Dâm Du Ký

Chương 35 : Ách giữa Đàng đem Quàng vào cổ

Ngày đăng: 00:36 27/06/20

Trải qua một đêm run cầm cập ở Viêm Thạch Lộ, Tuệ Năng và người đồng hành Kim Vân Thành trở lại con đường lớn, hướng về phía Tây Đô.
Đi được hai dặm đường, bỗng nhiên phía xa xa trước mặt, một đám bụi mờ mịt bốc lên, mặt đất rung chuyển xen lẫn tiếng kêu cứu thất thanh của một nữ tử.
"Cứu tôi với...á..."
phía sau nữ tử là một đoàn người ngựa đang hung hăng đuổi tới. Những chiếc roi da quất lên mông ngựa khiến chúng cong hết cả đít để lao đi.
"Yêu Nữ... đừng lại."
"Mau giao đồ vật ra, Nếu còn cứng đầu , bọn ta sẽ làm nhục ngươi   đến chết."
"Nhanh lên, Tam đệ của ta đã tụt quần rồi kìa."
Đứng từ xa quan sát thấy chuyện bất bình, một nữ tử yếu đuối được mấy nam nhân uy hiếp. Kim Vân Thành bỗng nổi máu anh hùng, đứng về phe kẻ yếu để trừ gian diệt bạo.
"Hoà thượng, ngươi không định đứng nhìn người ta gặp nạn a."
Tuệ Năng bấm đốt ngón tay, thở ra một hơi nặng nề.
"Tất nhiên chúng ta, không thể khoanh tay đứng nhìn được rồi. Mau tìm đường khác tránh đi thôi."
Kim Đô Uý, ngoáy lỗ tai, chất vấn.
"hoà thượng, ngươi nói gì? ta không nghe lầm đó chứ? Ngươi là dâm tăng cơ mà, sao lại có chuyện không hứng thú với nữ nhân.
"Kim đô uý đang thử tiểu tăng phải không? một nữ tử chạy nhanh hơn mấy tên cưỡi ngựa, đã thế còn Chạy vào trong Viêm Thạch Lộ, nữ nhân có cái gan ấy, có thể là người yếu đuối được sao? Nhiều điểm bất hợp lý như vậy, đâm đầu vào chỉ tốn thêm phiền não. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện"
"Tinh Ý!" Kim Vân Thành càng lúc càng bội phục cách làm việc của tên hoà Thượng. Từ việc để người Câu Hồn Trấn đoàn kết Tự cứu lấy nhau, đến việcmmm chỉ nhìn qua một lượt đã thấy màn đuổi bắt trước mặt chỉ là một vở kịch.
"Hoà thượng thông minh như vậy, nếu ngươi chịu hoàn tục, nói không trừng, ta sẽ gả con gái cho ngươi thật đấy."
Tuệ Năng rẽ sang một lối nhỏ, tránh đám người đang xông tới. Phong thái rất điềm tĩnh, cước bộ không chút hoảng loạn. Nhìn ngược nhìn xuôi đều ra dáng của một cao thủ xem nhẹ hồng trần.
Không Chỉ Kim Vân Thành mà nữ tử cũng không để khoảnh khắc ấy tuột khỏi tầm mắt. Ngay lập tức cô xoay người, đổi hướng sang phía Tuệ Năng.
"Đại sư, cứu tiểu nữ!"
Kim Văn Thành giờ mới thực sự vỡ lẽ, hai người rõ ràng tìm lối nhỏ mà đi, vậy mà nữ nhânkia, trong lúc hoảng loạn vẫn còn thì giờ quan sát hai bên đường. cước bộ nhảy qua hòn đá vô cùng vững chắc lanh lẹ. nữ nhân này không phải dạng vừa!
Tuy nhiên. vừa chạy được vài bước, nữ nhân liền vấp té trước bao con mắt xung quanh.
"Thích Ăn Tạp, hình như lần này ngươi đoán sai rồi thì phải, người ta vấp té rồi kìa."
Tuệ Năng thở dài, nheo cặp mắt nhìn sang.
"Dâm Thật, thí chủ kia diễn sâu quá!"
Mấy hán tử kéo dây cương, cả người và ngựa nở một nụ cười dâm đãng. tên thủ lĩnh bước xuống mà mấy tay thủ hạ đã rục rịch cởi thắt lưng.
Nữ nhân vị vấp phải hòn đá, đầu gối và bàn chân đã tím bầm, đôi mắt chứa đầy sự sợ hãi, liên tục lùi về sau, tiện tay ném mấy hòn đá vào mặt tên cướp.
"Không được lại đây! "
"Ngoan nào, đừng chống cự vô ích nữa, không thì bụng của ngươi sẽ phình lên đấy. he he he."
"Đại ca, đệ nứng lắm rồi! thịt con nhỏ luôn được chưa?"
"Im miệng! Kéo quần lên, bắt ả về cho ta."
Nữ nhân bị hai tên hán tử kẹp vào nách, cô cố vùng vẫy thoát ra, nhưng không ngăn được bọn chúng sờ mó thân thể.
"Ah...không được... đừng mà... thả ta ra..."
Kim Vân Thành chịu hết nổi, máu anh hùng bỗng tuôn trào khắp cơ thể.
"Thích Ăn Tạp, ngươi không cứu thì ta cứu."
Kim Đô Uý tuỳ tiện búng hòn đá về phía mấy con ngựa, làm chúng khóc rống lên, chạy loạn xì ngầu.
mấy hán tử đang cao hứng sàm sỡ nữ Nhân thì bị lũ ngựa làm cho giật mình. đồng loạt quay sang phía người nam nhân cụt chân mới xuất hiện.
"Mấy người các ngươi, vậy mà bắt nạt một nữ nhân yếu đuối, thật không biết xấu hổ. . ."
Tên thủ lĩnh lười biếng trả lời.
"Đúng rồi, bọn ta dân trí thấp chẳng biết xấu hổ hay liêm sỉ. Bọn ta chỉ biết con yêu nữ này phải thuộc về bọn ta. Nể tình lão già như ông bị tật, ta cho ông làm ké vài hiệp coi như là phúc lắm rồi. Nếu ông không biết điều muốn la liếm, mút một mình, ta sẽ không khách khí nữa đâu."
Lòng tự tôn của Nam Nhân, và sĩ diện của một Đô uý không khoan dung nổi cái thói xấc xược ấy. Kim Vân Thành rút đao ra.
"Không nói nhiều, thả người hay là chết!"
Tên thủ lĩnh nhổ một bãi cho sang mồm.
"Mẹ nó, già rồi còn đú... muốn cướp mồi trên mồm bọn ta, vậy thì đừng có trách."
Một tên cướp hăng tiết, lao tới phía Kim Vân Thành, định dùng vũ lực để chống đối công chức nhà nước.
Chỉ là một phàm phu. đấu thế nào được với một đô uý như Kim Vân Thành. Người còn chưa tới nơi đã bị khúc cây của Y gõ vào đầu tạo thành âm thanh giòn giã.
thấy tên thủ hạ đang ôm đầu đầy vẻ đau xót, tên thủ lĩnh hô lớn.
"tất cả cùng lên đi"
Kẻ gươm, người dùng đao đồng loạt xông tới, định bửa Kim Vân Thành một trận. Song lần này còn thảm hơn tên lúc nãy.
Kim Đô Uý ném cây đaothành một vòng cung đồng loạt tước đi khí giới trên tay mấy hán tử. Nếu không phải ông còn chút nhân từ thì đã cắt rụng cánh tay của chúng.
"Đại gia...Chúng tôi sai rồi... người này, là của đại gia tất."
"Sao, không muốn làm ké vài nháy nữa hả."
"Dạ...không dám...chúng tiểu nhân chợt nhớ có chuyện cần phải làm... xin cáo từ."
"Cút!"
Sau tiếng gầm đanh thép ấy, mấy hán tử vội vàng leo lên lưng ngựa, phi ngược về phía cuối con đường.
Chợt nhớ có người ở phía sau, Kim Vân Thành lập tức xua tan bộ mặt giận dữ của mình.
"Cô nương đừng sợ, bọn xấu đã bị ta đuổi đi rồi."
Nữ nhân cúi đầu, khúm núm.
"Đa tạ lão gia đã cứu giúp, nếu không có người, tiểu nữ đã bị bọn chúng làm nhục thật rồi."
"Cô nương có bị thương ở đâu không, sao bọn chúng lại đuổi cô vào trong Viêm Thạch Lộ?"
"Đây là chuyện riêng của tiểu nữ, thứ lỗi không thể nói ra."
Khuôn mặt nữ nhân chợt méo mó, hay tay ôm lấy phần chân bị thương do vấp té. Phần ngón chân thì xước da chảy máu, còn đầu gối đã sưng thành một cục.
"Xem ra cô nương bị thương không nhẹ, nhất thời khó đi lại được. để ta đưa cô ra khỏi Viêm Thạch Lộ trước chuyện sau đó tính sau."
"Um... cảm ơn ý tốt của ân nhân, nhưng..."
Kim Vân Thành chợt ngộ ra, bản thân mình cũng bị thương thì làm sao dắt theo người bị thương được.
"Cô nương đừng lo, chỗ này còn một người nữa."
"Thích Ăn Tạp...qua đây đi."
Tuệ Năng ngồi trên mỏm đá, quan sát sự tình bên dưới. Kết quả này, gã đã định liệu từ trước.
Hoà thượng trẻ thong thả bước tới chỗ hai người.
"Kim đô uý, gọi tiểu tăng có chuyện gì?"
Kim Vân Thành hừ nhẹ.
"Biết rồi còn hỏi! Vị cô nương này đang bị thương, chúngta không thể bỏ mặc người ta ở đây chứ."
Tuệ Năng liếc nhìn vết thương của nữ nhân, gã câu mày ra vẻ khó xử, nhưngcl cuối cùng vẫn tiến tới, ngồi xuống trước mặy cô.
Gã đưa tay nâng cặp giò, bế nữ nhân ngồi lên tảng đá. Nữ nhân ăn mặc khác lạ với những người Tuệ Năng đã gặp. Đây là lần đầu thấy nữ tử mặc quần ngắn tới đầu gối, vải thô không hợp với phái nữ.
Gã thuận tay sờ nắn bàn chân bị thương, mon men lên tới gối. Không quên đưa mắt quan sát sự biến đổi trên khuôn mặt người ta.
Nữ nhân này bị nam nhân rờ đùi mà mặt không biến sắc, mạch tượng không hoảng loạn, xem ra cô gái này từ chỗ khác đến, việc sờ đùi ở đó hết sức bình thường.
"Thích ăn Tạp, làm gì mà lợi dụng nắm chân ngườita hoài vậy. Ngươi cho người này đi cùng chúng ta hay không? Nói một lời thôi."
Tuệ Năng vận khí vào đầu ngón tay, khai thông vết bầm trên đầu gối, sau đó điểm huyệt dưới lòng bàn chân và cổ chân để nữ nhân tạm thời không cảm thất đau, xót.
"Đi hay không là do vị thí chủ quyết định, Kim đô uý muốn ép người ta chăng?"
"Cô ấy bị thương, đi một mình giữa Viêm Thạch Lộ có mà chết à?"
Nữ nhân chợt reo lên.
"Ân nhân, tiểu nữ hết đau rồi. Có thể tự Đi được.
Nữ nhân sửa soạn lại đầu tóc, làm bộ yểu điệu thục nữ, khép mình trước Tuệ Năng.
"Đại sư, tiểu nữ là Trúc Y Nhân, cảm tạ hai người ra tay tương trợ."
Tuệ Năng vội xua tay.
"Ấy, ơn nghĩa đều do vị Kim Đô uý đây. Tiểu tăng chẳng làm gì to tát đâu. Hai người từ từ nói chuyện, Tiểu tăng xin đi trước."