Dâm Du Ký
Chương 13 : Thoát nạn
Ngày đăng: 00:36 27/06/20
Tuệ Năng bị sợi dây thừng quấn quanh thân và kéo lê trên nền đất tới trước đống lửa lớn, ngay sát với Điền Điền.
"Các thí chủ, cớ sao lại trói tiểu tăng?"
"Phẹt!" ai đó ngứa miệng nhổ một bãi lên người Tuệ Năng, chửi.
"Tiểu tăng con mẹ mày! giết ba mạng người không ghê tay còn dám tự xưng là người xuất gia...Ba đời tổ tông nhà ngươi thất đức lắm mới đẻ ra thứ như ngươi."
"Mọi người nhìn xem y phục của nó, đây chẳng phải là dâm Tăng ư? Điền Điền Đi theo nó coi như nát rồi tụi bay ạ!"
Điền Điền một tay che mắt, gào lên.
"Không! cháu không có...hức hức."
"Lại còn không à, Tiểu Đông nói mày chốn trong rừng với tên Dâm Tăng tính đến nay cũng hai ngày ba đêm, nói hai người không làm gì ai mà tin."
Lời này nói ra không thể chối cãi, mà có cãi cũng chẳng ai thèm tin. Cha của Điền Điền đã chết, dù cô có nói sự thực bản thân mình vào rừng tìm Tiểu Đông thì ba mặt một lời sao cô có cửa minh oan cho mình.
"Tiểu Đông, đệ biết tỷ vào rừng vì lý do gì mà... đệ nói gì đi chứ...?
Một bà hàng xóm lập tức bít lại ngay.
"Nói gì được chứ, người nhà đương nhiên bênh vực cho nhau, cho dù mày vào rừng kiếm nó thì sao chứ, nó cũng không bao che được việc gã hoà thượng kia giết người, không bao che được việc mày làm xằng làm bậy với tên Dâm Tăng này!
Mày nói mày tìm Tiểu Đông, Sao lúc tìm thấy không cùng nó quay về mà tới tận hom nay mới về... chẳng phải ân ân ái ái với tên đầu trọc sao."
Tuệ Năng bị vợ của A Ngũ cào cấu, chửi rủa liên hồi. Tối đó quả thực hắn không làm gì hại người, nhưng nay người đã chết hắn có nói gì cũng vô ích.
"Lão quỷ kia đã đi trước một bước rồi!" Tuệ Năng đảo mắt nhìn xung quanh, tất cả chỉ toàn là phụ nữ, trừ Tiểu Đông và hắn ra, không còn nam nhân nào xuất hiện trong đám người.
Nhìn cảnh hỗn loạn kia, Một bóng đen núp sau cánh cửa khẽ nở nụ cười gian tà.
"Các thí chủ hiểu lầm rồi, Tiểu Tăng không giết người, tất cả do một lão quỷ gây ra, tiểu tăng đến đây để giúp mọi người, tránh khỏi tai hoạ."
Phi!
"Câm ngay, càng nói ta thấy miệng ngươi càng thối. Nam tử dám làm dám nhận, ngươi còn không bằng nam nhân nữa, giờ này còn bịa chuyện lão quỷ để thoát tội, thật chẳng còn chút liêm sỉ nào."
Điền Điền lau nước mắt nghẹn ngào nói.
"Các bá, các dì...quả thật có một lão quỷ đấy ạ... Cháu lấy tính mạng của mình để đảm bảo... Không tin cứ hỏi thôn trưởng, nhà Trình Bá Ba có dị tượng mặt quỷ hiện hình, ông ấy có thể làm chứng."
Giọng người đàn bà chua ngoa lại cất lên.
"cái thứ con gái lăng loàn, mạng của mày đáng giá lắm sao. Thôn trưởng đang nằm liệt giường kia kìa, hơi đâu làm chứng cho tụi bay.
Thôi, chuyện này đã rõ ràng, tên dâm tăng giết người khỏi bàn cãi nữa, đồng loã Y Điền bỏ nhà theo trái làm ô nhục thân phận, phụ tử lâm chung không có mặt, bại hoại gia phong.
Cái ngữ này, phải nhốt vào lồng heo dìm xuống sông mới rửa hết nhục.
Người đâu! buộc đá vào chân tụi nó, nhốt vào lồng heo."
người phụ nữ này là ai mà độc địa đến vậy? Không ai để ý đến mụ mà chỉ chú ý vào tội ác của hai người kia, nghe theo lời mụ ta mà làm theo lệ.
Tiểu Đông nhìn Điền Điền bị nhét giẻ, trói tay chân, giãy dụa trong vô vọng. Lòng hắn có chút không nỡ, song khuôn mặt của tên hoà thượng lâm vào bước đường này lại làm hắn hả dạ.
Một kẻ giết cha hắn, cưỡng đoạt tỷ tỷ, giết bạn chí cốt A Nam và A Ngũ... đáng phải chết.
Khi ngọn lửa hoả thiêu hai cái xác Nam Nhân bùng cháy, cũng chính là lúc hai chiếc lồng heo, bị dân làng khênh Đi và ném xuống con sông gần đó.
Chiếc lồng và tay chân hoà thượng chứa đầy đá nặng, nên khi bị ném xuống, chiếc lồng lập tức chìm tới đáy, còn chiếc lồng của Điền Điền lại chỉ nửa chìm nửa nổi lềnh phềnh theo dòng nước.
Nếu cô còn sống mà thoát lên, đồng nghĩa với việc nỗi ô nhục được rửa sạch.
Thôn dân cũng từng chứng kiến nữ Nhân vụng chộm với mấy tay lái buôn rồi chửa hoang, họ coi đó là một sự bôi nhọ nhân phẩm. Nên mới dùng biện pháp thả lồng trôi sông.
Cí người thoát nạn, cũng có người chết đuối. Thậm chí có người được mấy tay lái buôn đem theo làm vợ lẽ, sống trong nhung lụa.
Đen lắm mới chửa hoang mà thôi.
Điền Điền trôi sông được hai khắc, bị nhét giẻ vào miệng, hít thở không thông chẳng bao lâu thì chìm xuống.
giãy dụa chi cho mất sức, Điền Điền buông lỏng thân thể, nhìn thứ ánh sáng mờ nhạt qua dòng nước trong sự bất lực.
Bỗng nhiên chiếc lồng bị đẩy vào bờ, Chiếc giẻ được lấy ra, Điền Điền ho sặc sụa, tống mấy ngụm nước ra khỏi người.
Cô nhìn thấy cát và bãi đá, vận mệnh chưa dứt, nỗi oan khuất khiến ông trời đẩy cô vào bờ, song nhìn lại thì không phải ông trời mà là một cái đầu trọc.
tên hoà thượng nam sấp trên nền cát, nửa thân dưới còn chìm trong nước. hai cổ tay của gã đỏ hằn lên, Con lẽ do dùng sức thoát khỏi dây trói.
Vì Sao hắn thoát được, lại còn đẩy chiếc lồng của cô vào bờ. Điền thôi không nghĩ tới, hoạn nạn gần chết mà hắn con giúp được, chứng tỏ Nhân phẩm của hắn không chua chát như mấy bà hàng xóm.
Điền Điền Dùng răng tự giải thoát cho mình, sau đó lôi tên hoà thượng Lên bờ, tìm đến một căn chòi lá ven sông.
Nơi này cách thôn làng một quãng khá xa, Lâu lâu các lầu bá ra sông câu cá, nhưng giờ bọn họ đã xuống lỗ gần hết, nơi này thành ra bỏ trống, khá thích hợp làm nơi trú ẩn.
Dân làng vì sao lại cho rằng hắn là kẻ giết người, còn cô lại trở thành một đứa con gái lăng loàn bỏ nhà theo trai.
Nhìn gã hoà thượng kia, lúc đầu cô cũng bán tín bán nghi việc hắn dùng thủ đoạn giết người trong thôn. Nhưng mới hồi nãy hắn còn dùng chút sức lực cứu cô thoát khỏi bị chết đuối.
hắn nhất định là người tốt!
Điền Điền đốt một đám lửa nhỏ để sưởi ấm, sau đó men theo bờ sông đào trộm mấy củ khoai nhà người ta đem về chòi nướng.
Sự việc hỗn loạn mấy ngày qua không phải hoà thượng này gây ra, hắn chỉ vô tình bị kéo vào chuyện này. Nếu không phải cô nhờ hắn đi tìm Tiểu Đông thì hắn đã rời khỏi làng từ hôm trước, đâu nằm thoi thóp như vậy.
đành rằng hắn có chủ ý lên người cô, nhưng nếu cô từ chối hắn cũng không ép buộc mặc dầu với thực lực của hắn muốn đè cô ra làm bậy cũng không khó.
Muốn giết cha của cô đâu cần phải dở thủ đoạn mờ ám.
Rốt cuộc thì vì sao ngươi phải làm vậy, tên hoà thượng kia?
Đến khi trời về chiều, Tuệ Năng chậm rãi mở mắt. Hắn còn nhớ bản thân mình dùng hai phần sức khôi phục còn lại đem xé đứt sợi dây trói sau đó thoát khỏi lồng heo trước khi toàn thân vô lực trôi sông.
Vì sao hắn lại nằm đây, thì đoạn ký ức rất mơ hồ. giờ thì hắn lại nằm liệt một chỗ, muốn khôi phục lại không dễ chút nào.
"Người tỉnh rồi à?"
Tuệ Năng liếc nhìn sang, bắt gặp Điền Điền ngồi bên đống lửa. Đang ăn củ khoai nướng.
"Nữ thí chủ vẫn còn sống? Thật là Dâm tổ có mắt."
"Người nói gì vậy, chẳng lẽ người không nhớ chính người đã đẩy tôi vào bờ sao?"
Còn có chuyện đó nữa cơ à? Tuệ Năng lục lại trong trí nhớ, song chỉ cảm thấy bồng bềnh, mơ hồ.
"Hiện giờ chúng ta đang ở đâu, thôn dân có làm khó nữ thí chủ không? "
Điền Điền ngắm củ khoai đang ăn dở, đáp cho có lệ.
"Đây là một căn chòi lá ven sông, khá an toàn lúc này. Còn dân làng nghĩ tôi và hoà thượng đã chết rồi, nên không có ngờ được chúng ta ẩn nấp ở đây."
Tuệ Năng thả lỏng cơ thể nhìn Lên Trần nhà, thở dài một hơi.
"Chết rồi ư? vậy cũng tốt... À... tiểu tăng đối với cái chết của gia phụ và cha con A Ngũ, quả thực không có liên can, Xin thí chủ đừng nghĩ là do tiểu tăng..."
"tôi hiểu!" Điền Điền đáp ngay" đó chỉ là trùng hợp hoặc do lão quỷ gây nên, hoà thượng, người chỉ là kẻ bị ông ta nhắm đến. Nhưng chuyện đó lúc này không quan trọng..."
Cô thôn nữ đưa cho hắn nửa củ khoai nướng và nói.
"Sao hoà thượng lại hết lần này đến lần khác cứu nguy cho tôi?"
"Đó là vì thoả thuận, thí chủ đã nhận lời giúp tiểu tăng vượt qua một nạn sung sướng. thí chủ chết Đi thì ai giúp tiểu tăng đây."
Điền Điền bâng quơ đáp lại.
"Thế gian đâu thiếu nữ nhân, Sao cứ nhất thiết phải là tôi mới giúp được người."
"nữ nhân có nhiều vô số, người hữu duyên cần sự giúp đỡ của tiểu tăng lại không nhiều. Thí chủ là một trong số đó."
Cô thôn nữ thở dài, từ trước đến giờ chưa từng được nghe đến nạn sung sướng. Khổ nạn đã nghe qua, còn sướng nạn thì..
"Sao hoà thượng phải làm vậy?"
Tuệ Năng không ngần ngại mà kể rằng.
"Tiểu tăng phục mệnh vi sư xuống hồng trần cứu khổ cứu nạn. Trải qua 81 sướng nạn mới được về núi. Sướng nạn ở đây gồm phần Sướng và Phần Nạn, giao hoan với 81 nữ nhân đồng thời hàng yêu phục Ma 81 lần. Đến khi ngộ đạo Nhân sinh mới là đại thành."
"81 lần ân ái với nữ nhân?" Điền Điền có chút ngạc nhiên và hơi hụt hẫng.
"Tôi hiểu rồi... người giúp tôi nhiều lần không ngại sinh tử. Lâm Y Điền tôi nguyện ý giúp người vượt qua một lần."
Điền Điền mặt mũi có phần gượng gạo, đưa tay tháo bộ y phục trên người.
"hoà thượng là người tốt, Y Điền không muốn người chôn xác nơi đây. Sau đêm nay xin người hãy mau rời khỏi thon làng. Thế gian ngoài kia vẫn còn nhiều người cần sự giúp đỡ của người."
"Các thí chủ, cớ sao lại trói tiểu tăng?"
"Phẹt!" ai đó ngứa miệng nhổ một bãi lên người Tuệ Năng, chửi.
"Tiểu tăng con mẹ mày! giết ba mạng người không ghê tay còn dám tự xưng là người xuất gia...Ba đời tổ tông nhà ngươi thất đức lắm mới đẻ ra thứ như ngươi."
"Mọi người nhìn xem y phục của nó, đây chẳng phải là dâm Tăng ư? Điền Điền Đi theo nó coi như nát rồi tụi bay ạ!"
Điền Điền một tay che mắt, gào lên.
"Không! cháu không có...hức hức."
"Lại còn không à, Tiểu Đông nói mày chốn trong rừng với tên Dâm Tăng tính đến nay cũng hai ngày ba đêm, nói hai người không làm gì ai mà tin."
Lời này nói ra không thể chối cãi, mà có cãi cũng chẳng ai thèm tin. Cha của Điền Điền đã chết, dù cô có nói sự thực bản thân mình vào rừng tìm Tiểu Đông thì ba mặt một lời sao cô có cửa minh oan cho mình.
"Tiểu Đông, đệ biết tỷ vào rừng vì lý do gì mà... đệ nói gì đi chứ...?
Một bà hàng xóm lập tức bít lại ngay.
"Nói gì được chứ, người nhà đương nhiên bênh vực cho nhau, cho dù mày vào rừng kiếm nó thì sao chứ, nó cũng không bao che được việc gã hoà thượng kia giết người, không bao che được việc mày làm xằng làm bậy với tên Dâm Tăng này!
Mày nói mày tìm Tiểu Đông, Sao lúc tìm thấy không cùng nó quay về mà tới tận hom nay mới về... chẳng phải ân ân ái ái với tên đầu trọc sao."
Tuệ Năng bị vợ của A Ngũ cào cấu, chửi rủa liên hồi. Tối đó quả thực hắn không làm gì hại người, nhưng nay người đã chết hắn có nói gì cũng vô ích.
"Lão quỷ kia đã đi trước một bước rồi!" Tuệ Năng đảo mắt nhìn xung quanh, tất cả chỉ toàn là phụ nữ, trừ Tiểu Đông và hắn ra, không còn nam nhân nào xuất hiện trong đám người.
Nhìn cảnh hỗn loạn kia, Một bóng đen núp sau cánh cửa khẽ nở nụ cười gian tà.
"Các thí chủ hiểu lầm rồi, Tiểu Tăng không giết người, tất cả do một lão quỷ gây ra, tiểu tăng đến đây để giúp mọi người, tránh khỏi tai hoạ."
Phi!
"Câm ngay, càng nói ta thấy miệng ngươi càng thối. Nam tử dám làm dám nhận, ngươi còn không bằng nam nhân nữa, giờ này còn bịa chuyện lão quỷ để thoát tội, thật chẳng còn chút liêm sỉ nào."
Điền Điền lau nước mắt nghẹn ngào nói.
"Các bá, các dì...quả thật có một lão quỷ đấy ạ... Cháu lấy tính mạng của mình để đảm bảo... Không tin cứ hỏi thôn trưởng, nhà Trình Bá Ba có dị tượng mặt quỷ hiện hình, ông ấy có thể làm chứng."
Giọng người đàn bà chua ngoa lại cất lên.
"cái thứ con gái lăng loàn, mạng của mày đáng giá lắm sao. Thôn trưởng đang nằm liệt giường kia kìa, hơi đâu làm chứng cho tụi bay.
Thôi, chuyện này đã rõ ràng, tên dâm tăng giết người khỏi bàn cãi nữa, đồng loã Y Điền bỏ nhà theo trái làm ô nhục thân phận, phụ tử lâm chung không có mặt, bại hoại gia phong.
Cái ngữ này, phải nhốt vào lồng heo dìm xuống sông mới rửa hết nhục.
Người đâu! buộc đá vào chân tụi nó, nhốt vào lồng heo."
người phụ nữ này là ai mà độc địa đến vậy? Không ai để ý đến mụ mà chỉ chú ý vào tội ác của hai người kia, nghe theo lời mụ ta mà làm theo lệ.
Tiểu Đông nhìn Điền Điền bị nhét giẻ, trói tay chân, giãy dụa trong vô vọng. Lòng hắn có chút không nỡ, song khuôn mặt của tên hoà thượng lâm vào bước đường này lại làm hắn hả dạ.
Một kẻ giết cha hắn, cưỡng đoạt tỷ tỷ, giết bạn chí cốt A Nam và A Ngũ... đáng phải chết.
Khi ngọn lửa hoả thiêu hai cái xác Nam Nhân bùng cháy, cũng chính là lúc hai chiếc lồng heo, bị dân làng khênh Đi và ném xuống con sông gần đó.
Chiếc lồng và tay chân hoà thượng chứa đầy đá nặng, nên khi bị ném xuống, chiếc lồng lập tức chìm tới đáy, còn chiếc lồng của Điền Điền lại chỉ nửa chìm nửa nổi lềnh phềnh theo dòng nước.
Nếu cô còn sống mà thoát lên, đồng nghĩa với việc nỗi ô nhục được rửa sạch.
Thôn dân cũng từng chứng kiến nữ Nhân vụng chộm với mấy tay lái buôn rồi chửa hoang, họ coi đó là một sự bôi nhọ nhân phẩm. Nên mới dùng biện pháp thả lồng trôi sông.
Cí người thoát nạn, cũng có người chết đuối. Thậm chí có người được mấy tay lái buôn đem theo làm vợ lẽ, sống trong nhung lụa.
Đen lắm mới chửa hoang mà thôi.
Điền Điền trôi sông được hai khắc, bị nhét giẻ vào miệng, hít thở không thông chẳng bao lâu thì chìm xuống.
giãy dụa chi cho mất sức, Điền Điền buông lỏng thân thể, nhìn thứ ánh sáng mờ nhạt qua dòng nước trong sự bất lực.
Bỗng nhiên chiếc lồng bị đẩy vào bờ, Chiếc giẻ được lấy ra, Điền Điền ho sặc sụa, tống mấy ngụm nước ra khỏi người.
Cô nhìn thấy cát và bãi đá, vận mệnh chưa dứt, nỗi oan khuất khiến ông trời đẩy cô vào bờ, song nhìn lại thì không phải ông trời mà là một cái đầu trọc.
tên hoà thượng nam sấp trên nền cát, nửa thân dưới còn chìm trong nước. hai cổ tay của gã đỏ hằn lên, Con lẽ do dùng sức thoát khỏi dây trói.
Vì Sao hắn thoát được, lại còn đẩy chiếc lồng của cô vào bờ. Điền thôi không nghĩ tới, hoạn nạn gần chết mà hắn con giúp được, chứng tỏ Nhân phẩm của hắn không chua chát như mấy bà hàng xóm.
Điền Điền Dùng răng tự giải thoát cho mình, sau đó lôi tên hoà thượng Lên bờ, tìm đến một căn chòi lá ven sông.
Nơi này cách thôn làng một quãng khá xa, Lâu lâu các lầu bá ra sông câu cá, nhưng giờ bọn họ đã xuống lỗ gần hết, nơi này thành ra bỏ trống, khá thích hợp làm nơi trú ẩn.
Dân làng vì sao lại cho rằng hắn là kẻ giết người, còn cô lại trở thành một đứa con gái lăng loàn bỏ nhà theo trai.
Nhìn gã hoà thượng kia, lúc đầu cô cũng bán tín bán nghi việc hắn dùng thủ đoạn giết người trong thôn. Nhưng mới hồi nãy hắn còn dùng chút sức lực cứu cô thoát khỏi bị chết đuối.
hắn nhất định là người tốt!
Điền Điền đốt một đám lửa nhỏ để sưởi ấm, sau đó men theo bờ sông đào trộm mấy củ khoai nhà người ta đem về chòi nướng.
Sự việc hỗn loạn mấy ngày qua không phải hoà thượng này gây ra, hắn chỉ vô tình bị kéo vào chuyện này. Nếu không phải cô nhờ hắn đi tìm Tiểu Đông thì hắn đã rời khỏi làng từ hôm trước, đâu nằm thoi thóp như vậy.
đành rằng hắn có chủ ý lên người cô, nhưng nếu cô từ chối hắn cũng không ép buộc mặc dầu với thực lực của hắn muốn đè cô ra làm bậy cũng không khó.
Muốn giết cha của cô đâu cần phải dở thủ đoạn mờ ám.
Rốt cuộc thì vì sao ngươi phải làm vậy, tên hoà thượng kia?
Đến khi trời về chiều, Tuệ Năng chậm rãi mở mắt. Hắn còn nhớ bản thân mình dùng hai phần sức khôi phục còn lại đem xé đứt sợi dây trói sau đó thoát khỏi lồng heo trước khi toàn thân vô lực trôi sông.
Vì sao hắn lại nằm đây, thì đoạn ký ức rất mơ hồ. giờ thì hắn lại nằm liệt một chỗ, muốn khôi phục lại không dễ chút nào.
"Người tỉnh rồi à?"
Tuệ Năng liếc nhìn sang, bắt gặp Điền Điền ngồi bên đống lửa. Đang ăn củ khoai nướng.
"Nữ thí chủ vẫn còn sống? Thật là Dâm tổ có mắt."
"Người nói gì vậy, chẳng lẽ người không nhớ chính người đã đẩy tôi vào bờ sao?"
Còn có chuyện đó nữa cơ à? Tuệ Năng lục lại trong trí nhớ, song chỉ cảm thấy bồng bềnh, mơ hồ.
"Hiện giờ chúng ta đang ở đâu, thôn dân có làm khó nữ thí chủ không? "
Điền Điền ngắm củ khoai đang ăn dở, đáp cho có lệ.
"Đây là một căn chòi lá ven sông, khá an toàn lúc này. Còn dân làng nghĩ tôi và hoà thượng đã chết rồi, nên không có ngờ được chúng ta ẩn nấp ở đây."
Tuệ Năng thả lỏng cơ thể nhìn Lên Trần nhà, thở dài một hơi.
"Chết rồi ư? vậy cũng tốt... À... tiểu tăng đối với cái chết của gia phụ và cha con A Ngũ, quả thực không có liên can, Xin thí chủ đừng nghĩ là do tiểu tăng..."
"tôi hiểu!" Điền Điền đáp ngay" đó chỉ là trùng hợp hoặc do lão quỷ gây nên, hoà thượng, người chỉ là kẻ bị ông ta nhắm đến. Nhưng chuyện đó lúc này không quan trọng..."
Cô thôn nữ đưa cho hắn nửa củ khoai nướng và nói.
"Sao hoà thượng lại hết lần này đến lần khác cứu nguy cho tôi?"
"Đó là vì thoả thuận, thí chủ đã nhận lời giúp tiểu tăng vượt qua một nạn sung sướng. thí chủ chết Đi thì ai giúp tiểu tăng đây."
Điền Điền bâng quơ đáp lại.
"Thế gian đâu thiếu nữ nhân, Sao cứ nhất thiết phải là tôi mới giúp được người."
"nữ nhân có nhiều vô số, người hữu duyên cần sự giúp đỡ của tiểu tăng lại không nhiều. Thí chủ là một trong số đó."
Cô thôn nữ thở dài, từ trước đến giờ chưa từng được nghe đến nạn sung sướng. Khổ nạn đã nghe qua, còn sướng nạn thì..
"Sao hoà thượng phải làm vậy?"
Tuệ Năng không ngần ngại mà kể rằng.
"Tiểu tăng phục mệnh vi sư xuống hồng trần cứu khổ cứu nạn. Trải qua 81 sướng nạn mới được về núi. Sướng nạn ở đây gồm phần Sướng và Phần Nạn, giao hoan với 81 nữ nhân đồng thời hàng yêu phục Ma 81 lần. Đến khi ngộ đạo Nhân sinh mới là đại thành."
"81 lần ân ái với nữ nhân?" Điền Điền có chút ngạc nhiên và hơi hụt hẫng.
"Tôi hiểu rồi... người giúp tôi nhiều lần không ngại sinh tử. Lâm Y Điền tôi nguyện ý giúp người vượt qua một lần."
Điền Điền mặt mũi có phần gượng gạo, đưa tay tháo bộ y phục trên người.
"hoà thượng là người tốt, Y Điền không muốn người chôn xác nơi đây. Sau đêm nay xin người hãy mau rời khỏi thon làng. Thế gian ngoài kia vẫn còn nhiều người cần sự giúp đỡ của người."