Dâm Du Ký

Chương 8 : Lưỡng bại câu thương

Ngày đăng: 00:36 27/06/20

Dứt lời, chiếc mặt quỷ to lớn tạo thành từ vô số con rắn bay vọt tới Tuệ Năng và Điền Điền, nó há miệng rộng ra như muốn nuốt trọn hai nhân loại bé nhỏ vào bên trong.
Tuệ Năng đứng chắn trước mặt cô thôn nữ, hai tay kết Dâm Ấn tưng ra một chiêu Kim Quang Lôi hoành chỉ đánh thẳng vào khuôn mặt quỷ kia.
khác với lần đầu, tiếng gió kỳ lạ vẫn rít lên, Khuông mặt quỷ bị đánh tan ra lại khôi phục lại hình dạng không lâu sau đó.
Hoà thượng trẻ thở ra một hơi thật nặng nề. Hắn đưa tay tháo chiếc cà sa chứa mấy hình nam nữ thác loạn trên người, và đưa cho Điền Điền, bảo cô khoác lên người.
"Chiếc cà sa này là Pháp Bảo có tích lũy dương khí cực mạnh, thí chủ khoác lên người sẽ không bị rũ rắn tấn công. Có như vậy Tiểu Tăng mới rảnh tay đả bại lão quỷ kia."
Pháp bảo hộ thân lại dễ dàng đưa cho Điền Điền khiến cô cảm kích không thôi. Nhanh chóng khoác nó Lên người, cô lại muốn tháo ra.
" Không được, hoà thượng ngươi đối phó với lão quỷ mà không có pháp bảo, chắc chắn sẽ nguy hiểm hơn. Xin người cứ giữ lại đi."
Tuệ Năng giữ vẻ mặt ngưng trọng, không liếc nhìn chiếc cà sa một lần, gã nói.
"Một chiếc áo không làm nên thầy tu, dựa vào đạo hạnh mấy mươi năm học nghệ cùng vi sư, lão quỷ kia không làm khó được tiểu tăng. Thí chủ cứ giữ lấy bảo hộ cho bản thân mình, sau này còn giúp Tiểu Tăng vượt qua Sướng Nạn."
Quanh đi quanh lại cũng chỉ vì nguyên do đó. Chỉ muốn cô thất tiết cho hắn mà thôi. Điền Điền ngẩn ngơ một hồi, Cô khoác áo cà sa che kín người, nép vào một gốc Cây quan sát cuộc chiến.
Phía Bên kia, khuôn mặt quỷ cứ thành hình liền bị Kim Quang Lôi hoành chỉ đánh cho tan nát. Một lần, hai lần rồi ba lần, từ sự tin tưởng bỗng chuyển sang lo lắng. Tuệ Năng đang bị thương, trận trên càng kéo dài thì hắn càng bất lợi.
Mà theo diễn biến trước mặt, rõ ràng lão quỷ đang thực hiện điều đó. Lão dùng lũ rắn để làm hao mòn sức lực gã hoà thượng chứ chưa xuất ra độc thủ thật sự.
Quần Nhau một khắc, Tuệ Năng sà xuống đất thở phì phò, một chân bắt đầu run rẩy, mặt mũi đã ướt đẫm mồ hôi.
Phía bên kia, lão quỷ đã mỏi miệng vì huýt sáo quá lâu. Đừng nhìn chiếc mặt quỷ bị đánh tan rồi hợp mà mừng. Mỗi lần bị Kim Quang Lôi hoành chỉ đánh trúng là cả chục con banh xác rồi. Giao chiến lâu như vậy, thiệt hại đương nhiên không ít. Khuôn mặt quỷ đã sứt sẹo méo mó chẳng thành hình nữa.
"Tiểu hoà thượng, giỡn với người vậy đủ rồi... Để ta tiễn ngươi về với Phật Tổ."
Bóng đen lướt tới với song thủ đỏ ngầu, xung quanh là những vòng tròn đỏ lao tới để hộ công cho lão quỷ. Không trúng chưởng thì cũng bị vô số độc xà cắn.
Đối diện với lão quỷ và những con rắn đang lao tới ào ào như thác lũ. Tuệ Năng không chút lùi bước, Một tay kết dâm ấn, ngón trỏ tay kia ngưng ra một đạo kim quang.
Chờ cho đến khi lão quỷ và bầy rắn con cách bốn bước chân, ngón trỏ của y mới chọc xuyên qua cái lỗ kết hình dâm ấn Kim Quang nơi đầu ngón tay bỗng hoá thành một con rồng bay vào người lão Quỷ.
"Cuồng Long Nhập Động!"
Đúng! Chính là Cuồng Long Nhập Động mà sư phụ đã dạy cho Tuệ Năng, trước lúc hắn xuất núi. Bộ công pháp này gồm Chiến Pháp và Dâm Pháp... Dâm pháp thì...
Còn chiến pháp sẽ dùng nội lực hoá thành hình công kích đối phương. Cuồng long mà lao vào hang động chật hẹp đương nhiên sẽ tàn phá hang động thậm chí đánh sập cả ngọn núi.
Đối với cơ thể sinh vật cũng vậy, khi nội kình của Cuồng Long nhập vào trong cơ thể, Nó sẽ tàn phá nội tạng đối phương, nhẹ thì thổ huyết gục ngã nằm liệt dường dăm bữa nửa tháng. Nặng thì nổ banh xác tại chỗ.
Cự li xuất chiêu chỉ cách vài bước chân, lão quỷ tưởng Tuệ Năng đã chôn chân chịu chết, nên không kịp phản ứng trước thủ đoạn của tên đầu trọc, ăn nguyên một chiêu Cuồng Long Nhập Động liền cảm thấy hít thở không thông. Mặt mày meo mó thở ra một đám bụi máu.
Nhưng Như đã nói, đòn này không trúng độc thủ thì đối phương cũng bị rắn độc cắn. Xích Hoả Linh Xà đã trả thù thay cho chủ nhân.
Mặc Dù còn dư sức lùi về sau, song Tuệ năng vẫn bị vài con cắn trúng thân người. Biết không thể kéo dài thêm thời gian, y xuất thêm một chiêu Kim Quang Lôi hoành chỉ xua tan đám độc xà liền kêu gọi Điền Điền chạy vào sâu trong rừng.
...
Ngoài này, lũ rắn không đuổi theo hai người kia mà tụ tập quanh chiếc bóng đen đang ho sặc sụa trên mặt đất. Không cần có người thao túng, bầy rắn tự tập trung kết thành hình một con cự xà cuốn lấy thân hình chủ nhân tiến về phía thôn làng.
Trong khi đó Tuệ Năng trên đường tháo chạy, độc tính trên người bạo phát khiến hắn gục ngay trên đường, Điền Điền phải vất vả lắm mới dìu hắn đến chân núi. khi đó trời cũng lờ mờ sáng, hai người phát hiện ra một cái hang khá kín đáo và có thể vào bên trong trú tạm.
Thân thể Tuệ Năng lúc này gần như liệt toàn thân, phần đầu miễn cưỡng có thể thanh tỉnh nhưng không chắc cầm cự được bao lâu trước khi chìm vào hôn mê.
Thấy cơ thể của hoà thượng đang lạnh đi, Điền Điền ra ngoài kiếm chút củi để nhóm tạm ngọn lửa. Nhưng khốn nỗi, khu Rừng Cấm sương mù bao phủ ẩm ướt quanh năm muốn có lửa chỉ e hơi khó.
Trong lúc đi ngang bờ suối, cô phát biện ra một hốc đá, bên trong còn phát ra ánh lửa mờ nhạt, suy nghĩ đầu tiên là vào bên trong xin ít lửa mang về hang sưởi ấm cho hòa thượng kia.
Đi Lên vài bước, từ trong hốc đá truyền tới một mùi hôi nồng nặc khiến Điền Điền mặt nhăn mày nhó, bịt mũi bước vào. Cảnh tượng trong hốc đá suýt chút nữa làm cô ói mửa tại chỗ. khắp nơi đều là xác thịt động vật đã thối rữa, máu me văng khắp cả vách đá.
Không nán lại chỗ dơ bẩn này thêm, Điền Điền tìm kiếm nguồn sáng từ trong hốc đá rồi mang ra ngoài. Đó là một chiếc đèn dầu, còn vì sao lại có đèn dầu ở nơi hẻo lánh này, Cô sẽ về hỏi hoà thượng kia, hoặc chí ít đợi hắn bình phục sẽ tim hiểu sau.
Về đến hang, Tuệ Năng vẫn đang nằm đó hơi thở yếu ớt, mặt mũi xám như tro tàn, nếu lâu lâu hắn không chớp mắt, cô tưởng hắn đã chết mấy ngày rồi ấy chứ.
"Củi ướt quá, nên tôi đi hơi lâu, hoà thượng, người đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Tuệ Năng không đáp lại làm điền Điền thấy câu hỏi mình hơi dư thừa, hắn bị trúng độc, không chữa thì tình trạng chỉ có xấu Đi làm sao mà khá lên được.
"May quá, lúc nãy tôi tình cờ phát hiện chiếc đen dầu trong hốc đá, người chịu khó một lát để tôi đốt lửa lên sưởi ấm."
Tuệ Năng bất đắc dĩ cắn vào đầu lưỡi, dồn chút sức tàn gượng nói.
"Đừng đốt lửa...hút chất độc...tìm thuốc giải...."
Sau đó thì hắn im lặng, nhắm mắt gục hẳn. Điền Điền cứ gọi, lay mạnh cỡ nào hắn cũng không nhúc nhích.
"Này hoà thượng, sao lai không đốt lửa, người đang lạnh lắm cơ mà... này... hoà thượng... hoà..."