Dâm Du Ký

Chương 29 : hai người một hòm

Ngày đăng: 00:36 27/06/20

Trương Ngũ Gia lách người chạy lại phía chiếc Quan Tài Đen, Hai tay vận khí, tự xuất ra hai quyền đánh vào ngực của mình.
Hự! một tiếng. Lão phun ra một ngụm huyết và lên chiếc Quan Tài Đen, ngay lập tức, nó toả ra một làn sương đen mờ ảo.
Sau khi dùng huyết dịch khỏi động Trấn Thi Quan, Trương Ngũ Gia dùng một tay nhấc bổng nó lên, ném thẳng về phía tên hoà thượng.
"Chết đi!"
Cỗ quan tài lao đi, kéo theo một kình lực to lớn, tựa như Thái sơn đổ xuống. Tuệ Năng đã từng so nội lực với Trương Ngũ Gia, sức lực lực của ông ta với cỗ quan tài này chênh nhau đến chục lần. Dù Tuệ Năng có dốc toàn lực cũng chỉ đỡ được một lần duy nhất.
Tuệ Năng ngay lập tức, nhảy sang bên trái để né tránh!
"Chạy Đâu cho thoát! Ranh con!"
Trương Ngũ Gia dùng tay, kết ấn để điều khiển quan tài công kích Tuệ Năng từ xa. Tuệ năng né sang bên nào nó lập tức đổi hướng, dí theo đến đấy.
Hơn nữa tốc độ lại rất nhanh, dường như không cho Tuệ Năng cơ hội suy nghĩ, gã chạy lên ngọn cây, quan tài lướt qua đánh bật gốc rễ, nhảy qua tảng đá, tảng đá liền bị quan tài nghiền nát.
Tình hình cứ kéo dài sẽ càng bất ổn, Tuệ Năng liều mình lao tới căn nhà mồ, xuất ra một chiêu Kim Quang Lôi Hoành chỉ về hướng Trương Ngũ Gia, buộc lão phải ngưng việc khống chế chiếc quan tài.
Trước đạo công kích của Tuệ Năng, Trương Ngũ Gia quả nhiên phải thay đổi chiến pháp. Ông ta tung người lên cao, nhào lộn trên thiên không rồi ngồi chễm trệ trên quan tài.
Âm mưu đánh rắn phải đánh vào đầu của Tuệ Năng thất bại hoàn toàn. Từ giờ phút này trở Đi, gã rất khó có cơ hội sờ vào một cọng tóc của Ông Ta.
Trong lòng đã hạ quyết tâm, nếu muốn đánh bại Trương Ngũ Gia nhất định phải nhận không ít tổn thương về mình.
Nghĩ vậy, Tuệ Năng liền xoay người, hai bàn tay đan thành hình một cái lốc xoáy.
"Phong Vân Trấn Càn Khôn! Nhập!"
Không gian trước mặt tên hoà thượng liền biến động, vạn vật như bị méo mó, cuốn vào bên trong hai bàn tay của gã.
Trương Ngũ gia ngồi trên cỗ quan tài đột nhiên phát giác, mình không thể "lái" Trấn Thi Quan sang hướng khác. Cả người và vật đều bị con xoáy của tên hoà Thượng hút vào. Lão lập tức ngồi dịch lại phía sau, hai tay bám chắc cỗ quan tài.
"Tên đầu trọc, mi đã giở trò gì vậy? Mau dừng lại cho ta."
từng đường gân nổi hằn trên trán của Tuệ Năng, hai hàm răng vô thức nghiến chặt vào nhau ken két.
"Xuất!"
Trấn Thi quan đã bị hút tới ngay trước mặt, Tuệ Năng gằn lên một tiếng. Ngay tức một âm thanh vang dội như sét giữa trời quang phát ra. kèm theo đó là một tiếng thét kinh hãi của nữ tử.
Sau đại chiêu Phong Vân Trấn Càn Khôn, những vật bị hút vào lốc xoáy đều bị áp lực bẻ cong không gian phá nát.
Nhưng lúc này cỗ quan tài đen vẫn còn nguyên vẹn, nó chỉ bị văng ra xa, Trương Ngũ Gia cũng đồng dạng tương tự.
Vật bị hút vào không bị ngiền nát thì người thi triển Phong Vân Trấn Càn Khôn sẽ bị phản lại.
Căn nhà mồ hơn một nửa đã hoá thành tro bụi, còn Tuệ Năng bị đẩy lùi đến bức vách cuối cùng, quần áo nát bươm chỉ còn chiếc dâm phục còn giữ được hiện trạng. Mười ngón tay của gã co quắp, nhuộm một màu đỏ rực, tinh huyết không ngừng rỉ xuống.
Tiếng hét ban nãy là của Vương Gia Linh, nửa căn nhà mồ bỗng nhiên hoá thành cát bụi, suýt chút nữa nghiền nát luôn cả người cô.
Định thần trở lại, trong phạm vi gần căn nhà mồ, chỉ còn cô là nguyên vẹn. Hai người kia, một người nằm ngửa ho sặc sụa, một người gục đầu , chân tay bủn rủn vô lực.
"Hai người các ngươi, không thể thương lượng hay sao. cứ phải đánh nhau một sống một chết mới chịu! Báo hại ta, suýt chút nữa bị đè chết rồi."
Hai người Tuệ Năng và Trương Ngũ Gia đều bị giọng nói làm cho bừng tỉnh.
"Thí chủ, sao ngươi vẫn còn chưa đi. Ông ta chính là người xấu, ông ta đã giết mấy chục người trong trấn của thí chủ, biến bọn họ thành xác sống biết đi. thí chủ còn chưa đi, ông ta sẽ hại thí chủ mất."
Trương Ngũ Gia phun ra một ngụm huyết dịch, ngồi dậy đả thông kinh mạch.
"Tên hoà thượng nhà ngươi câm mẹ mồm đi! Nếu như ta muốn hại Tiểu Linh, nó có thể sống đến bây giờ sao? Ta chưa từng ra tay giết người trong trấn mà chỉ đụng người đã chết mà thôi. Chuyện sau đó chỉ là ngoài ý muốn.Huống hồ ta chỉ đến đây lấy đồ của mình, tự nhiên tên đầu trọc ngươi lại xù lông nhảy ra cắn."
"Tội lớn, tội lớn... Trương thí chủ thật khéo biện hộ cho mình. thiện ác trong tâm. Trong tâm của tiểu tăng, thí chủ chính là kẻ xấu."
"Hừ, dù ta có làm việc ác, quả báo cũng không cần ngươi quản. " Trương Ngũ Gia quay sang phía Gia Linh cất lời cầu khẩn.
"Tiểu Linh! con người của ta như thế nào cháu biết rõ. Ta không cần cháu cảm thông, chỉ cần cháu mang trả cho ta chiếc hộp trên người tên hoà thượng, ta sẽ rời khỏi đây."
"Nữ thí chủ, tuyệt đối không được nhận lời ông ta. Có được hai món tà vật, ông ta sẽ lại đến nơi khác tiếp tục lạm sát bá tánh. Nữ thí chủ muốn thấy nhiều nơi có xác chết biết đi sao?"
Vương Gia Linh bị kẹt ở giữa, người nói đông kẻ lại bảo Tây khiến đầu óc của cô trở nên hoang mang vô cùng. cô gào lên.
"Hai người bớt cãi nhau lại đi. Trương thúc muốn lấy cái hộp, vậy tiểu Linh sẽ đưa cho người."
Gia Linh thận trọng bước tới chỗ Tuệ Năng lục lọi trong bộ dâm phục lấy ra chiếc hộp mà gã lầm tưởng nó là của cô. Nhìn thương tích trên người của Tuệ Năng, Vương Gia Linh vô cùng khó xử, cầm chiếc hộp mà cứ ngập ngừng.
"Ta xin lỗi, có thể ngươi không biết,thường ngày Trương thúc đối với ta rất tốt. phụ mẫu của ta không may mất sớm, đám người Câu Hồn Trấn liền gài ta đi làm người gác mộ...Chỉ có Trương thúc là quan tâm đến ta, mua bánh mua kẹo, làm đồ chơi... Đối với người khác ông ấy là người xấu, nhưng đối với ta là người tốt."
Vương Gia Linh cầm chiếc hộp lững thững bước tới chỗ của Trương Ngũ Gia. Ông ta liền ngưng việc điều khí, chậm rãi mở mắt nhìn Gia Linh.
"Trương Thúc, chiếc hộp của người đây" Gia Linh nửa muốn nửa không muốn giao ra chiếc hộp. Cuối cùng vẫn là trả cho chủ cũ. "Nhưng thúc phải hứa cháu, đừng dùng người chết làm vật thí nghiệm nữa !"
Trương Ngũ Gia nở một nụ cười nhẹ nhàng, nhất thời không muốn tuỳ tiện hứa với thiếu nữ.
"Tiểu Linh, thúc bị tên hoà thượng đánh trọng thương, cháu có thể mở cỗ quan tài kia, lấy cho ta thuốc trị thương được không?"
Vuông Gia Linh nhìn cỗ quan tài phía đằng xa, tỏ rõ vẻ ái ngại.
"Chuyện này?"
"Cháu yên tâm, ta đã lấy được chiếc hộp sẽ rời khỏi Trấn ngay thôi. Nếu cháu sợ ta hồi phục sẽ hại cháu và hoà thượng kia, vậy cháu cứ để thuốc ở bên ngoài... sau đó dẫn tên hoà thượng kia đi trước..."
"Thúc đừng nói vậy, con sẽ mang thuốc qua đây ngay. Cho dù thúc có lừa con cũng không oán người đâu.
Gia Linh bước tới chỗ quan tài, quan sát bốn góc của Trấn Thi Quan phát hiện ra một cái chốt hình khúc xương thò ra, Cô lập tức kéo nó ra.
"Nữ thí chủ! Đừng khai quan!"
Tuệ Năng vừa điều hoà khí lực được một chút, mở mắt ra đã thấy Gia Linh loáy hoáy mở Quan Tài. Gã kinh hô lên để cảnh báo, nhưng đã muộn mất.
Trấn Thi Quan bỗng nhiên bật nắp, một luồng kình phong dữ dội bỗng nhiên hút thân thể thiếu nữ vào bên trong. Bên trong quan tài trống rỗng không có thứ thuốc nào như lời Trương Ngũ Gia nói.
Thiếu nữ gồng mình bám lấy nắp quan, ngoảnh đầu nhìn Trương thúc, chỉ thấy ông ta nở một nụ cười buồn bã.
"Nha... Đầu Ngốc!"
lực hút của Trấn Thi Quan mỗi lúc càng mạnh hơn, như thể một con quái vật đang há miệng nuốt chửng lấy con mồi. Chân tay thiếu nữ bủn rủn, không gắng được bao lâu.
Bất thình lình một thân hình nam nhân từ nhà mồ lướt tới.
"Thí chủ, mau đưa tay cho tiểu tăng?"
xen lẫn trong cuồng phong vang lên tiếng nói của tên hoà Thượng. Vương Gia Linh gượng gạo, cố nhích tay Lên một chút. trong sát na ngắn ngủi thân hình của cô bị hút vào bên trong.
Tuệ Năng kịp nắm lấy tay nữ tử, nhưng tổn thương do phản Đòn của Phong Vân Trấn Càn Khôn quá lớn, gã không gượng được bao lâu thì cũng bay vào bên trong Trấn Thi Quan.
Hai người rơi vào trong hố đen vô tận, nắp quan tài liền đóng lại. Cơn cuồng phong chấm dứt.
"Thứ lỗi cho ta, Tiểu Linh. sau khi cháu hoá thành cương thi, ta sẽ bảo quản thật tốt."
Trương Ngũ Gia chậm rãi đứng lên, mang Toả Hồn Chung đặt lên Hắc Vân Trấn Thi Quan, bắt đầu lẩm nhẩm chú quyết.