Dâm Du Ký

Chương 9 : Gặp Tiểu Đông

Ngày đăng: 00:36 27/06/20

Tuệ Năng bất tỉnh, Điền Điền không gọi hắn nữa, bước ra Cửa hang định về thôn làng tìm người đến cứu. Nhưng cô biết rằng rất ít người dám đi vào cấm địa. Nếu cô bỏ Đi lúc này thì gã hoà thượng phải làm sao.
Một tên Dâm Tăng xin tá túc qua đêm, Không thân không thích, hai người mới chỉ gặp mặt chiều hôm qua, vậy mà đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện.
Hắn ta có thể vì mình mạo hiểm đi vào rừng tìm Tiểu Đông, trong lúc đối mặt với lão quỷ còn không tiếc pháp bảo đưa cho cô làm vật hộ thân.
Nếu như có pháp bảo, hắn ta cũng không đến nỗi bị rắn độc cắn nhiều như vậy.
Nhìn lại chiếc dâm phục trên người, mấy hình vẽ thô tục khiến Điền Điền chỉ còn biết nhắm mắt, nhưng lâu lâu lại ti hí một bên ra xem. Lâu dần cô cứ thế nhìn một cách chăm chú, cổ họng cô bắt đầu nóng ran, theo phản ứng tự nhiên, Cô nhìn vào trong hang nơi hoà thượng đang nằm bất động.
"Không được, sao mình lại có thể có suy nghĩ đó được nhỉ, Điền Điền à, mày phài tỉnh táo lại...hắn ta đang trúng độc, cần tìm cách cứu hắn..."
Cô thôn nữ tự lẩm bẩm môt mình, xua tan ý nghĩ dâm dục vừa hiện ra. Tay cầm vào chiếc pháp bảo, Cô nhớ tới lời gã hoà thượng đã nói,
"Đây là pháp bảo chí dương, chống được độc vật, âm khí nói không trừng có tác dụng với độc rắn thì sao."
Điền Điền quay vào trong hang, đắp chiếc cà sa lên người gã hoà thượng, tuy không làm hắn tỉnh lại, nhưng cơ thể đã có hơi ấm, mặt mũi của chút khí sắc của người sống.
Lúc này cô mới để ý vết bầm trên cánh tay của gã, những đường gân màu tím nổi hằn lên trông rất ghê rợn. Trên đó còn có hai vết lõm, Không khó để cô nhận ra đó là dấu rắn cắn.
"Hắn Ta nói hút chất độc, Không biết mình làm như vậy còn có tác dụng hay không?"
Thôn làng co người bị rắn cắn thường tìm cách hút chất độc ra càng sớm càng tốt. Tuệ năng bị thương đã lâu, độc tính đã lan ra khắp cơ thể, Giờ hút cũng chẳng cho ra được bao nhiêu.
Nhưng giúp được từng nào hay từng đó, không hút được độc chất ra khỏi cơ thể thì ít ra cũng ngăn không cho nó tiếp tục ngấm vào bên trong.
Nghĩ vậy Điền Điền ngậm ngừng một lúc, nhìn gã hoà thượng một chớp rồi đưa miệng hút lấy, tuy nói độc tính nhập thể đã lâu, song Điền Điền vẫn cảm thấy mùi tanh và hơi hắc nơi đầu lưỡi, khiến cô phải nhổ ra ngay.
Cứ như vậy đi qua 6 vết cắn ở thân trên, và một vết cắn ở chân. Vị trí khá nhạy cảm vì cô phải tụt quần gã hoà thượng xuống. Vết loang đã lan khắp chân của gã.
"Đằng nào cũng thất tiết cho hắn, nhìn một chút thì đã sao, huống hồ hắn đang bất tỉnh nhân sự."
nói nhìn một chút thì cũng không đúng.
...
Sau khi nhìn và sờ đủ vốn, Điền Điền ra ngoài rửa ráy, đồng thời suy nghĩ về câu nói của gã hoà thượng kia.
"Hút chất độc, Không đốt lửa, tìm thuốc giải."
Không đốt lửa, có thể vì hang động khá kín khói sẽ làm y khó điều dưỡng, đồng thời sẽ gây sự chú ý nếu khói bốc Lên cao. Người tốt tìm thấy được thì kẻ gian cũng vậy. Lão quỷ biết đâu vẫn còn sống và truy lùng hai người, nếu đốt lửa lên chẳng phải là lạy ông, Con ở bụi này.
Hút chất độc thì Điền Điền đã làm rồi, còn Tìm thuốc giải.
Ngụ ý của câu này cho đến khi đi tìm thức ăn, cô mới hiểu ra... Lão quỷ đã dùng máu thịt các sinh vật trong rừng để làm thức ăn cho bầy rắn, vậy nên cái hốc đá mà Điền Điền thấy cây đen dầu, rất có thể là địa điểm mà lão quỷ hoạt động, bởi vì ở đó có nhiều xác động vật thối rữa.
Nếu lão ta là người luyện độc xà, nhất định có giấu thuốc giải độc ở gần đó.
Dù lòng có hơi rờn rợn, nhưng vì hắn ta có ơn với mình, Điền Điền quay trở lại hốc đá gần bờ suối.
Đã biết trước bên trong có những điều gì đang chờ đợi, Điền Điền không còn ngạc nhiên khi chứng kiến những cái xác thối kia nữa. Cô đảo mắt quan sát hốc đá, nhận ra bố cục bên trong quả nhiên có bàn tay con người bài trí mà nên.
Chiếc đèn dầu mà cô đã lấy vốn nằm ở trên môkt chiếc bàn bằng đá, xung quanh bao phủ bởi một hình vẽ bằng máu thú vật.
Phía rìa ngoài của hốc đá của mấy chiếc chum, kích cỡ to hơn mấy chiếc chum ở tế đàn gần con đường mòn. điểm giống nhau là nó được dán lá bùa vắt chéo nhau.
Nghe hoà thượng nói thì trận pháp của đạo trưởng kia bị phá, Điền Điền có hơi tò mò về đồ vật được cất giấu bên trong.
Cô chậm rãi mở chiếc nắp chum, vừa nhìn thấy mónđồ bên trong, Cô thôn nữ liền giật nảy người ngã về sau. Miệng thốt lên một tiếng la hét, nhưng rất nhanh cô dùng tay bịt miệng của mình lại.
Bên trong mỗi chiếc bình là một chiếc đầu người đã chết từ lâu, có cái chỉ có bộ xương nhưng có cái vẫn đang thối rữa. Kiểm tra thật kỹ mấy chiếc chum, Điền Điền thở phào vì không thấy Tiểu Đông ở bên trong.
"Chẳng trách hoà thượng kia nói khu rừng âm khí quá nặng, có tận 9 cái đầu người bên trong chum, chết không toàn thây vong linh khó siêu thoát."
Nhưng vị đạo trưởng kia rõ ràng đến trừ tà ma, sao lại dùng đầu người làm trận pháp? Chuyện này có lẽ phải chờ Thích Ăn Tạp tỉnh dậy, mới có thể tìm ra câu trả lời.
Trở lại thực tại, Điền Điền đi quanh hốc đá thêm một lúc, thì ra hốc đá còn có một lối đi dẫn vào bên trong núi. Đồ vật làm cô sợ nhất cũng đã thấy qua, Điền Điền muốn xem trong núi còn có thứ gì khiến người ta sợ hãi đến độ không dám bước vào.
Lần theo lối mòn, Điền Điền đi tới một thạch động, có đèn dầu, có giường đặc điểm của một nơi có người từng sống.
Nhưng sự vật ở trên giường đá khiến Điền Điền chỉ biết nín thinh, Một thân thể con người với làn da đỏ rực mang trên mình một bộ đạo bào.
Là vị đạo trưởng già đã mất tích nửa năm trước. Thân thể của lão bị một bốn chiếc   cọc gỗ xuyên qua tứ chi , mắt và miệng bị khâu lại.
Tế đàn do đạo trưởng bày ra, đờ trong chum cũng là do lão sắp xếp. Nếu như nói đạo trưởng là kẻ đứng sau tất cả, vậy tại Sao thân thể lão lại ở đây? Những chiếc cọc kia không thể do ông ta tự đóng lên người.
Như vậy còn một kẻ khác đã giết ông ta, phá huỷ trận pháp khiến tai hoạ đổ ập xuống thôn làng.
Kẻ đó và bóng đen tối qua có liên hệ gì? hay chỉ có một mình hắn đứng sau chuyện này.
Điền Điền tự đặt ra nghi vấn, tự giải đáp cho mình. nhìn thi thể kia bị chết lại bị tra tấn thể xác, lòng tốt khiến cô muốn giúp ông ta trút bỏ được gánh nặng. Cô sẽ cắt sợi chỉ trên mắt và miệng, tháo bốn cọc gỗ ra.
"Đừng chạm vào nó!"
Điền Điền vừa dơ tay ra liền có một giọng nói ngăn cô lại. Giọng nói phát ra từ sau lưng, ánh đèn không soi thấy mặt. Chỉ thấy một đống người thấp thoáng hiện ra, cao ngang vai của Điền Điền.
Không Phải gã hoà thượng, giọng nói này khá quen thuộc với Điền Điền, cô ấp úng thốt lên.
"Tiểu ..Tiểu Đông phải không?"
Đáp lại lời cô cũng là một giọng nói run run.
"Y Điền? là tỷ ?"
"Tiểu Đông!"
hai bóng người ôm chặt lấy nhau, Tiểu Đông tuy là nam Nhân nhưng vẫn còn nhỏ, thường ngày rất gan dạ và cứng cỏi. Qua một đêm biến cố, nó bật khóc oà Lên trong lòng cô thôn nữ.
Điền Điền vỗ vỗ lưng Tiểu Đông, nghẹn ngào an ủi.
"Không Sao rồi, cuối cùng tỷ đã tìm được đệ. Cha mẹ rất lo cho đệ đấy, mau về nhà đi thôi."