào tự nộp mạng."
Điền Điền Trầm ngâm.
"Vậy còn thương thế của người, có Phải không còn cách nào khác."
Tuệ Năng tiến lại chiếc giường, quan sát cỗ thi thể đỏ rực, lần đầu hắn thấy Huyết Thi nên có chút kinh động. Để tạo ra thứ vật này, người ta phải dùng thủ đoạn tra tấn người nạn nhân đến nỗi các mạch máu vỡ ngay bên trong cơ thể, sau đó cuối cùng đổ Xích Đồng ở dạng lỏng vào bên trong cơ thể từng chút, từng chút một.
Nhìn vậy chứ, thi thể này chỉ còn là một khối đồng hình người mà thôi.
Quan sát đến tứ chi, Tuệ Năng phát hiện ra bàn tay trái của Huyết Thi chỉ có bốn ngón tay. Không phải bị chặt mà là bẩm sinh thi thể vốn chỉ có bốn ngón.
"Nữ thí chủ, vị đạo trưởng này có lai lịch thế nào? sao lại chỉ có bốn ngón tay.?"
Điền Điền lục lại ký ức, kể rằng.
"tôi cũng không rõ lắm, từ khi trong thôn có chuyện phát điện chết liên tiếp mấy mạng người. Trình Bá thôn trưởng mời đến vị đạo trưởng này, ngoài ông ấy ra thì mấy người biết chút ít thông tin không qua đời cũng đang nằm liệt một chỗ."
Cô thôn nữ bước lại gần, đứng bên Tuệ Năng mà nhìn xuống Huyết Thi.
"Giờ nhìn kỹ lại tôi mới để ý, vị đạo trưởng này cũng hao hao Trình trưởng thôn, ông ấy cũng bị khuyết một ngón tay, Có Phải hai người bọn họ có quan hệ với nhau không?"
"Cũng có thể lắm, chuyện đã ra Nước này, chúng ta nên tìm trưởng thôn hỏi rõ mọi chuyện. Ông ấy ít nhiều liên quan đến chuyện này."