Dâm Du Ký

Chương 43 : Nguy hiểm trùng trùng

Ngày đăng: 00:37 27/06/20

Tại một nơi khác bên trong Thạch Trận, Người của Từ Kính Thiên có nhân số đông nhất đồng thời, cũng là nhóm có tốc độ di chuyển chậm nhất. Bọn họ vừa đi vừa dò từng bước chân, nhìn trước ngó sau, cứ đi đến ngã rẽ, liền cử một người đứng tại chỗ. Tạo liên kết từ ngoài lối đi tới tận sâu trong Thạch Trận, không lo bị lạc.
"Các ngươi có phát hiện được điều gì bất thường không?"
"Bẩm Đô Uý, chỗ này từng có người đi qua, một nhóm hai người một thú, dựa vào độ sâu và chiều ngang vết chân có thể đoán sủng vật đi qua là Thiên Lý Ma Lang."
Từ Kính Thiên đặt nặng cây chuỳ to lớn của mình chống xuống đất, sắc mặt lộ rõ sự đăm chiêu khi nhìn xuống vết chân.
"Thiên Lý Ma Lang? Xem ra tên Thích Ăn Tạp nói không sai, người của Tây Môn Trúc Lâm đã đi vào Thạch trận trước chúng ta rồi."
Đoạn ông quay sang nhắc nhở toán hộ vệ phía sau.
"Các ngươi đề phòng cảnh giác, phát hiện bất cứ con sâu. con kiến nào đều phải báo lại cho ta."
"Đô uý, Tây Môn Trúc Lâm rốt cục là môn phái gì, lại khiến người lo lắng đến vậy."
Bỏ qua vẻ ngoài hung bạo, thô lỗ của mình. Nội Tâm của Từ Kính thiên cũng sâu thâm khó lường.
"Các ngươi đừng coi thường bọn chúng,tuy không có võ công tuyệt thế, nhưng Tây Môn Trúc Lâm lại có sở trường chuyên dùng độc vật tấn công kẻ khác mà không phải ra mặt. Hồi ta đi làm nhiệm vụ ở Tây Vu, từng đụng độ với người trong Tây Môn Trúc Lâm, chỉ bằng một vết chích của con ong độc, Nhục thể của một võ giả Thần Doanh lập tức hoá lỏng thành dịch nhầy hôi thối. Căn bản không kịp phản ứng."
Lời nói vừa dứt, đám võ giả Thần Doanh nuốt ực một tiếng.
Bọn họ tiến sâu vào trong Thạch Trận, Cuối cùng đi đến đoạn đất đá đổi dần sang nâu đen.
đang yên đang lành, bỗng nhiên một âm thanh chát chúa cất lên khiến người ta giật mình.
"Có chuyện gì vậy?"
Tên võ giả ngơ ngác bỏ tay ra khỏi cổ, cười gượng trước ánh nhìn săm soi của đồng bọn.
"Không có gì, chỉ là con kiến thôi."
Nói đoạn, gã thuận tay búng dị vật màu đen vừa cắn gã một cái.
"Kiến ư? Oái?"
"Ai da."
Lần lượt từng âm thanh phát ra, mấy võ giả bỗng chốc nhảy dựng lên, phủi tay phủi chân, lột võ phục ra.
"Kiến ở đâu mà nhiều thế này, rát quá..."
"Đô uý! Cứu mạng!"
Một tên võ giả đi trước mở đường, hớt hải chạy lại báo tin cho Từ Kính Thiên. Vừa nhìn thấy gã, Đô uý và mấy hộ vệ đồng loạt lùi về sau.
Trên cơ thể của người dò đường nổi lên những bọng nước to lớn màu vàng đục. Khuôn mặt nhăn nhó dị dạng, đang không ngừng gào lên, kêu cứu.
"Không xong, mau chạy!"
Từ Kính Thiên thét lớn, xoay người thoát ra theo đường cũ. Ngay phía sau, cơ thể của võ giả kia bỗng nhiên phát nổ. Dịch thể bắn văng lên khắp vách đá.
" Đô uý có chuyện gì vậy?"
Từ Kính thiên thét lớn.
"Mau kêu anh em, toàn bộ chạy ra ngoài!
Vừa lao thêm một đoạn, Từ Kính thiên phát giác tên thủ vệ đứng chỉ đường đã bị sát hại, lần theo trí nhớ, nhóm người chạy ngược tới điểm chỉ đường tiếp theo. Võ giả trực tại vị trí này cũng bị giết.
Cả hai thi thể đều bị chết bằng chính cây thiết thương trên tay.
"Khốn khiếp! Trong người của ta có nội gián, nó cắt đứt liên lạc của chúngta với bên ngoài."
Không có người chỉ đường, việc tìm lối ra sẽ tốn thêm chút ít thời gian. nhưng từ phía sau đã phát sinh cố sự khiến họ không thểkhông lùi bước.
"Từ Đô Uý, một đàn kiến, chúng đang tiến về phía chúng ta!"
Mọi người quay người lại, đồng thời thủ sẵn binh khí trong tay. Bầy kiến có đến hàng vạn con, nhuộm đen cả lối đi. Đang bứt tốc về phía Từ Kính Thiên.
Ông thét lớn.
"Tây Đô Thần Doanh, Lưu Tinh Loạn Vũ."
Gạt bỏ sự sợ hãi sang một bên, 5 võ giả xung quanh lập tức chỉnh đốn đội hình, Hai trên ba dưới, đồng loạt vận khí vào thiết thương trên tay, nhất tề phóng thích một luồng kình lực về phía bầy kiến đen.
"Oành!" một tiếng nổ xung thiên vang lên, đánh tan bầy kiến đang xông tới. Những tưởng thoát được một phen, nhưng kình lực của vụ nổ khiến mấy con kiến bay lên trời, lúc rơi xuống lại dàyđặc như mưa phùn.
"Mau lùi lại, để ta!"
Từ kính Thiên ra lệnh cho năm thủ hạ. lùi bước, còn bản thân ông phi người lên cao, vận khí vào song chuỳ to lớn.
"Lôi Âm Phúc Địa."
Hai cây chuỳ va vào nhau phát ra một thanh âm inh tai nhức óc. Lũ kiến như bị bất động tại chỗ, sau đó liền bị một kình lực vô hình của Song chuỳ đè nén xuống đất.
Mặt đất rung chuyển nhè nhẹ vì trọng lượng của hai cây chuỳ quá ư khủng bố.
Nếu là con voi thì đã vỡ nát thân thể từ lâu, song đối thủ của Từ Kính thiên lại là một đàn kiến, tuy nhỏ nhưng khó xơi hơn cả voi. Song chuỳ không thể tiêu diệt được cả đám.
Mới đó mà mặt đất đã bu kín một màu đen, cả binh khí thuận tay của Từ Kính thiên cũng bị chúng chiếm lấy.
"Các ngươi đi tìm lối ra nếu thấy thì phát ra tín hiệu thông báo., bọn độc vật này, chiến với chúng chỉ tốn công vô ích. Ta sẽ tranh thủ câu chút thời gian."
"Rõ! thưa đô uý."
Trong lúc 5 tên võ giả toả đi các hướng. Từ kính thiên, nhặt lên cây thiết thương của tay võ giả bị sát hại. Tuy không phải sở trường dùng thương, nhưng Thương Pháp là môn căn bản trong Thần Doanh. Một đô uý dùng thương pháp đấu với bọn kiến không lấy giừ làm khó khăn.
Từ Kính Thiên múa thương thành vòng tròn, trái phải trước sau, gốc độ nhanh đến đến nỗi luồng khí xung quanh chợt dao động, cuộn lại thành một vòng xoáy lấy thiết thương làm trung tâm.
"Cuồng Phong Xuyến Vân."
Thiết thương rời tay, kéo theo một cơn lốc xoáy, cuốn bay đàn kiến đi về nơi xa. Từ Kính Thiên không chút chậm trễ, lập tức nhặt lấy song chuỳ chuẩn bị rời khỏi Thạch Trận.
...
Những phe khác nhận thấy ba động trong thạch trận, lập tức đề cao cảnh giác.
"Thần Doanh gặp chuyện? Xem Từ Kính Thiên rút lui khỏi cuộc chơi."
"Miếng bánh này bớt một miệng ăn? Cái tên đó chọn sai đường ăn thế nào được so với Dương Gia chứng ta cơ chứ."
"Tiếp tục tiến vào."