Dâm Du Ký
Chương 45 : Theo Chân Bạch Đầu Hói
Ngày đăng: 00:37 27/06/20
Tuệ Năng ngồi tu luyện đến ê ẩm vòng ba, nhịn không được bèn phóng mắt nhìn về phía xa xa trong Thạch Lộ.
Từ trên trời đột nhiên xuất hiện một con chim ưng, đang lượn lờ trên đầu đám nhân sĩ Giang hồ. Bay được vài vòng, nó liền vỗ cánh bay đi.
Không lâu sau, vài người đang đứng xem Dương Hoả Ngọc Bội tự nhiên sùi bọt mép, co giật tại chỗ.
Bạch Duệ Thần nhìn trước ngó sau, thản nhiên cất Dương Hoả Ngọc Bội vào trong túi. Sau đó lão lé mắt ra hiệu cho những người còn lại giết chết toàn bộ những người của Tây Đô Võ giả.
Quả nhiên trong đám người tại hẻm núi, còn có người ẩn giấu thực lực. Chờ đợi thời cơ đoạt đi Dương Hoả Ngọc bội.
thấy phát sinh biến dị, Tuệ Năng rời khỏi vách đá tu luyện, nhảy xuống chỗ trung tâm lều trại.
"Thí chủ đã có được Ngọc Bội sao còn muốn ra tay giết người."
Bạch Duệ Thần mặt bất đắc dĩ, dang tay ra hiệu đám thủ hạ ngưng lại.
"Hoà Thượng, nhà ngươi có nội công thâm hậu đấy, đáng tiếc lão phu không có ngại cho người một bài học."
Nói xong ông ta mở nắp hồ lô bên hông, một đàn ong lũ lượt bay ra ngoài, chúng ùn ùn tách ra bốn phương tám hướng, tiến về phía lều trại.
"Để xem ngươi muốn cứu bọn Tây Đô võ Giả hay muốn bắt ta."
Bạch Duệ Thần ngẩng đầu cười sang sảng.
Tuệ Năng chưa kịp xông tới bắt người, bầy ong đã vo ve ngay trước mặt, mỗi con đều có đầu và phần bụng màu đỏ.
Xích Độc Phong? gã lẩm nhẩm "Không ngờ người của Tây Môn Trúc Lâm trà trộn ở ngay bên cạnh mà không ai phát hiện."
Bạch Duệ Thần ngang nhiên cùng thủ hạ rời đi trước mặt Tuệ năng. Gã đang phải lo cho bản thân mình, đồng thời bảo hộ mấy người võ giả Tây Đô.
"Tất cả mọi người tập trung lại một chỗ, đừng chạy loạn!"
Đang bị đàn ong tấn công, lời nói của Tuệ Năng người nghe người bỏ ngoài tai. chạy tán loạn khắp hẻm núi.
Những người cắm đầu cắm cổ chạy đi, liền bị ong chích mấy lượt, cơ thể căng cứng lên, Cuối cùng giống như một trái dưa hấu, tự nổ mà chết. Huyết nhục văng tung toé như pháo hoa ngày tết.
Thảm cảnh xảy ra khiến ai nấy toát mồ hôi lạnh.
"Đại sư, mau cứu chúng tôi."
"rát quá... chết ta mất."
Tuệ Năng muốn dùng kình lực dể đối phó với Xích Độc Phong, nhưng bọn chúng không cho gã cơ hội sử dụng. Bởi vì nội công chiêu thức đều phải tốn thời gian thi triển.
Bất đắc dĩ Tuệ năng đành cởi bỏ dâm phục, quạt lên quạt xuống, xua đuổi lũ ong độc xung quanh người mình trước, sau đó gã ném cà sa lên cao, miệng lẩm nhẩm kinh chú.
Từ chiếc cà sa rọi xuống một tầng hào quang, Xích độc Phong nắm trong phạm vi ảnh hưởng lạp tức gẫy cánh rơi lả tả xuống đất.
Gã an toàn rồi, nhưng đám võ giả kia vẫn đang trong vòng vây khốn. Lũ ong đã quay sang tấn công tới tấp bọn họ, thoáng chốc ai nấy đều trương phình như lu nước phát nổ ngay trước mặt Tuệ Năng.
"Không Xong!."
Tuệ Năng tâm thần chấn động, sư phụ bảo gã cứu khổ cứu nạn, nhưng năm lần bảy lượt gã chỉ biết đứng nhìn người người bị chết trước mặt của gã.
Nỗi ô nhục này thật khó nuốt trôi a.
Tuệ năng nghiến răng, hai tay kết dâm ấn. Tung ra một chiêu Phong Vân Trấn Càn Khôn. đem toàn bộ xích độc phong cùng mấy lều trại, vật tư trước mặt biến thành tro bụi.
"Bạch Duệ Thần?"
Tuệ Năng ngồi tại chỗ Tự chất vấn bản tâm. Người đã chết không thể cứu được. Nhưng đám người Bạch Duệ Thần rời đi, chắc chắn sẽ hại thêm nhiều người khác.
...
Giây phút này đây, Tuệ Năng hạ quyết tâm phải dạy dỗ đám người Bạch Duệ Thần vì dám"chơi " gã, trêu đùa với một Chịch Gia Chính Tông.
Gã phủi mông tiến vào Viêm Thạch Lộ lần thứ hai để lấy lại thể diện cho Thiếu Âm Tự.
Tuệ Năng phi thân được nửa đường thì gặp Từ Kính Thiên, ông ta cùng vài thủ hạ từ phía ngược lại đi tới. Nhân số sụt giảm phân nửa, người còn sống đi ra thì tơi bời hoa lá, quần áo xộc xệch.
Thấy hoà thượng đi tới, Từ Kính
"Thích Ăn Tạp, không phải hoà thượng ở lại trong hẻm núi trông trừng Dương Hoả Ngọc Bội sao?"
Tuệ Năng tặc lưỡi phân trần.
"Từ Thí chủ, tiểu tăng vô năng để kẻ gian tác yêu tác quái, không những lấy đi Dương Hoả Ngọc bội trước mũi tiểu tăng, lại còn ngang nhiên thả ong độc sát hại mọi người. Ngoài tiểu tăng ra, không còn ai sống sót."
Từ Kính thiên cau mày.
"Bọn nào gan to đến vậy?"
"Bạch Duệ Thần là người của Tây Môn Trúc Lâm trà trộn trong đám nhân sĩ giang hồ."
"Con mẹ nó, lại là bọn chúng nữa sao, báo hại bọn ta suýt nữa bỏ mạng trong thạch trận, nếu như không phải bọn ta phúc lớn sớm đã nổ banh xác."
Tuệ Năng ngơ ngác hỏi lại.
"Thí chủ cũng gặp người của Tây Môn?"
"Không gặp người, chỉ gặp đàn kiến. Nhưng không ngờ thủ đoạn của chúng lại khó đối phó đến vậy. Đáng hận hơn, trong người của Thần Doanh, vậy mà có nội gián."
"Bạch Duệ Thần cùng vài thuộc hạ đã ra mặt.Ông ta dùng chim ưng để liên lạc với đồng bọn, người của lão đang ở gần đây thôi.
"Nhưng lúc nãy ta có thấy đám người nào khác đi vào thạch trận đâu."
"Lối đi vào nhiều không kể siết, nhưng đích đến trong Viêm Thạch Trận chỉ có một. Thôi, tiểu tăng còn chút ân oán với Bạch Duệ Thần, Không tiện ở lại chém gió với Từ thí chủ."
Vừa đi thêm vài bước, đám người Dương Bá Nam và người của Bách Hoa Dược quán lần lượt đi ra khỏi Thạch Trận.
Vừa thấy Tuệ Năng, Dương Bá Nam hí hửng chạy ra đón.
"thích ăn tạp. người đến tiếp ứng cho bọn ta đấy ư?"
"Tiểu Tăng vào thạch Trận có chút việc."
Dương Bá Nam dè dặt khuyên.
"Vào đấy ư, người nên dừng ý định dại dột ấy lại đi. Ta vừa chạm trán một con cự mãng, chạy cong hết cả đít mới thoát ra được."
"Ể, mà Thu Hiền, Trúc Tri Sơn không đi ra cùng cô sao?"
"Sơn ca bị một nữ nhân thần bí dẫn đi rồi, ả ta không cho người của Dược Quán đi cùng, bất đắc dĩ mới phải đi ra chờ đợi."
"Xuất hiện nữ Nhân thần bí?"
Liễu Thu Hiền hậm hực trả lời.
"Ả ta biết huyễn thuật lừa mọi người, lúc xuất hiện từ trong đống cát, lúc rời đi cũng hoá thành cát."
Tuệ Năng cau mày, đám người biết huyễn thuật dùng cát chỉ có Lưu Sa Trang, một địa phương trù phú trong cát nóng. Cũng giống Tây Môn Trúc Lâm, gia trang này ít khi qua lại trong giang hồ. Sao tự nhiên lại bắt tay với nhau tìm Long cốt chứ.
Chuyện này càng lúc càng rối ren.
"Các thí chủ tai qua nạn khỏi là điều đáng mừng. hãy mau trở về Tây Đô. Tiểu Tăng có việc phải đi trước."
Tuệ Năng nói xong liền phi thân vào trong thạch trận. Mọi người túm lại một chỗ bàn tán.
"Lão Từ, tên đầu trọc nói gì với ngươi vậy."
"Hắn nói, trong số những người trong Hẻm núi, có người của Tây Môn Trúc Lâm trà trộn vào, nhân lúc chúng ta đi vào Thạch Trận đã hạ sát toàn bộ thủ hạ của chúngta ở hẻm núi. Giờ gã đang đi ngăn chặn tên Bạch Duệ Thần gì đó."
"Ngươi cũng dễ tin người quá, chưa biết chừng hắn ta chính là người đang giữ Ngọc Bội, muốn qua mắt chúng ta nên đổ trách nhiệm lên tên Bạch Duệ Thần."
"Dương bá Nam, bản lĩnh của gã đầu trọc không vừa, đâu nhất thiết phải giở trò xấu sau lưng."
Ba người tranh cãi hồi lâu, cuối cùng Từ Kính Thiên đi đến quyết định.
"Các Ngươi về Thần Doanh xin chi viện, để ta đi theo tên hoà thượng làm rõ thực hư."
Dương Bá Nam không chịu thua kém, bèn giao cho thủ hạ mang đá quý về trước, còn bản thân tiếp tục vào trong Thạch Trận thó được miếng nào hay miếng đó.
Thu Hiền ngần ngừ một lúc, quay qua dặn dò hạ nhân.
"Các ngươi về trước đi, ta đi theo hai người bọn họ, tìm kiếm tung tích của Lão Gia."
Ba người quay trở lại lối vào Thạch Trận, quyết chí bám theo tên hoà thượng bản lĩnh đầy mình. lúc nãy chia nhỏ, giờ đi cùng nhau sẽ bớt nguy hiểm hơn.
Từ trên trời đột nhiên xuất hiện một con chim ưng, đang lượn lờ trên đầu đám nhân sĩ Giang hồ. Bay được vài vòng, nó liền vỗ cánh bay đi.
Không lâu sau, vài người đang đứng xem Dương Hoả Ngọc Bội tự nhiên sùi bọt mép, co giật tại chỗ.
Bạch Duệ Thần nhìn trước ngó sau, thản nhiên cất Dương Hoả Ngọc Bội vào trong túi. Sau đó lão lé mắt ra hiệu cho những người còn lại giết chết toàn bộ những người của Tây Đô Võ giả.
Quả nhiên trong đám người tại hẻm núi, còn có người ẩn giấu thực lực. Chờ đợi thời cơ đoạt đi Dương Hoả Ngọc bội.
thấy phát sinh biến dị, Tuệ Năng rời khỏi vách đá tu luyện, nhảy xuống chỗ trung tâm lều trại.
"Thí chủ đã có được Ngọc Bội sao còn muốn ra tay giết người."
Bạch Duệ Thần mặt bất đắc dĩ, dang tay ra hiệu đám thủ hạ ngưng lại.
"Hoà Thượng, nhà ngươi có nội công thâm hậu đấy, đáng tiếc lão phu không có ngại cho người một bài học."
Nói xong ông ta mở nắp hồ lô bên hông, một đàn ong lũ lượt bay ra ngoài, chúng ùn ùn tách ra bốn phương tám hướng, tiến về phía lều trại.
"Để xem ngươi muốn cứu bọn Tây Đô võ Giả hay muốn bắt ta."
Bạch Duệ Thần ngẩng đầu cười sang sảng.
Tuệ Năng chưa kịp xông tới bắt người, bầy ong đã vo ve ngay trước mặt, mỗi con đều có đầu và phần bụng màu đỏ.
Xích Độc Phong? gã lẩm nhẩm "Không ngờ người của Tây Môn Trúc Lâm trà trộn ở ngay bên cạnh mà không ai phát hiện."
Bạch Duệ Thần ngang nhiên cùng thủ hạ rời đi trước mặt Tuệ năng. Gã đang phải lo cho bản thân mình, đồng thời bảo hộ mấy người võ giả Tây Đô.
"Tất cả mọi người tập trung lại một chỗ, đừng chạy loạn!"
Đang bị đàn ong tấn công, lời nói của Tuệ Năng người nghe người bỏ ngoài tai. chạy tán loạn khắp hẻm núi.
Những người cắm đầu cắm cổ chạy đi, liền bị ong chích mấy lượt, cơ thể căng cứng lên, Cuối cùng giống như một trái dưa hấu, tự nổ mà chết. Huyết nhục văng tung toé như pháo hoa ngày tết.
Thảm cảnh xảy ra khiến ai nấy toát mồ hôi lạnh.
"Đại sư, mau cứu chúng tôi."
"rát quá... chết ta mất."
Tuệ Năng muốn dùng kình lực dể đối phó với Xích Độc Phong, nhưng bọn chúng không cho gã cơ hội sử dụng. Bởi vì nội công chiêu thức đều phải tốn thời gian thi triển.
Bất đắc dĩ Tuệ năng đành cởi bỏ dâm phục, quạt lên quạt xuống, xua đuổi lũ ong độc xung quanh người mình trước, sau đó gã ném cà sa lên cao, miệng lẩm nhẩm kinh chú.
Từ chiếc cà sa rọi xuống một tầng hào quang, Xích độc Phong nắm trong phạm vi ảnh hưởng lạp tức gẫy cánh rơi lả tả xuống đất.
Gã an toàn rồi, nhưng đám võ giả kia vẫn đang trong vòng vây khốn. Lũ ong đã quay sang tấn công tới tấp bọn họ, thoáng chốc ai nấy đều trương phình như lu nước phát nổ ngay trước mặt Tuệ Năng.
"Không Xong!."
Tuệ Năng tâm thần chấn động, sư phụ bảo gã cứu khổ cứu nạn, nhưng năm lần bảy lượt gã chỉ biết đứng nhìn người người bị chết trước mặt của gã.
Nỗi ô nhục này thật khó nuốt trôi a.
Tuệ năng nghiến răng, hai tay kết dâm ấn. Tung ra một chiêu Phong Vân Trấn Càn Khôn. đem toàn bộ xích độc phong cùng mấy lều trại, vật tư trước mặt biến thành tro bụi.
"Bạch Duệ Thần?"
Tuệ Năng ngồi tại chỗ Tự chất vấn bản tâm. Người đã chết không thể cứu được. Nhưng đám người Bạch Duệ Thần rời đi, chắc chắn sẽ hại thêm nhiều người khác.
...
Giây phút này đây, Tuệ Năng hạ quyết tâm phải dạy dỗ đám người Bạch Duệ Thần vì dám"chơi " gã, trêu đùa với một Chịch Gia Chính Tông.
Gã phủi mông tiến vào Viêm Thạch Lộ lần thứ hai để lấy lại thể diện cho Thiếu Âm Tự.
Tuệ Năng phi thân được nửa đường thì gặp Từ Kính Thiên, ông ta cùng vài thủ hạ từ phía ngược lại đi tới. Nhân số sụt giảm phân nửa, người còn sống đi ra thì tơi bời hoa lá, quần áo xộc xệch.
Thấy hoà thượng đi tới, Từ Kính
"Thích Ăn Tạp, không phải hoà thượng ở lại trong hẻm núi trông trừng Dương Hoả Ngọc Bội sao?"
Tuệ Năng tặc lưỡi phân trần.
"Từ Thí chủ, tiểu tăng vô năng để kẻ gian tác yêu tác quái, không những lấy đi Dương Hoả Ngọc bội trước mũi tiểu tăng, lại còn ngang nhiên thả ong độc sát hại mọi người. Ngoài tiểu tăng ra, không còn ai sống sót."
Từ Kính thiên cau mày.
"Bọn nào gan to đến vậy?"
"Bạch Duệ Thần là người của Tây Môn Trúc Lâm trà trộn trong đám nhân sĩ giang hồ."
"Con mẹ nó, lại là bọn chúng nữa sao, báo hại bọn ta suýt nữa bỏ mạng trong thạch trận, nếu như không phải bọn ta phúc lớn sớm đã nổ banh xác."
Tuệ Năng ngơ ngác hỏi lại.
"Thí chủ cũng gặp người của Tây Môn?"
"Không gặp người, chỉ gặp đàn kiến. Nhưng không ngờ thủ đoạn của chúng lại khó đối phó đến vậy. Đáng hận hơn, trong người của Thần Doanh, vậy mà có nội gián."
"Bạch Duệ Thần cùng vài thuộc hạ đã ra mặt.Ông ta dùng chim ưng để liên lạc với đồng bọn, người của lão đang ở gần đây thôi.
"Nhưng lúc nãy ta có thấy đám người nào khác đi vào thạch trận đâu."
"Lối đi vào nhiều không kể siết, nhưng đích đến trong Viêm Thạch Trận chỉ có một. Thôi, tiểu tăng còn chút ân oán với Bạch Duệ Thần, Không tiện ở lại chém gió với Từ thí chủ."
Vừa đi thêm vài bước, đám người Dương Bá Nam và người của Bách Hoa Dược quán lần lượt đi ra khỏi Thạch Trận.
Vừa thấy Tuệ Năng, Dương Bá Nam hí hửng chạy ra đón.
"thích ăn tạp. người đến tiếp ứng cho bọn ta đấy ư?"
"Tiểu Tăng vào thạch Trận có chút việc."
Dương Bá Nam dè dặt khuyên.
"Vào đấy ư, người nên dừng ý định dại dột ấy lại đi. Ta vừa chạm trán một con cự mãng, chạy cong hết cả đít mới thoát ra được."
"Ể, mà Thu Hiền, Trúc Tri Sơn không đi ra cùng cô sao?"
"Sơn ca bị một nữ nhân thần bí dẫn đi rồi, ả ta không cho người của Dược Quán đi cùng, bất đắc dĩ mới phải đi ra chờ đợi."
"Xuất hiện nữ Nhân thần bí?"
Liễu Thu Hiền hậm hực trả lời.
"Ả ta biết huyễn thuật lừa mọi người, lúc xuất hiện từ trong đống cát, lúc rời đi cũng hoá thành cát."
Tuệ Năng cau mày, đám người biết huyễn thuật dùng cát chỉ có Lưu Sa Trang, một địa phương trù phú trong cát nóng. Cũng giống Tây Môn Trúc Lâm, gia trang này ít khi qua lại trong giang hồ. Sao tự nhiên lại bắt tay với nhau tìm Long cốt chứ.
Chuyện này càng lúc càng rối ren.
"Các thí chủ tai qua nạn khỏi là điều đáng mừng. hãy mau trở về Tây Đô. Tiểu Tăng có việc phải đi trước."
Tuệ Năng nói xong liền phi thân vào trong thạch trận. Mọi người túm lại một chỗ bàn tán.
"Lão Từ, tên đầu trọc nói gì với ngươi vậy."
"Hắn nói, trong số những người trong Hẻm núi, có người của Tây Môn Trúc Lâm trà trộn vào, nhân lúc chúng ta đi vào Thạch Trận đã hạ sát toàn bộ thủ hạ của chúngta ở hẻm núi. Giờ gã đang đi ngăn chặn tên Bạch Duệ Thần gì đó."
"Ngươi cũng dễ tin người quá, chưa biết chừng hắn ta chính là người đang giữ Ngọc Bội, muốn qua mắt chúng ta nên đổ trách nhiệm lên tên Bạch Duệ Thần."
"Dương bá Nam, bản lĩnh của gã đầu trọc không vừa, đâu nhất thiết phải giở trò xấu sau lưng."
Ba người tranh cãi hồi lâu, cuối cùng Từ Kính Thiên đi đến quyết định.
"Các Ngươi về Thần Doanh xin chi viện, để ta đi theo tên hoà thượng làm rõ thực hư."
Dương Bá Nam không chịu thua kém, bèn giao cho thủ hạ mang đá quý về trước, còn bản thân tiếp tục vào trong Thạch Trận thó được miếng nào hay miếng đó.
Thu Hiền ngần ngừ một lúc, quay qua dặn dò hạ nhân.
"Các ngươi về trước đi, ta đi theo hai người bọn họ, tìm kiếm tung tích của Lão Gia."
Ba người quay trở lại lối vào Thạch Trận, quyết chí bám theo tên hoà thượng bản lĩnh đầy mình. lúc nãy chia nhỏ, giờ đi cùng nhau sẽ bớt nguy hiểm hơn.