Dâm Du Ký

Chương 12 : Kết án

Ngày đăng: 00:36 27/06/20

Theo dự định ban đầu, Tuệ Năng cần dưỡng thương thêm một ngày nữa rồi sẽ cùng Điền Điền về thôn làng, nhưng vì lọ Ngũ Linh Tán mang về chỉ hoá giải được phần nào độc tính bảo toàn tính mệnh cho hắn. Phần độc ngấm sâu vào trong cơ thể cần tốn nhiều thời gian vận công ép ra ngoài, một hai ngày dường như không đủ.
Khi tiến ra hốc đá, nhìn thấy Trận pháp và Xích Thi Đầu, Tuệ Năng biết thủ đoạn của lão quỷ có chỗ cao thâm hơn hắn tưởng tượng. Tỷ dụ như lão cố phương pháp hồi phục thương thế sớm hơn dự định, vậy thì thôn làng sẽ gặp nhiều nguy hiểm.
Vậy nên, hắn phải về thôn thật sớm, truy tung dấu vết của lão quỷ để lại, sau đó ra tay trước khi lão ta kịp khôi phục. Hơn nữa cô thôn nữ đang nóng ruột trở lại nhà, hắn không muốn biến mình thành gánh nặng của người khác. Dẫu sao dưỡng thương ở nhà vẫn tốt hơn nằm trong hốc đá lạnh lẽo.
"Chúng ta đi thôi."
Thương thế của vị hoà thượng vẫn còn chưa bình phục, phải nhờ Điền Điền dìu từng bước, cùng với cây gậy gỗ làm điểm tựa, hắn mới chậm rãi bước đi được.
Cũng nhờ việc di chuyển chậm rãi, Tuệ Năng mới có cơ hội quan sát kỹ những chi tiết mà lão quỷ cố gắng sắp đặt. 9 thi thể trừ phần đầu bị cất trong chum, phần còn lại được lão ta đem treo lên những cành cây, cốt để doạ người tiến vào mà thôi.
Nhìn bộ y phục đệ rách và bạc màu do bị phơi lâu ngày, Điền Điền biết rằng đó là thi thể của người trong thôn và những người lái buôn. Tất cả thi thể đều bị rắc Âm Quang Thạch, khiến cho thi thể phát ra ánh sáng Ma mị vào ban đêm.
Cùng với làn sương mờ mờ ảo ảo khiến người đi vào rừng sợ hãi mà bỏ chạy. Đó là tất cả bí mật cất giấu bên trong cấm địa.
"Thì ra, hết thảy đều do người ta cố ý làm ra để doạ người. Nhưng còn một điều tôi còn thắc mắc, vì sao lại có sự việc những nam Nhân vào rừng tìm kiếm người bị mất tích lại phát điên vì chết cùng một ngày? "
Tuệ Năng cau mày suy nghĩ, gã hỏi
"thí chủ hãy thử hình dung lại toàn bộ quá trình xem sao, biết đâu lại phát hiện ra chân tướng."
Vừa đi, vừa sâu chuỗi lại sự việc.
"Nửa năm trước, Một nam Nhân của thôn vào rừng kiếm củi rồi mất tích, hai ngày sau, người trong thôn tìm thấy xác của anh ta ở gần một vách đá. Những người đàn ông mang xác anh ta về làng, Không lâu sau đồng loạt phát điên rồi chết đi.
Sự việcquá đỗi kinh hoàng nên thôn trưởng mới đi tìm về một vị đạo trưởng để giải nạn cho thôn dân. Ông ta nói trong khu rừng tồn tại một con quỷ vì người dân phạm vào cấm địa nên mới trút xuống tai hoạ.
Vị đạo trưởng lập nên trận pháp trấn yểm khu rừng để... bảo vệ thôn làng"
Điền Điền chợt ngưng lại, bởi cô biết rằng trận pháp kia vốn không phải để bảo vệ mà tạo ra âm khí bao phủ khu rừng.
Tuệ Năng hối thúc, Cô lại tiếp tục kể.
"vừa rồi A Nam cùng Tiểu Đông Đi săn vô tình đi vào cấm địa, hai người bắt gặp cỗ thi thể phát sáng treo lơ lửng trên cây, khi bỏ chạy gần tới thôn, Tiểu Đông bắt gặp một khuôn mặt quỷ cùng với lũ rắn ở gần nhà Trình thôn trưởng nên mới bỏ chạy ngược vào trong rừng và trốn trong hốc đá.
Chúng ta đi tìm Tiểu Đông trong đêm, phát hiện ra bí mật của trận pháp đạo trưởng bị phá, nên mới có nhiều độc vật kéo tới. Sau đó còn gặp lão quỷ và tay sai của lão..."
Tuệ Năng giơ tay biểu tình dừng lại.
"Chuyện về sau không cần thêm nữa... Sự việc này vẫn còn vài điểm khúc mắc.
Trận pháp mà lão đạo trưởng bày ra để trấn yểm có thực sự nhằm mục đích bảo vệ ngôi làng, nhưng không may bị lão quỷ giết chết và biến nó thành Âm Trận.
Nếu như vậy lão quỷ là nhân vật đã ở trong khu rừng này từ trước, và ông ta đã dùng thủ đoạn khiến mấy người trong thôn phát điên và chết cùng ngày."
Điền Điền gật gù, bởi theo cách giải thích này có thể hiểu vì sao lại có nhiều người chết cùng lúc. Nhưng ngẫm lại cô còn có điểm chưa rõ
"Nhưng mục đích của lão quỷ là gì? Nếu nói lão ở trong rừng luyện độc xà từ đầu cũng chưa chắc, bởi cấm địa chỉ xuất hiện khi lão đạo trưởng mở ra từ nửa năm trước."
Tuệ Năng gật nhẹ, nói tiếp.
"thí chủ quả thật tinh ý, nếu lão quỷ biết Âm Trận sao không bày ra từ đầu...Đây chính là một điểm khó hiểu, Tiểu tăng có nhớ Thí chủ đã từng kể rằng, lão đạo trưởng mất hai ngày đêm dò địa thế trước khi lập nên tế đàn.
Vậy hai ngày đó... đạo trưởng chỉ Đi dò địa thế...Với trận pháp được bày ra, đủ để biết bản lĩnh người này không tầm thường, muốn dò địa thế cùng lắm chỉ mất nửa ngày.
Vậy thời gian còn lại ông ta đã làm gì?"
Điền Điền reo lên.
"Có khi nào, đạo trưởng đã gặp lão quỷ, hai người hợp tác với nhau để bày âm trận, luyện độc xà... Đến khi đại sự sắp thành, lão quỷ liền giết đạo trưởng để độc chiếm thành quả. thi thể lão đạo trưởng ở trong hốc chứng tỏ lão bị ai đó giết chết."
Cô thôn nữ đang rất cao hứng, bởi suy đoán của mình rất hợp lý. Nhưng nhìn sắc mặt của vị hoà thượng lại không có chút biến động nào. Cô lân la hỏi gã.
"Hoà thượng, Tôi nói có gì không đúng sao?"
Tuệ Năng lắc đầu.
"Không có chi, thí chủ suy đoán rất hợp lý, loại người như lão quỷ rất có thể giết người độc chiếm thành quả...
Một lão quái như vậy mà chúng ta vẫn chưa biết thân phận của lão, chẳng phải nguy hiểm lắm ư?"
"Chẳng phải người đã nói từ đầu còn gì, Trình thôn trưởng đã mời đạo trưởng đến, ông ấy chắc chắn biết ít nhiều thông tin."
Tuệ Năng lẩm bẩm " Trình trưởng thôn" hai ba lần, hắn cảm thấy người này không đơn giản, độc xà cùng mặt quỷ xuất hiện gần nhà của ông ta, nếu ôngta bình an vô sự chắc chắn là có vấn đề.
Ông ta mời đạo trưởng đến chưa biết chừng ông ta cũng có thể là lão Quỷ. Càng gần đến thôn, Tuệ Năng lại càng cảnh giác.
Còn chưa tới cổng thôn làng, cột khói đen từ bên trong thôn thôi thúc cô thôn nữ chạy vội vào bên trong, Để lại vị hoà thượng chống gậy, Lê lết theo sau.
Đám khói kia bốc Lên ở giữa thôn, xung quanh là những thôn dân đứng tụ tập lại một chỗ.
một đống củi lớn được chất đầy cỏ phía trên, do khu vực này ẩm ướt lâu ngày, cỏ không dễ bốc cháy nên mới hình thành cột khói lớn.
Điền Điền chạy tới liền gào lên hai tiếng rồi khuỵu xuống. Phía trên đám cỏ là hai chiếc cọc gỗ với hai thân người bị cột trên đó. Một người là A Ngũ, Một người là cha của Điền Điền.
Nghe tiếng gào khóc, những thôn dân liền bâu lấy cô. có người ân cần hỏi han, có người lại giở giọng trách móc.
"Điền Điền à, cháu Đi đâu mấy ngày nay, mà bá không thấy mặt."
"Con gái lớn rồi nên bỏ nhà theo trai đó mà, hứ cái đôi hư thân mất nết, nửa đêm bỏ nhà theo gã hoà thượng nào đó...
Giờ cha mày chết còn dám vác mặt về à?"
Nhìn Điền Điền ôm mặt khóc nức nở, Tiểu Đông đứng trong đám người muốn chạy ra ôm tỷ tỷ, nhưng sự thật nghiệt ngã khiến chân tay của hắn cứng đờ, khuôn mặt nhăn nhó như nhìn phải một thứ đáng khinh bỉ lắm.
"Điền Điền À, thường ngày con hiền lành là thế mà cũng có ngày dẫn sói vào nhà...Cái tên hoà thượng tối hôm đó, chính hắn đã giết cha của con.
A Ngũ từng gặp qua hắn ta, cũng chịu chung số phận. Còn A Nam... A Nam đã chết ngày hôm qua rồi..."
Những người nam nhân mà tối hôm kia tiếp xúc với Tuệ Năng, tất cả đều chết một cách đột ngột.
Điền Điền mếu máo, dụi mắt quay ra phía cổn thôn nhìn gã hoà thượng. Động thái đó nhanh chóng bị người khác chú ý.
Bỗng nhiên trong đám người có người hô hoán.
" Gã hoà thượng tội ác tày trời kia kìa... mau bắt hắn đền mạng!"
Ngay lập tức, toán người chạy ù tới cổng thôn, người cầm đòn gánh, kẻ cầm xiên, bồ cào... vây lấy Tuệ Năng ở giữa.
Hoà thượng vẫn còn đang hoang mang chưa hiểu chuyện thì bị ai đó quật vào chân khiến hắn gục xuống.
"Trói hắn lại!"