Dâm Du Ký
Chương 44 : Nguy hiểm trùng trùng 2
Ngày đăng: 00:37 27/06/20
Dương Gia tại Tây Đô có danh tiếng chỉ sau Thần Doanh, giờ thấy đối phương lâm nạn thì hả dạ trong lòng, càng thêm phấn khích khi những túi đá quý ngày một nàng hơn.
"Dương chủ Nhân, người xem trên vách đá có nhiều đá quý chưa này?."
Dương Bá Nam trố mắt nhìn theo, trên vách đá có mấy biên bảo thạch to tròn láng mịn, bất kể chuyên gia chế tác nào, trình độ mài giũa Ngọc vẫn còn thua một bậc.
"Ha ha ha.. còn đứng đó làm gì, mau nhặt hết vào túi cho ta, ta sẽ cho các ngươi tiền mua kẹo cả tháng trời..."
Nhân gia Dương Phủ đi theo Dương Bá Nam không phải người giỏi võ nhất, nhung độ khéo tay và khả năng xử lý tình huống thuộc loại ưu trong danh sách tầm bảo.
Giao việc gỡ đá quý trên vách, không phải lo họ sẽ làm trày xước dẫn đến giảm giá trị món hàng.
Vừa cao hứng chưa bao lâu, thì sự cổ xảy đến.
Một gia nhân vừa cầm vào miếng ngọc, cố gắng kéo nó ra, nào ngờ viên Ngọc được gắn liền trên đầu một con rắn. màu sắc đồng dạng với Mai của vách đá.
Gia nhân hốt hoảng buông tay khỏi viên ngọc, ngay tức thì, con rắn lao tới ngoạm lấy cổ của gã, vừa kịp Hự một tiếng, thân thể gã chuyển sang màu đen, cứng ngắc.
Thân thể gã gia nhân đổ xuống khiến Dương Bá Nam, trợn mắt kinh ngạc.
"Chuyện gì vậy?"
Một tên gia nhân nhảy ra, chắn giữa đường.
"Chủ Nhân, là độc xà. Trên đầu của chúng có gắn mấy viên ngọc, làm người của ta nhìn nhầm."
Dương bá Nam nghe xong, khẽ nhếch miệng cười khẩy.
"Nơi nào có tài vật nơi đó có nguy hiểm. Nguy hiểm càng lớn, đồ càng có giá trị. Các ngươi yên tâm tầm bảo, đoạn đường này trở đi, để ta dẫn đường."
Nói xong. Dương Bá Nam tiến về phía gia nhân trúng độc. Ông đeo lên một chiếc gang tay hàng hiệu, loại miễn nhiễm độc dược, Tuy mỏng nhưng đao thương bất nhập. Có nó bảo hộ, ông thản nhiên túm lấy cổ độc xà, kéo nó ra khỏi nạn nhân.
"Con này láo! dám hù người của ta làm ăn. Có gan thì gọi hội ra đây!"
Dương ba Nam ném độc xà về phía trước, sau đó bồi thêm một viên đá quý đập vỡ viên Ngọc trên đầu con rắn ngay khi nó còn chao đảo trên không.
Ba!
Viên Ngọc vỡ nát, con rắt rít lên một hồi oán giận, Hai bên vách đá liên tiếp phát ra âm thanh tương tự. Một bầy rắn từ trong các ngóc ngách đồng loạt vây lấy nhóm người Dương Gia.
"Sớm biết trong địa phương nóng bỏng như Thạch Trận có không ít hung hiểm. Là tự đám súc sinh các ngươi tự mò đến tìm chết."
"Người đâu, mang Khu Xà Tán ra đi."
Gia nhân vội đưa một lọ sứ giao cho Dương Bá Nam. Ông ta có vẻ đắc ý với món hàng này, nên ném nó về phía lũ rắn, vừa bay tới nơi, chiếc lọ nổtung thành một đám bụi mờ.
Lũ rắn trong tầm ảnh hưởng, giãy đành đạch, rồi nằm lăn quay, bất động tại chỗ. Khu Xà Tán chuyên trị rắn, bất kể loài nào cũng không thoát được, chỉ cần tiếp xúc một chút, con rắn sẽ bị tàn phá từ bên trong.
"Người đâu, tiếp tục đi lên, gỡ hết mấy viên ngọc trên đầu rắn, hàng tốt. không thể bỏ qua."
Dương Bá Nam đã liệu trước tình huống có thể xảy ra, vậy nên lần đi vào Thạch Trận sớm đã quyết chí kiếm một món hời lớn.
đám gia nhân vừa tiến lên tiếp tục công việc đập đá lấy Ngọc, đột nhiên lùi lại mấy bước liền.
Từ dưới lòng đất trồi lên một đầu cự mãng, Chiều ngang dài bằng một sải tay người trưởng thành. Phía trên đầu có miếng ngọc to như một chiếc gương màu đỏ, vảy trên lưng toát lên màu ánh kim sang chảnh.
Cự Mãng vừa phá đất chui lên đã nuốt trọn một tên gia nhân nhà họ Dương, trước sự ngỡ ngàng của đồng bọn.
Dương Bá Nam mặt mũi trắng bệch, ném liền hai ba lọ Khu Xà Tán về phía Cự Mãng, một đám bụi trắng che kín lối đi cả người và thú.
Một không gian im ắng đến rợn người.
"Chủ Nhân, chúng ta ra ngoài thì hơn."
Dương Bá Nam Hừ lạnh một tiếng.
"Sợ gì chứ! Có khu xà đặc trị ở đây, nó hết đường vênh váo. Các ngươi đợi chút. để ta thu thập xong con ác thú này sẽ lại đi vào tầm bảo."
Đám bụi trắng tan dần đi, phía trước lối đi không có bóng dáng con Cự Mãng đâu nữa. Trong Lòng Dương Bá Nam thầm hít xuống một ngụm.
"Không ổn!"
Ông vừa hô lên. liền cảm nhận dưới chân của mình phát ra những rung động như đổ vỡ. Ngay lập tức, ông nhảy lùi về sau.
Con cự mãng lại từ dưới chui lên, ngay vị trí ông vừa đứng, lần này nó đớp hụt, liền nhắm tới đám người Dương Gia mà cắn, đớp lia lịa.
Dương Bá Nam cả kinh. vừa đánh vừa kêu thủ hạ lùi ra bên ngoài.
Con Cự Mãng này chính là "phụ huynh" của mấy con rắn nhỏ. Dương Bá Nam dùng độc tiêu diệt bọn chúng, lần này chính lão sẽ bị "dí " liên tục.
Dương Bá Nam nhảy thốc ra phía sau, Hai Tay viết lên Không Trung ba chữ "Trấn" ném tới ba góc xung quanh, nốitạo thành một tam giác.
Cự Mãng lướt vào trong hình tam giác, liền bị kình lực vô hình ngăn lại. Dương Bá Nam gân tay nổi lên chằng chịt, kình lực kia khó đỡ lại sự vùng vẫy của Mãnh thú. Sớm muộn cũng vỡ ra.
"Súc sinh, coi như ngươi gặp may, đúng lúc ta đang buồn đi "ị" không rảnh chơi với người."
Nói đoạn Dương Bá Nam nhỏ một dòng máu, kẻ thành một đường chắn ngang lối đi, một bức màn đỏ dựng lên ngăn cách Cự Mãng và nhân loại. Sau khi tạo thêm một lớp ngăn chặn, Dương Bá Nam vội vã cùng nhóm người thoát ra theo đường cũ.
...
Cách đó không xa, luồng ánh sáng đỏ dựng đứng rất nhanh chui vào mắt của Trúc Tri Sơn.
"Là Huyết Tinh Chướng cùng Tam Dương tiểu Trận! Hết người của Từ Kính Thiên, lại đến Dương Gia gặp chuyện. mọi người chú ý cảnh giác, đừng tuỳ tiện chạm vào bất cứ thứ gì."
Liễu Thu Hiền cùng môn đồ trong Dược Quán, dáo dác nhìn quanh bốn phương.
"Sơn ca! phía trước có tận ba lối đi, nên đi hướng nào đây."
Trúc Tri Sơn lại nhảy lên trên vách đá, quan sát, ông đã dùng cách này trong quá nửa quãng đường, thuận lợi đi tới gần lối vào Thạch động. Nhưng lúc này lại có chút dị tượng.
Rõ ràng chỉ có một con đường đi tiếp, nhưng khi xuống vách núi lại nhìn thấy ba lối đi khắc nhau.
"Xem ra, Không chỉ có người của Dược Quán đi theo lối này."
"Sơn ca, chàng nói chỗ này còn có người đi trước chúng ta ư."
Trúc Tri Sơn gật gù, không nói không rằng ném thiết phiến về phía trước. Không gian lập tức biến dạng, Ba lối đi hợp lại thành một.
"Đây là huyễn cảnh do người tao ra, nhằm đánh lừa người muốn đi tới Thạch Động. Nếu ta đi sai hướng, đi nhầm vào huyễn cảnh, rất khó tìm được đường ra."
"Ha ha ha ha ha... Không ngờ trong đám người Tây Đô cũng có kẻ đến tận đây."
Huyễn Cảnh biến mất, những hạt cát lưu động, xoay tròn thành một đụn cát. Từ trong đụn cát xuất hiện một nữ tử diễm lệ.
Mắt xanh mỏ đỏ, quần áo thưa thớt chỉ đủ che bộ ngực và phần hạ thể. Tuy quần áo ngắn cũn, nhưng lại thiết kế với hoạ tiết tinh xảo. Nữ nhân cột tóc lên cao, dùng một tăm màn mỏng che lấy khuôn mặt mỹ miều.
Mỗi bước đi, nhưng chiếc chuông nhỏ rung lắc phát ra âm thanh vô cùng vui tai.
"Ngươi tên họ là gì?"
"Tại hạ Trúc Tri Sơn, người của Bách Hoa Dược Quán, còn đây là Thu..."
Nữ nhân lạ mặt cắt lời.
"Không cần giới thiệu, hạng vô danh tiểu tốt không đáng xưng danh."
Liễu Thu Hiền cụt hứng. ấm ức nhìn nữ nhân lạ mặt. Trúc Tri Sơn ra tay ngắn cô phát ngôn, để tránh đối phương phát sinh mâu thuẫn.
"Cô là ai, sao lại chặn đường chúng tôi, lại còn bày ra huyễn trận ở đây."
Nữ Nhân nở nụ cười tà dị.
"Muốn biết thân phận, Trúc huynh hãy đi theo ta. Tất nhiên, ta chỉ mời gọi một mình ngươi mà thôi."
Liễu Thu Hiền ngờ vực hỏi lại.
"Ngươi tưởng bọn ta ngốc lắm sao, các ngươi định tách bọn ta để dễ đối phó chứ gì."
Nữ nhân thần bí cười lanh lảnh.
"Ha ha... ta nói vô danh tiểu tốt không oan tý nào. Cô tưởng ta phải làm chuyện hèn hạ đó sao? Nếu ta muốn giết các ngươi, liệu mấy người có đi sâu tới chỗ này."
Trúc Tri Sơn nghiêm mặt.
"Tây Đô Thần Doanh và Dương Gia gặp nạn, đều do cô sao?"
"Bọn chúng coi như xui xẻo. Nếu Trúc huynh tình nguyện theo ta đi tới chỗ này, ta đảm bảo người của huynh an toàn rời khỏi đây."
Liễu Thu Hiền cười khẩy.
"Ngươi nghĩ Sơn ca dễ bị dụ thế sao?"
Trúc Tri Sơn nghiêm mặt.
"Thu Hiền, nàng dẫn người đi ra ngoài đợi đi. Ta sẽ đi theo người này. Đây là cơ hội duy nhất đểta tìm được bí mật trong Thạch Động."
"Nhưng mà..."
"Đừng có bướng! thế lực của người này, đủ sức miêu sát chúng ta... Nàng hãy ra khỏi chỗ này, trước khi họ đổi ý."
Nữ Nhân che mặt ỡng ẹo đi tới.
"Trúc huynh quả nhiên hiểu chuyện, chúng ta đi thôi."
Nữ nhân ôm choàng lấy Trúc Tri Sơn, cả hai hoà thành luồng cát lưu động, biến mất trước Liễu Thu Hiền và Môn Đồ của Dược Quán.
"Phu nhân?"
"Bảo mọi người thu dọn, chúngta ra ngoài chờ đợi."
"Dương chủ Nhân, người xem trên vách đá có nhiều đá quý chưa này?."
Dương Bá Nam trố mắt nhìn theo, trên vách đá có mấy biên bảo thạch to tròn láng mịn, bất kể chuyên gia chế tác nào, trình độ mài giũa Ngọc vẫn còn thua một bậc.
"Ha ha ha.. còn đứng đó làm gì, mau nhặt hết vào túi cho ta, ta sẽ cho các ngươi tiền mua kẹo cả tháng trời..."
Nhân gia Dương Phủ đi theo Dương Bá Nam không phải người giỏi võ nhất, nhung độ khéo tay và khả năng xử lý tình huống thuộc loại ưu trong danh sách tầm bảo.
Giao việc gỡ đá quý trên vách, không phải lo họ sẽ làm trày xước dẫn đến giảm giá trị món hàng.
Vừa cao hứng chưa bao lâu, thì sự cổ xảy đến.
Một gia nhân vừa cầm vào miếng ngọc, cố gắng kéo nó ra, nào ngờ viên Ngọc được gắn liền trên đầu một con rắn. màu sắc đồng dạng với Mai của vách đá.
Gia nhân hốt hoảng buông tay khỏi viên ngọc, ngay tức thì, con rắn lao tới ngoạm lấy cổ của gã, vừa kịp Hự một tiếng, thân thể gã chuyển sang màu đen, cứng ngắc.
Thân thể gã gia nhân đổ xuống khiến Dương Bá Nam, trợn mắt kinh ngạc.
"Chuyện gì vậy?"
Một tên gia nhân nhảy ra, chắn giữa đường.
"Chủ Nhân, là độc xà. Trên đầu của chúng có gắn mấy viên ngọc, làm người của ta nhìn nhầm."
Dương bá Nam nghe xong, khẽ nhếch miệng cười khẩy.
"Nơi nào có tài vật nơi đó có nguy hiểm. Nguy hiểm càng lớn, đồ càng có giá trị. Các ngươi yên tâm tầm bảo, đoạn đường này trở đi, để ta dẫn đường."
Nói xong. Dương Bá Nam tiến về phía gia nhân trúng độc. Ông đeo lên một chiếc gang tay hàng hiệu, loại miễn nhiễm độc dược, Tuy mỏng nhưng đao thương bất nhập. Có nó bảo hộ, ông thản nhiên túm lấy cổ độc xà, kéo nó ra khỏi nạn nhân.
"Con này láo! dám hù người của ta làm ăn. Có gan thì gọi hội ra đây!"
Dương ba Nam ném độc xà về phía trước, sau đó bồi thêm một viên đá quý đập vỡ viên Ngọc trên đầu con rắn ngay khi nó còn chao đảo trên không.
Ba!
Viên Ngọc vỡ nát, con rắt rít lên một hồi oán giận, Hai bên vách đá liên tiếp phát ra âm thanh tương tự. Một bầy rắn từ trong các ngóc ngách đồng loạt vây lấy nhóm người Dương Gia.
"Sớm biết trong địa phương nóng bỏng như Thạch Trận có không ít hung hiểm. Là tự đám súc sinh các ngươi tự mò đến tìm chết."
"Người đâu, mang Khu Xà Tán ra đi."
Gia nhân vội đưa một lọ sứ giao cho Dương Bá Nam. Ông ta có vẻ đắc ý với món hàng này, nên ném nó về phía lũ rắn, vừa bay tới nơi, chiếc lọ nổtung thành một đám bụi mờ.
Lũ rắn trong tầm ảnh hưởng, giãy đành đạch, rồi nằm lăn quay, bất động tại chỗ. Khu Xà Tán chuyên trị rắn, bất kể loài nào cũng không thoát được, chỉ cần tiếp xúc một chút, con rắn sẽ bị tàn phá từ bên trong.
"Người đâu, tiếp tục đi lên, gỡ hết mấy viên ngọc trên đầu rắn, hàng tốt. không thể bỏ qua."
Dương Bá Nam đã liệu trước tình huống có thể xảy ra, vậy nên lần đi vào Thạch Trận sớm đã quyết chí kiếm một món hời lớn.
đám gia nhân vừa tiến lên tiếp tục công việc đập đá lấy Ngọc, đột nhiên lùi lại mấy bước liền.
Từ dưới lòng đất trồi lên một đầu cự mãng, Chiều ngang dài bằng một sải tay người trưởng thành. Phía trên đầu có miếng ngọc to như một chiếc gương màu đỏ, vảy trên lưng toát lên màu ánh kim sang chảnh.
Cự Mãng vừa phá đất chui lên đã nuốt trọn một tên gia nhân nhà họ Dương, trước sự ngỡ ngàng của đồng bọn.
Dương Bá Nam mặt mũi trắng bệch, ném liền hai ba lọ Khu Xà Tán về phía Cự Mãng, một đám bụi trắng che kín lối đi cả người và thú.
Một không gian im ắng đến rợn người.
"Chủ Nhân, chúng ta ra ngoài thì hơn."
Dương Bá Nam Hừ lạnh một tiếng.
"Sợ gì chứ! Có khu xà đặc trị ở đây, nó hết đường vênh váo. Các ngươi đợi chút. để ta thu thập xong con ác thú này sẽ lại đi vào tầm bảo."
Đám bụi trắng tan dần đi, phía trước lối đi không có bóng dáng con Cự Mãng đâu nữa. Trong Lòng Dương Bá Nam thầm hít xuống một ngụm.
"Không ổn!"
Ông vừa hô lên. liền cảm nhận dưới chân của mình phát ra những rung động như đổ vỡ. Ngay lập tức, ông nhảy lùi về sau.
Con cự mãng lại từ dưới chui lên, ngay vị trí ông vừa đứng, lần này nó đớp hụt, liền nhắm tới đám người Dương Gia mà cắn, đớp lia lịa.
Dương Bá Nam cả kinh. vừa đánh vừa kêu thủ hạ lùi ra bên ngoài.
Con Cự Mãng này chính là "phụ huynh" của mấy con rắn nhỏ. Dương Bá Nam dùng độc tiêu diệt bọn chúng, lần này chính lão sẽ bị "dí " liên tục.
Dương Bá Nam nhảy thốc ra phía sau, Hai Tay viết lên Không Trung ba chữ "Trấn" ném tới ba góc xung quanh, nốitạo thành một tam giác.
Cự Mãng lướt vào trong hình tam giác, liền bị kình lực vô hình ngăn lại. Dương Bá Nam gân tay nổi lên chằng chịt, kình lực kia khó đỡ lại sự vùng vẫy của Mãnh thú. Sớm muộn cũng vỡ ra.
"Súc sinh, coi như ngươi gặp may, đúng lúc ta đang buồn đi "ị" không rảnh chơi với người."
Nói đoạn Dương Bá Nam nhỏ một dòng máu, kẻ thành một đường chắn ngang lối đi, một bức màn đỏ dựng lên ngăn cách Cự Mãng và nhân loại. Sau khi tạo thêm một lớp ngăn chặn, Dương Bá Nam vội vã cùng nhóm người thoát ra theo đường cũ.
...
Cách đó không xa, luồng ánh sáng đỏ dựng đứng rất nhanh chui vào mắt của Trúc Tri Sơn.
"Là Huyết Tinh Chướng cùng Tam Dương tiểu Trận! Hết người của Từ Kính Thiên, lại đến Dương Gia gặp chuyện. mọi người chú ý cảnh giác, đừng tuỳ tiện chạm vào bất cứ thứ gì."
Liễu Thu Hiền cùng môn đồ trong Dược Quán, dáo dác nhìn quanh bốn phương.
"Sơn ca! phía trước có tận ba lối đi, nên đi hướng nào đây."
Trúc Tri Sơn lại nhảy lên trên vách đá, quan sát, ông đã dùng cách này trong quá nửa quãng đường, thuận lợi đi tới gần lối vào Thạch động. Nhưng lúc này lại có chút dị tượng.
Rõ ràng chỉ có một con đường đi tiếp, nhưng khi xuống vách núi lại nhìn thấy ba lối đi khắc nhau.
"Xem ra, Không chỉ có người của Dược Quán đi theo lối này."
"Sơn ca, chàng nói chỗ này còn có người đi trước chúng ta ư."
Trúc Tri Sơn gật gù, không nói không rằng ném thiết phiến về phía trước. Không gian lập tức biến dạng, Ba lối đi hợp lại thành một.
"Đây là huyễn cảnh do người tao ra, nhằm đánh lừa người muốn đi tới Thạch Động. Nếu ta đi sai hướng, đi nhầm vào huyễn cảnh, rất khó tìm được đường ra."
"Ha ha ha ha ha... Không ngờ trong đám người Tây Đô cũng có kẻ đến tận đây."
Huyễn Cảnh biến mất, những hạt cát lưu động, xoay tròn thành một đụn cát. Từ trong đụn cát xuất hiện một nữ tử diễm lệ.
Mắt xanh mỏ đỏ, quần áo thưa thớt chỉ đủ che bộ ngực và phần hạ thể. Tuy quần áo ngắn cũn, nhưng lại thiết kế với hoạ tiết tinh xảo. Nữ nhân cột tóc lên cao, dùng một tăm màn mỏng che lấy khuôn mặt mỹ miều.
Mỗi bước đi, nhưng chiếc chuông nhỏ rung lắc phát ra âm thanh vô cùng vui tai.
"Ngươi tên họ là gì?"
"Tại hạ Trúc Tri Sơn, người của Bách Hoa Dược Quán, còn đây là Thu..."
Nữ nhân lạ mặt cắt lời.
"Không cần giới thiệu, hạng vô danh tiểu tốt không đáng xưng danh."
Liễu Thu Hiền cụt hứng. ấm ức nhìn nữ nhân lạ mặt. Trúc Tri Sơn ra tay ngắn cô phát ngôn, để tránh đối phương phát sinh mâu thuẫn.
"Cô là ai, sao lại chặn đường chúng tôi, lại còn bày ra huyễn trận ở đây."
Nữ Nhân nở nụ cười tà dị.
"Muốn biết thân phận, Trúc huynh hãy đi theo ta. Tất nhiên, ta chỉ mời gọi một mình ngươi mà thôi."
Liễu Thu Hiền ngờ vực hỏi lại.
"Ngươi tưởng bọn ta ngốc lắm sao, các ngươi định tách bọn ta để dễ đối phó chứ gì."
Nữ nhân thần bí cười lanh lảnh.
"Ha ha... ta nói vô danh tiểu tốt không oan tý nào. Cô tưởng ta phải làm chuyện hèn hạ đó sao? Nếu ta muốn giết các ngươi, liệu mấy người có đi sâu tới chỗ này."
Trúc Tri Sơn nghiêm mặt.
"Tây Đô Thần Doanh và Dương Gia gặp nạn, đều do cô sao?"
"Bọn chúng coi như xui xẻo. Nếu Trúc huynh tình nguyện theo ta đi tới chỗ này, ta đảm bảo người của huynh an toàn rời khỏi đây."
Liễu Thu Hiền cười khẩy.
"Ngươi nghĩ Sơn ca dễ bị dụ thế sao?"
Trúc Tri Sơn nghiêm mặt.
"Thu Hiền, nàng dẫn người đi ra ngoài đợi đi. Ta sẽ đi theo người này. Đây là cơ hội duy nhất đểta tìm được bí mật trong Thạch Động."
"Nhưng mà..."
"Đừng có bướng! thế lực của người này, đủ sức miêu sát chúng ta... Nàng hãy ra khỏi chỗ này, trước khi họ đổi ý."
Nữ Nhân che mặt ỡng ẹo đi tới.
"Trúc huynh quả nhiên hiểu chuyện, chúng ta đi thôi."
Nữ nhân ôm choàng lấy Trúc Tri Sơn, cả hai hoà thành luồng cát lưu động, biến mất trước Liễu Thu Hiền và Môn Đồ của Dược Quán.
"Phu nhân?"
"Bảo mọi người thu dọn, chúngta ra ngoài chờ đợi."