Dâm Du Ký
Chương 48 : Tứ Quái Nhân và tên đầu trọc.
Ngày đăng: 00:37 27/06/20
Từ kính Thiên chỉ thích dùng lực đối chiến, đánh với Cự Mang rõ ràng phê hơn đối đầu lũ kiến đen.
Nay được Dương Bá Nam mở đường, ông lại xách chuỳ hùng hổ lao tới chỗ chỗ cự mãng.
Chuỳ Pháp của Từ Đô Uý liên tiếp gõ vào đầu, vào thân cự mãng, tuy không gây thương tổn bên ngoài nhưng thực chất đã có mấy đốt cột sống bị lệch vị trí. cho đến khi viên ngọc bự tổ chẳng trên đầu bị đánh vỡ. Con Cự Mãng nước mắt lưng tròng, nằm dãy dụa trên mặt đất.
Độc Lão nhìn sủng vật bị gõ, trong lòng đau sót không nguôi. Đáng tiếc tuổi tác đã cao, ông mà thò mặt ra thì bị tẩn cho gãy lưng là cái chắc.
không ngờ người đến là cao thủ. Độc lão chưa kịp chuẩn bị kỹ càng, bèn lẳng lặng núp sau tảng đá, dùng chim ưng truyền tin.
Nhưng nhất cử nhất động của lão đâu thoát khỏi sáu cặp mắt kia.
con chim ưng củalão vừa bay lên liền bị một hòn đá làm gãy cánh. Từ sau lưng, ba nhân ảnh lù lù xuất hiện, đi đầu là Tuệ Năng.
- Dâm Thật, lão thí chủ, Bạch Duệ Thần ở đâu? Gọi ông ta ra đây?
Độc lão tròn xoe đôi mắt, môi mấp máy.
- Bạch..Bạch Duệ Thần...ta đang định truyền tin, ai ngờ các ngươi làm gãy cánh hắc ưng của ta rồi. giờ còn Muốn thì các ngươi tự đi mà tìm.
Từ Kính Thiên xử xong con Cự Mãng, vội sấn tới chỗ độc lão dùng tay túm cổ áo ông ta nhấc bổng lên.
- ông già, khôn hồn thì khai đồng đảng của ông ra đây? Tại sao lại dụ Thần Doanh bọn ta vào Thạch Trận.
Độc Lão hai mắt trợn ngược, hai tay chậm rãi vươn lên trên đầu, chụm vào nhau.
"Người sắp chết, hỏi nhiều làm gì."
Từ Kính Thiên xanh mặt, chợt nghe tiếng thét vang lên từ phía sau.
"Từ đô uý, mau bỏ tay khỏi người ông ta."
Lời nói chưa dứt, một làn khói xanh từ người độc lão quấn lấy tay của Từ Kính Thiên. từng đường gân trên tay bỗng căng phồng lên.
"Con mẹ nó... dám chơi độc với Lão tử."
Độc Lão nhẹ nhàng tuột khỏi tay của Từ Kính Thiên, thân hình lão lỏng lẻo, dẻo dai như một con rắn. Ngũ Quan, tứ chi tuôn ra một làn khói xanh ma mị.
hơi thở của lão phun ra một làn khói xanh bao phủ khắp hẻm đá.
"Các vị, mau lùi lại đi."
Tuệ Năng lướt tới phía trước, kéo Từ Kính Thiên đang chết đứng ra khỏi phạm vi làn khói. Giao lại cho Liễu Thu Hiền và Dương Bá Nam.
"Toàn thân lão ta toàn là độc, mọi người đừng lại gần."
Độc Lão cười khè khè.
"Hứ, Không ai trong các ngươi thoát khỏi tay của ta."
Tức thì, hai ống tay áo của độc lão phun ra một luồng khói xanh. uốn éo như một con mãng xà chặn đường lui của đám người nhập trận.
"độc này lạ quá, Ta chưa từng thấy qua. Từ Kính Thiên, lão thấy trong người thế nào."
"Không đau, nhưng khó cử động, tay của ta bị liệt mất rồi."
Liễu Thu Hiền nhăn mặt, nhìn cánh tay của Từ Kính Thiên đang khô quắt lại, từng lỗ chân lông mọc ra một thứ xanh lá mạ.
- Là Mộc Thi Chủng, cánh tay của Từ Đô Uý sắp biến thành một khúc cây, nó sẽ hút cạn sinh lực của đô uý mất.
- Nà Ní?
- Chúng ta hít phải thứ bột xanh xanh kia, toàn thân sẽ mọc ra cây cối, đến khi chết mới thôi.
Từ Kính Thiên rống lên.
"Con Mẹ nó, lão già... mau đưa thuốc giải đây."
- Từ Đô Uý đừng manh động, ông càng dùng lực độc ngấm càng nhanh.
- Ta mặc kệ, phải đập lão một trận, sau đó ra sao thì ra.
Tuệ Năng đưa tay ngăn lại.
- Từ thí chủ, Mộc Thi Chủng không nhất định phải có thuốc giải của ông ta. ngài cứ để tiểu tăng lo liệu.
Sau khi trấn an đồng bọn, Tuệ Năng tung người lên cao, hai tay kết ấn xử ra một chiêu Phong Vân Trấn Càn Khôn. Hút toàn bộ khí độc lẫn đất cát vào bên trong đem lại sự trong lành cho không gian.
Độc lão thấy khí độc của mình bị tên đầu trọc vón thành một cục. miệng của lão mở rộng ra đến nỗi làm rớt hàm răng giả.
May cho lão, Tuệ Năng chỉ dùng thức "Nhập" chứ không "xuất" nếu không lão đã bị banh xác luôn rồi.
Tuệ Năng búng cục khí độc sang một bên, nhẹ nhàng bay xuống dưới.
- Lão thí chủ tuổi cao sức yếu, đừng nên xông pha giang hồ nữa. Nơi này không hợp với lão thí chủ a.
Độc Lão một phen cả kinh.
- Bạch Mao Tử nói không sai, tên hoà thượng ngươi nội công thâm bất khả trắc, bất quá lão phu tuổi cao, nhưng ta hành sự luôn có quy tắc của mình. Chủ Nhân đã giao cho lão nhiệm vụ chặn đường thì dù có liều cái mạng già này, lão cũng không bỏ cuộc.
- Chủ Nhân của lão là ai? Và cướp tiêu của Thần Doanh và dẫn dụ võ giả tới Thạch Trận có phải do mấy người gây nên? Mục đích cuối cùng là gì?
Độc lão phóng xong luồng khí độc, toàn thân đã suy sụp trước thủ đoạn của tên Hoà Thượng. Trả lời rất thành khẩn.
- Việc ngươi vừa nói, đều do bọn ta làm... còn vì sao thì ngươi không có tư cách hỏi, mà cho dù có tư cách thì lão cũng không có nghĩa vụ trả lời cho ngươi.
Tuệ Năng xị mặt ra
"Sao mà lằng nhằng thế? rốt cuộc tiểu tăng muốn hỏi rõ chân tướng thì gặp ai?"
Độc Lão nhếch miệng.
- Hắn ta đến rồi! Các ngươi lo mà giữ lấy mạng của mình đi.
Nói xong , lão lộn người ra sau bay ngược ra phía sau. Tuệ Năng chưa kịp đuổi theo thì phát giác từ trong một lối đi khác vang lên âm thanh dồn dập.
mặt đất rung lên từng hồi.
Liễu Thu Hiền và Dương Bá Năm đang chữa thuồng cho Từ Kính Thiên, tất cả đều bị âm thanh kia thu hút ánh nhìn.
Từ trong hẻm đá nhảy ra một con sói xám, kích cỡ to lớn như một con voi, từng thớ cơ hằn lên làm tôn lên sự rắn chắc của nó.
Thiên Lý Ma Lang, mắt đỏ vuốt đen, ngực bự eo thon, chân săn chắc. Nó là một chiến lang thực thụ với hàm răng chắc khoẻ đạt chuẩn Quốc Tế.
Vẻ ngoài ghê gớm vậy nhưng nó chỉ là thú cưỡi mà thôi. Chủ Nhân ngồi trên lưng của nó cũng chẳng thể là người bình thường.
Hán tử để tóc ngắn dựng ngược, mặc áo da, quấn chiếc khăn che kín cổ tạo độ cool ngầu. Y phục rất thon gọn, hai bắp tay cuồn cuộn tuy kém Từ Kính Thiên chút đỉnh, nhưng cao ráo và cân đối hơn.
Đặc biệt, vũ khí trên vai của hắn là một cây đại đao, có khắc hình đầu sói.
Ngay giây phút đó, Tuệ Năng ngờ ngợ rằng, người mới đến chính là thủ phạm cướp tiêu của Kim Vân Thành. một thân một mình tàn sát hai trăm võ giả thần doanh, không phải trò đùa.
Chiến lang tiến lại chỗ ông lão dùng độc.
- Tam Lang, Người rốt cuộc đã đến.
Hán tử trên lưng sói gật đầu.
- Độc Lão, ông đã vất vả rồi. Chỗ này cứ giao lại cho ta.
Tam Lang nhảy xuống, dìu ông lão đi lên lưng Thiên Lý Ma Lang. Nó là chiến lang, linh trí không thấp, biết cúi mình cho chủ nhân đi lên.
ngồi trên lưng sói, Độc lão căn dặn.
- Cẩn thận, tên đầu trọc khá mạnh đấy.
Tam Lang quay lại, đối mắt với tên hoà thượng cách đó chục bước chân.
- Lão già thật rồi đấy, bốn tên này với ta mà nói, mỗi tên một nhát là xong.
Nay được Dương Bá Nam mở đường, ông lại xách chuỳ hùng hổ lao tới chỗ chỗ cự mãng.
Chuỳ Pháp của Từ Đô Uý liên tiếp gõ vào đầu, vào thân cự mãng, tuy không gây thương tổn bên ngoài nhưng thực chất đã có mấy đốt cột sống bị lệch vị trí. cho đến khi viên ngọc bự tổ chẳng trên đầu bị đánh vỡ. Con Cự Mãng nước mắt lưng tròng, nằm dãy dụa trên mặt đất.
Độc Lão nhìn sủng vật bị gõ, trong lòng đau sót không nguôi. Đáng tiếc tuổi tác đã cao, ông mà thò mặt ra thì bị tẩn cho gãy lưng là cái chắc.
không ngờ người đến là cao thủ. Độc lão chưa kịp chuẩn bị kỹ càng, bèn lẳng lặng núp sau tảng đá, dùng chim ưng truyền tin.
Nhưng nhất cử nhất động của lão đâu thoát khỏi sáu cặp mắt kia.
con chim ưng củalão vừa bay lên liền bị một hòn đá làm gãy cánh. Từ sau lưng, ba nhân ảnh lù lù xuất hiện, đi đầu là Tuệ Năng.
- Dâm Thật, lão thí chủ, Bạch Duệ Thần ở đâu? Gọi ông ta ra đây?
Độc lão tròn xoe đôi mắt, môi mấp máy.
- Bạch..Bạch Duệ Thần...ta đang định truyền tin, ai ngờ các ngươi làm gãy cánh hắc ưng của ta rồi. giờ còn Muốn thì các ngươi tự đi mà tìm.
Từ Kính Thiên xử xong con Cự Mãng, vội sấn tới chỗ độc lão dùng tay túm cổ áo ông ta nhấc bổng lên.
- ông già, khôn hồn thì khai đồng đảng của ông ra đây? Tại sao lại dụ Thần Doanh bọn ta vào Thạch Trận.
Độc Lão hai mắt trợn ngược, hai tay chậm rãi vươn lên trên đầu, chụm vào nhau.
"Người sắp chết, hỏi nhiều làm gì."
Từ Kính Thiên xanh mặt, chợt nghe tiếng thét vang lên từ phía sau.
"Từ đô uý, mau bỏ tay khỏi người ông ta."
Lời nói chưa dứt, một làn khói xanh từ người độc lão quấn lấy tay của Từ Kính Thiên. từng đường gân trên tay bỗng căng phồng lên.
"Con mẹ nó... dám chơi độc với Lão tử."
Độc Lão nhẹ nhàng tuột khỏi tay của Từ Kính Thiên, thân hình lão lỏng lẻo, dẻo dai như một con rắn. Ngũ Quan, tứ chi tuôn ra một làn khói xanh ma mị.
hơi thở của lão phun ra một làn khói xanh bao phủ khắp hẻm đá.
"Các vị, mau lùi lại đi."
Tuệ Năng lướt tới phía trước, kéo Từ Kính Thiên đang chết đứng ra khỏi phạm vi làn khói. Giao lại cho Liễu Thu Hiền và Dương Bá Nam.
"Toàn thân lão ta toàn là độc, mọi người đừng lại gần."
Độc Lão cười khè khè.
"Hứ, Không ai trong các ngươi thoát khỏi tay của ta."
Tức thì, hai ống tay áo của độc lão phun ra một luồng khói xanh. uốn éo như một con mãng xà chặn đường lui của đám người nhập trận.
"độc này lạ quá, Ta chưa từng thấy qua. Từ Kính Thiên, lão thấy trong người thế nào."
"Không đau, nhưng khó cử động, tay của ta bị liệt mất rồi."
Liễu Thu Hiền nhăn mặt, nhìn cánh tay của Từ Kính Thiên đang khô quắt lại, từng lỗ chân lông mọc ra một thứ xanh lá mạ.
- Là Mộc Thi Chủng, cánh tay của Từ Đô Uý sắp biến thành một khúc cây, nó sẽ hút cạn sinh lực của đô uý mất.
- Nà Ní?
- Chúng ta hít phải thứ bột xanh xanh kia, toàn thân sẽ mọc ra cây cối, đến khi chết mới thôi.
Từ Kính Thiên rống lên.
"Con Mẹ nó, lão già... mau đưa thuốc giải đây."
- Từ Đô Uý đừng manh động, ông càng dùng lực độc ngấm càng nhanh.
- Ta mặc kệ, phải đập lão một trận, sau đó ra sao thì ra.
Tuệ Năng đưa tay ngăn lại.
- Từ thí chủ, Mộc Thi Chủng không nhất định phải có thuốc giải của ông ta. ngài cứ để tiểu tăng lo liệu.
Sau khi trấn an đồng bọn, Tuệ Năng tung người lên cao, hai tay kết ấn xử ra một chiêu Phong Vân Trấn Càn Khôn. Hút toàn bộ khí độc lẫn đất cát vào bên trong đem lại sự trong lành cho không gian.
Độc lão thấy khí độc của mình bị tên đầu trọc vón thành một cục. miệng của lão mở rộng ra đến nỗi làm rớt hàm răng giả.
May cho lão, Tuệ Năng chỉ dùng thức "Nhập" chứ không "xuất" nếu không lão đã bị banh xác luôn rồi.
Tuệ Năng búng cục khí độc sang một bên, nhẹ nhàng bay xuống dưới.
- Lão thí chủ tuổi cao sức yếu, đừng nên xông pha giang hồ nữa. Nơi này không hợp với lão thí chủ a.
Độc Lão một phen cả kinh.
- Bạch Mao Tử nói không sai, tên hoà thượng ngươi nội công thâm bất khả trắc, bất quá lão phu tuổi cao, nhưng ta hành sự luôn có quy tắc của mình. Chủ Nhân đã giao cho lão nhiệm vụ chặn đường thì dù có liều cái mạng già này, lão cũng không bỏ cuộc.
- Chủ Nhân của lão là ai? Và cướp tiêu của Thần Doanh và dẫn dụ võ giả tới Thạch Trận có phải do mấy người gây nên? Mục đích cuối cùng là gì?
Độc lão phóng xong luồng khí độc, toàn thân đã suy sụp trước thủ đoạn của tên Hoà Thượng. Trả lời rất thành khẩn.
- Việc ngươi vừa nói, đều do bọn ta làm... còn vì sao thì ngươi không có tư cách hỏi, mà cho dù có tư cách thì lão cũng không có nghĩa vụ trả lời cho ngươi.
Tuệ Năng xị mặt ra
"Sao mà lằng nhằng thế? rốt cuộc tiểu tăng muốn hỏi rõ chân tướng thì gặp ai?"
Độc Lão nhếch miệng.
- Hắn ta đến rồi! Các ngươi lo mà giữ lấy mạng của mình đi.
Nói xong , lão lộn người ra sau bay ngược ra phía sau. Tuệ Năng chưa kịp đuổi theo thì phát giác từ trong một lối đi khác vang lên âm thanh dồn dập.
mặt đất rung lên từng hồi.
Liễu Thu Hiền và Dương Bá Năm đang chữa thuồng cho Từ Kính Thiên, tất cả đều bị âm thanh kia thu hút ánh nhìn.
Từ trong hẻm đá nhảy ra một con sói xám, kích cỡ to lớn như một con voi, từng thớ cơ hằn lên làm tôn lên sự rắn chắc của nó.
Thiên Lý Ma Lang, mắt đỏ vuốt đen, ngực bự eo thon, chân săn chắc. Nó là một chiến lang thực thụ với hàm răng chắc khoẻ đạt chuẩn Quốc Tế.
Vẻ ngoài ghê gớm vậy nhưng nó chỉ là thú cưỡi mà thôi. Chủ Nhân ngồi trên lưng của nó cũng chẳng thể là người bình thường.
Hán tử để tóc ngắn dựng ngược, mặc áo da, quấn chiếc khăn che kín cổ tạo độ cool ngầu. Y phục rất thon gọn, hai bắp tay cuồn cuộn tuy kém Từ Kính Thiên chút đỉnh, nhưng cao ráo và cân đối hơn.
Đặc biệt, vũ khí trên vai của hắn là một cây đại đao, có khắc hình đầu sói.
Ngay giây phút đó, Tuệ Năng ngờ ngợ rằng, người mới đến chính là thủ phạm cướp tiêu của Kim Vân Thành. một thân một mình tàn sát hai trăm võ giả thần doanh, không phải trò đùa.
Chiến lang tiến lại chỗ ông lão dùng độc.
- Tam Lang, Người rốt cuộc đã đến.
Hán tử trên lưng sói gật đầu.
- Độc Lão, ông đã vất vả rồi. Chỗ này cứ giao lại cho ta.
Tam Lang nhảy xuống, dìu ông lão đi lên lưng Thiên Lý Ma Lang. Nó là chiến lang, linh trí không thấp, biết cúi mình cho chủ nhân đi lên.
ngồi trên lưng sói, Độc lão căn dặn.
- Cẩn thận, tên đầu trọc khá mạnh đấy.
Tam Lang quay lại, đối mắt với tên hoà thượng cách đó chục bước chân.
- Lão già thật rồi đấy, bốn tên này với ta mà nói, mỗi tên một nhát là xong.