Dâm Du Ký
Chương 34 : Đại sư, cứu mạng!
Ngày đăng: 00:36 27/06/20
Lê bước trên con đường hoang vu. Trời về chiều nắng đã bớ oi ả. nhưng cổ họng của Tuệ Năng và Kim Vân Thành đã khô cứng, môi khô nứt nẻ, Da mặt đỏ ửng vì cái nóng.
"Giá mà có ngụm nước ở ngay đây thì tốt biết mấy, lão tử khát quá rồi."
"Thí chủ đừng để tâm loạn, vào những lúc nghịch cảnh khi đi dưới trời nắng, thường sẽ gặp ảo giác đấy."
Kim Vân Thành cau mày.
"Hoà thượng nhà ngươi nói thì dễ nghe lắm. trời hết nắng thì sẽ chuyển lạnh ngay. Nói cho ngươi biết, đêm ở đây lạnh lẽo đến độ có thể hoá băng nước tiểu luôn ấy chứ. Tốt nhất nên ra khỏi đây càng sớm càng hay. không thì tìm cái hốc nào đó chui tạm vào đấy."
"Thí chủ nói thật hợp ý tiểu tăng. với thể trạng của thí chủ, đi ra được Viêm Thạch Lộ trước khi trời tối là bất khả thi. Chi bằng chúngta vào hẻm núi gần đây, tìm nơi trú ngụ qua đêm."
Nói xong, hai người rẽ khỏi tuyến đường chính, đi tới một hẻm núi đá gần đấy. gọi là hẻm núi thì hơi quá, bởi nó giống một con sông khô cạn thì đúng hơn. ở giữa đầy rẫy những tảng đá lớn nhỏ, hai bên bờ dốc xuống hình chữ " V ". đi lại vô cùng khó khăn.
Tuệ Năng nhấc mấy hòn đá , xếp chồng lên nhau thành một hình vòng cung, mấy hòn nhỏ hơn được nhét vào những kẽ hở để tránh hơi lạnh ùa vào.
Trong lúc đó, Kim Vân Thành đi một vòng kiếm mấy que củi khô, làm chất đốt giữ ấm vào ban đêm.
vắng mặt được một lúc, Tuệ Năng liền nghe thấy giọng nói từ trên vách vọng xuống.
"Hoà thượng, bên này có nước, mau qua đây đi."
Dòng dã cả ngày ngoài đường. Tuệ Năng đã thấy khát khô cả họng, giờ nghe Kim Đô uý nói có nước gần đó. Hai mắt của gã bỗng loé lên một tia kích động.
Hoà thượng hớt hải chạy lên vách núi.
"Ngươi nhìn đi, chỗ kia có phải có nước không?"
theo hướng chỉ tay của Kim Đô Uý, quả nhiên có một vũng nước khá lớncách bọn họ vài trăm bước chân. Hai người nhanh chân tiến tới để giải toả cái cổ của mình.
"Khoan đã, đừng uống vội."
Kim Vân Thành cụt hứng, gắt gỏng.
"sao vậy, nước này có vấn đề à? uống cũng chết mà không uống cũng chết khô. Ngươi tốt nhất đừng doạ ta."
Tuệ Năng kìm hãm sự thèm khát sang một bên, gã nói.
"Đô uý, ông không thấy lạ sao? Nếu nước này không vấn đề thì phải có cây cỏ mọc xung quanh chứ. Ông xem, không hề có rong rêu, mà chỉ toàn đất cát thôi."
"Ngươi lại cẩn thận quá đấy, thích ăn tạp. Theo ta nguồn nước này mới phun từ lòng đất lên đó thôi, nếu nó phơi trên mặt đất thì đã bốc hơi lên từ lâu rồi, làm gì ta thấy được."
Kim Vân Thành nói dứt câu, liền úp mặt xuống vũng nước, uống lấy uống để. Tuệ Năng đứng nhìn mà phát thèm. gã nhìn xuống vũng nước sóng sánh, tự hỏi có nên uống hay không uống.
Gã còn đang suy nghĩ thì Kim Vân Thành đã nằm ngửa than thở.
"Thích Ăn Tạp, ta uống no căng cả bụng, có sao đâu...xoã đi, có chết thì cùng chết."
Tuệ Năng ngó nghiêng xung quanh, cảnh giới bốn phương, khi chắc chắn an toàn gã mới thò tay xuống dưới vũng nước. Không có mùi lạ, nước trong vắt. phía dưới đáy còn có một chiếc sọ người trắng hếu, nhô ra khỏi lớp cát.
Tên hoà thượng vội vàng đứng lên, đi một vòng xung quanh, gã phát hiện gần đó có xương của người và động vật.
"Không lẽ nguồn nước này?"
Đang suy nghĩ thì nghe tiếng Kim Vân Thành thét lên. lăn qua lăn lại trên nền cát. Hai tay ôm lấy bụng co rúm lại.
"Tên đầu trọc, mqu mau cứu Ta..., bụng ta đau quá."
Tuệ Năng hớt hải quay lại chỗ Kim đô uý thì thấy bụng của ông ta trương lên như bụng bà bầu chửa hoang 9 tháng. mặt mũi tím ngắt như sắp đẻ đến nơi .
phía dưới lớp da bụng nhô lên hạ xuống từng hồi khiến Tuệ Năng cũng phải ớn lạnh. Gã chắp tay kết ấn, đặt lên cái bụng của Kim Vân Thành.
"Thí chủ, há miệng rộng ra, chừng nào tiểu tăng cho phép mới được ngậm lại."
Kim Vân Thành banh mồm ra hết sức có thể. Bàn Tay của tên hoà thượng truyền vào bụng một luồng khí nóng ran như thiêu đốt da thịt.
Trong ruột Kim Vân Thành bỗng nhộn nhạo dữ dội, một cảm giác cồn cào khiến ông thấy mắc ói. Hai mắt vị đô uý bỗng trợn ngược lên.
Một thứ dị vật từ trong cuống họng trườn ra khỏi miệng. Kim Vân Thành không thể nào hô hấp trong lúc này nên cứ đờ ra đấy. dị vật thò ra ngoài một gang tay, Tuệ Năng lập tức tóm chặt lấy nó giật nhanh và mạnh.
Sinh Vật kỳ dị to bằng ngón cái, dài hơn một mét, trơn và trượt bị ném lên thiên không.
"Kim Quang Lôi Hoành Chỉ."
Tuệ năng phóng ra chỉ lực làm dị vật nổ banh xác trước khi kịp chạm đất.
Kim Vân Thành mắt mũi giàn dụa, ho sặc sụa, khạc nhổ liên tục.
"Mẹ nó, thứ quái quỷ gì vậy, mém hại ta bể bụng rồi."
Tuệ Năng nghiêm mặt đáp.
"Viêm Thạch Lộ, vậy mà tồn tại nhiều độc vật... Từ giờ đến sáng mai, thí chủ đừng ăn uống bất cứ thứ gì, cả hành động cũng phải thật cẩn trọng."
Thoát được cơn đại nạn, Kim Vân Thành trong lòng đã ghi nhận món nợ ân tình này. Tên hoà thượng nội lực thâm sâu, trực giác của gã luôn nhạy bén hơn ông một bậc.
Hai người lững thững về hốc đá trước khi màn đêm buông xuống. Cành cây khô có rất ít nên gã còn dùng thêm cả xương trắng để kéo dài thời gian duy trì ngọn lửa giữ ấm.
Phía trên đầu dùng cà sa chống chọi lại khí lạnh, người phía dưới đọc kinh niệm chú đồng thời tu luyện nội lực sau những ngày hao tâm tổn sức tại Cửu Hồng Trấn. Tuệ Năng tự hứa với bản thân mình, sẽ không bao giờ để nữ nhân hũu duyên với mình rơi vào thảm cảnh của Vương Linh Nhi.
"Thích ăn tạp, ngươi nói xem lũ độc vật này từ đâu mà ra, ta đây đi lại chỗ này nhiều lần, nhưng không hề gặp chuyện như vừa rồi."
"Phệ thi Trùng hay Phệ tâm Chi Cổ, đều có xuất xứ từ vùng đất Tây Môn Trúc Lâm, ở đó có một nhóm người man di rất giỏi dùng cổ trùng. Còn vì sao người của Tây Môn Trúc Lâm lại tới Viêm Thạch Lộ công tác thì tiểu tăng chưa rõ, nhưng tốt nhất chúng ta không nên động vào ân oán giữa các đại phái."
"Ân oán giữa các đại phái, ý của ngươi, không chỉ có mặt của Tây Môn Trúc Lâm mà còn có thế lực khác."
"Đúng vậy! hồi chiều, quanh vũng nước đó tiểu tăng có phát hiện thêm mấy thi thể, trên người bọn họ có võ phục của Tây Đô Thần Doanh."
Kim Vân Thành không kìm được sự kinh ngạc khi nghe thấy bốn chữ ấy. Tây Đô Thần Doanh là lò đào tạo của Quân Doanh, Kim Vân Thành tài nghệ đều luyện từ đó mà ra. giờ nghe thấy "trường cũ" tham gia vào việc tranh đoạt, trong lòng ông đã có chút tò mò.
"Hoà thượng, người có đoán bọn họ vì chuyện gì mà lại tranh đoạt hay không?"
"Tuệ Năng lắc lắc đầu.
"Tiểu tăng không đoán được. Nhưng đồ vật khiến ngoại đạo như Tây Môn Trúc Lâm cùng Thần Doanh tham gia, chắc có liên quan đến Viêm Thạch Lộ. Nhưng chuyện thị phi đấu đá, kẻ ngoại đạo như tiểu tăng không can dự vào thì hơn."
"Phải rồi, chúng ta vẫn còn công vụ ở phía trước. Ta phải lập công chuộc tội với Chủ tướng, bằng không sẽ hổ thẹn một đời."
"Giá mà có ngụm nước ở ngay đây thì tốt biết mấy, lão tử khát quá rồi."
"Thí chủ đừng để tâm loạn, vào những lúc nghịch cảnh khi đi dưới trời nắng, thường sẽ gặp ảo giác đấy."
Kim Vân Thành cau mày.
"Hoà thượng nhà ngươi nói thì dễ nghe lắm. trời hết nắng thì sẽ chuyển lạnh ngay. Nói cho ngươi biết, đêm ở đây lạnh lẽo đến độ có thể hoá băng nước tiểu luôn ấy chứ. Tốt nhất nên ra khỏi đây càng sớm càng hay. không thì tìm cái hốc nào đó chui tạm vào đấy."
"Thí chủ nói thật hợp ý tiểu tăng. với thể trạng của thí chủ, đi ra được Viêm Thạch Lộ trước khi trời tối là bất khả thi. Chi bằng chúngta vào hẻm núi gần đây, tìm nơi trú ngụ qua đêm."
Nói xong, hai người rẽ khỏi tuyến đường chính, đi tới một hẻm núi đá gần đấy. gọi là hẻm núi thì hơi quá, bởi nó giống một con sông khô cạn thì đúng hơn. ở giữa đầy rẫy những tảng đá lớn nhỏ, hai bên bờ dốc xuống hình chữ " V ". đi lại vô cùng khó khăn.
Tuệ Năng nhấc mấy hòn đá , xếp chồng lên nhau thành một hình vòng cung, mấy hòn nhỏ hơn được nhét vào những kẽ hở để tránh hơi lạnh ùa vào.
Trong lúc đó, Kim Vân Thành đi một vòng kiếm mấy que củi khô, làm chất đốt giữ ấm vào ban đêm.
vắng mặt được một lúc, Tuệ Năng liền nghe thấy giọng nói từ trên vách vọng xuống.
"Hoà thượng, bên này có nước, mau qua đây đi."
Dòng dã cả ngày ngoài đường. Tuệ Năng đã thấy khát khô cả họng, giờ nghe Kim Đô uý nói có nước gần đó. Hai mắt của gã bỗng loé lên một tia kích động.
Hoà thượng hớt hải chạy lên vách núi.
"Ngươi nhìn đi, chỗ kia có phải có nước không?"
theo hướng chỉ tay của Kim Đô Uý, quả nhiên có một vũng nước khá lớncách bọn họ vài trăm bước chân. Hai người nhanh chân tiến tới để giải toả cái cổ của mình.
"Khoan đã, đừng uống vội."
Kim Vân Thành cụt hứng, gắt gỏng.
"sao vậy, nước này có vấn đề à? uống cũng chết mà không uống cũng chết khô. Ngươi tốt nhất đừng doạ ta."
Tuệ Năng kìm hãm sự thèm khát sang một bên, gã nói.
"Đô uý, ông không thấy lạ sao? Nếu nước này không vấn đề thì phải có cây cỏ mọc xung quanh chứ. Ông xem, không hề có rong rêu, mà chỉ toàn đất cát thôi."
"Ngươi lại cẩn thận quá đấy, thích ăn tạp. Theo ta nguồn nước này mới phun từ lòng đất lên đó thôi, nếu nó phơi trên mặt đất thì đã bốc hơi lên từ lâu rồi, làm gì ta thấy được."
Kim Vân Thành nói dứt câu, liền úp mặt xuống vũng nước, uống lấy uống để. Tuệ Năng đứng nhìn mà phát thèm. gã nhìn xuống vũng nước sóng sánh, tự hỏi có nên uống hay không uống.
Gã còn đang suy nghĩ thì Kim Vân Thành đã nằm ngửa than thở.
"Thích Ăn Tạp, ta uống no căng cả bụng, có sao đâu...xoã đi, có chết thì cùng chết."
Tuệ Năng ngó nghiêng xung quanh, cảnh giới bốn phương, khi chắc chắn an toàn gã mới thò tay xuống dưới vũng nước. Không có mùi lạ, nước trong vắt. phía dưới đáy còn có một chiếc sọ người trắng hếu, nhô ra khỏi lớp cát.
Tên hoà thượng vội vàng đứng lên, đi một vòng xung quanh, gã phát hiện gần đó có xương của người và động vật.
"Không lẽ nguồn nước này?"
Đang suy nghĩ thì nghe tiếng Kim Vân Thành thét lên. lăn qua lăn lại trên nền cát. Hai tay ôm lấy bụng co rúm lại.
"Tên đầu trọc, mqu mau cứu Ta..., bụng ta đau quá."
Tuệ Năng hớt hải quay lại chỗ Kim đô uý thì thấy bụng của ông ta trương lên như bụng bà bầu chửa hoang 9 tháng. mặt mũi tím ngắt như sắp đẻ đến nơi .
phía dưới lớp da bụng nhô lên hạ xuống từng hồi khiến Tuệ Năng cũng phải ớn lạnh. Gã chắp tay kết ấn, đặt lên cái bụng của Kim Vân Thành.
"Thí chủ, há miệng rộng ra, chừng nào tiểu tăng cho phép mới được ngậm lại."
Kim Vân Thành banh mồm ra hết sức có thể. Bàn Tay của tên hoà thượng truyền vào bụng một luồng khí nóng ran như thiêu đốt da thịt.
Trong ruột Kim Vân Thành bỗng nhộn nhạo dữ dội, một cảm giác cồn cào khiến ông thấy mắc ói. Hai mắt vị đô uý bỗng trợn ngược lên.
Một thứ dị vật từ trong cuống họng trườn ra khỏi miệng. Kim Vân Thành không thể nào hô hấp trong lúc này nên cứ đờ ra đấy. dị vật thò ra ngoài một gang tay, Tuệ Năng lập tức tóm chặt lấy nó giật nhanh và mạnh.
Sinh Vật kỳ dị to bằng ngón cái, dài hơn một mét, trơn và trượt bị ném lên thiên không.
"Kim Quang Lôi Hoành Chỉ."
Tuệ năng phóng ra chỉ lực làm dị vật nổ banh xác trước khi kịp chạm đất.
Kim Vân Thành mắt mũi giàn dụa, ho sặc sụa, khạc nhổ liên tục.
"Mẹ nó, thứ quái quỷ gì vậy, mém hại ta bể bụng rồi."
Tuệ Năng nghiêm mặt đáp.
"Viêm Thạch Lộ, vậy mà tồn tại nhiều độc vật... Từ giờ đến sáng mai, thí chủ đừng ăn uống bất cứ thứ gì, cả hành động cũng phải thật cẩn trọng."
Thoát được cơn đại nạn, Kim Vân Thành trong lòng đã ghi nhận món nợ ân tình này. Tên hoà thượng nội lực thâm sâu, trực giác của gã luôn nhạy bén hơn ông một bậc.
Hai người lững thững về hốc đá trước khi màn đêm buông xuống. Cành cây khô có rất ít nên gã còn dùng thêm cả xương trắng để kéo dài thời gian duy trì ngọn lửa giữ ấm.
Phía trên đầu dùng cà sa chống chọi lại khí lạnh, người phía dưới đọc kinh niệm chú đồng thời tu luyện nội lực sau những ngày hao tâm tổn sức tại Cửu Hồng Trấn. Tuệ Năng tự hứa với bản thân mình, sẽ không bao giờ để nữ nhân hũu duyên với mình rơi vào thảm cảnh của Vương Linh Nhi.
"Thích ăn tạp, ngươi nói xem lũ độc vật này từ đâu mà ra, ta đây đi lại chỗ này nhiều lần, nhưng không hề gặp chuyện như vừa rồi."
"Phệ thi Trùng hay Phệ tâm Chi Cổ, đều có xuất xứ từ vùng đất Tây Môn Trúc Lâm, ở đó có một nhóm người man di rất giỏi dùng cổ trùng. Còn vì sao người của Tây Môn Trúc Lâm lại tới Viêm Thạch Lộ công tác thì tiểu tăng chưa rõ, nhưng tốt nhất chúng ta không nên động vào ân oán giữa các đại phái."
"Ân oán giữa các đại phái, ý của ngươi, không chỉ có mặt của Tây Môn Trúc Lâm mà còn có thế lực khác."
"Đúng vậy! hồi chiều, quanh vũng nước đó tiểu tăng có phát hiện thêm mấy thi thể, trên người bọn họ có võ phục của Tây Đô Thần Doanh."
Kim Vân Thành không kìm được sự kinh ngạc khi nghe thấy bốn chữ ấy. Tây Đô Thần Doanh là lò đào tạo của Quân Doanh, Kim Vân Thành tài nghệ đều luyện từ đó mà ra. giờ nghe thấy "trường cũ" tham gia vào việc tranh đoạt, trong lòng ông đã có chút tò mò.
"Hoà thượng, người có đoán bọn họ vì chuyện gì mà lại tranh đoạt hay không?"
"Tuệ Năng lắc lắc đầu.
"Tiểu tăng không đoán được. Nhưng đồ vật khiến ngoại đạo như Tây Môn Trúc Lâm cùng Thần Doanh tham gia, chắc có liên quan đến Viêm Thạch Lộ. Nhưng chuyện thị phi đấu đá, kẻ ngoại đạo như tiểu tăng không can dự vào thì hơn."
"Phải rồi, chúng ta vẫn còn công vụ ở phía trước. Ta phải lập công chuộc tội với Chủ tướng, bằng không sẽ hổ thẹn một đời."