[Đam Mỹ] Thiên Tử

Chương 11 : Huynh đệ

Ngày đăng: 09:41 18/04/20


"Xong rồi." Triệu Thần Hi cẩn thận đánh giá các loại đồ vật trên bàn, sờ cằm nghĩ không biết Hạ Hàn sẽ thích cái nào, "Bày ra hết đi."



Ngón tay Triệu Thần Ngữ đang loay hoay với mấy đồ vật liền ngừng lại, hơi ngây ngốc chớp mắt, "Hoàng huynh, huynh... thích những thứ này sao?"



"Đúng vậy." Triệu Thần Ngư cười đầy trìu mến, "Hiếm khi đệ mang về cho hoàng huynh, sao có thể không thích chứ." Nói xong ra hiệu Liên Cẩn thu dọn mấy đồ này lại.



Triệu Thần Ngữ đau xót nhìn Liên Cẩn cất mấy thứ mình móc ra về lại rương nhỏ. Muốn nói gì đó, kết quả thấy ánh mắt vui cười của huynh trưởng liền ngượng ngùng không nói gì.



Bình thường không phải hoàng huynh không có hứng thú với mấy thứ này sao? Mỗi lần thấy không phải đều ghét bỏ bảo mình đem đi sao? Sớm biết hoàng huynh cũng thích thì y cũng không mang đến đâu!



Triệu Thần Hi nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Triệu Thần Ngữ cũng rất vui vẻ. Trước kia mỗi lần Triệu Thần Ngữ ra ngoài chơi về thường mang một đống lớn mấy thứ lặt vặt về, hơn nữa mượn mấy thứ này để chứng tỏ với Triệu Thần Hi rằng việc y đi ra ngoài ngao du là một chuyện vô cùng ý nghĩa.



Triệu Thần Hi dĩ nhiên không có hứng thú với mấy thứ này, biết đây là Triệu Thần Ngữ đang khoe khoang với mình, nên cũng thường không để ý y.



Nhưng sau này Triệu Thần Hi cũng không muốn Triệu Thần Ngữ tiếp tục chạy loạn khắp nơi nữa. Đời trước, không phải là hắn đã sơ sẩy sao? Cuối cùng phải cấm túc Triệu Thần Ngữ ở trong phủ mới có thể bảo vệ y.



Vì vậy, hiện tại Triệu Thần Hi muốn Triệu Thần Ngữ tạm thời tránh xa các tranh đấu. Nhưng dù sao đi nữa, đúng là mình bảo vệ y không tốt.



Chờ Liên Cẩn dọn dẹp hết đồ vật, Triệu Thần Hi ra hiệu người chung quanh đi xuống hết, lúc này mới lên tiếng hỏi: "Đúng rồi, đệ rất quen với trưởng tử Hạ gia sao?"



"Trưởng tử Hạ gia, anh nói Hạ Hiên?" Triệu Thần Ngữ khẽ run lên, không hiểu vì sao bỗng dưng huynh trưởng hỏi tới việc này, "Cũng cho là vậy đi, khi nhỏ không phải hắn đã từng là thư đồng của đệ sao? Tên người gỗ, một người chơi khá vui, nhưng sau khi hắn đi Thông Châu thì không còn liên lạc nữa. Hoàng huynh nghe ai nói vậy?"



Triệu Thần Hi cũng hơi mường tượng đến dáng vẻ của Hạ Hiên, nghĩ nghĩ hồi lâu cũng không tìm được sự liên quan giữa hình tượng "tên người gỗ" và "chơi khá vui", "Không gì, chợt nhớ ra hắn từng làm thư đồng của đệ thôi."



"Ai có thể làm Hoàng huynh bỗng dưng nhớ tới chuyện của Hạ gia chứ." Triệu Thần Ngữ tuỳ ý suy đoán lung tung, "Không biết có phải Đức phi không?"



Họ Hạ trong cùng hình như có một mình Đức phi.



Triệu Thần Hi cũng tuỳ ý đáp: "Ừ, đúng vậy."



"À, quả nhiên là Đức phi mà." Triệu Thần Nghĩ đang chuẩn bị đồ trên bàn, không để ý lên tiếng.
Cổ tay bưng chung trà của Triệu Thần Hi ngừng lại, rồi hồi tưởng mấy lần câu nói có vẻ hơi không thuận miệng này của Liên Cẩn. Cuối cùng cưng chiều lắc lắc đầu, thầm đồng ý.



Trước khi gặp Triệu Thần Ngư, Triệu Thần Hi cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Ví dụ như đời trước hắn chu đáo bảo vệ Triệu Thần Ngữ khắp mọi nơi nhưng đến tột cùng là có đúng hay không?



Nếu như hắn sớm để Triệu Thần Ngữ học hỏi nhiều kinh nghiệm hơn, trong ngày thường bảo y giúp mình, thế lực trong tay mình cũng chia cho y sắp xếp một chút thì đời trước sau khi mình chết trong tay phản loạn thì Triệu Thần Ngữ có phải sẽ có thêm cơ hội sống sót hay không? Mà không phải cuối cùng rơi vào kết cục như thế.



Về phần suy nghĩ của Triệu Thần Ngữ thì Triệu Thần Hi cũng hiểu được.



Dù sao bọn họ đã lớn rồi, mình không chỉ là huynh trưởng mà còn là Hoàng đế. Triệu Thần Ngữ muốn giúp mình, nhưng cũng sợ khi ở bên cạnh mình mà lại muốn quyền hành sẽ bị mình nghi ngờ.



Nếu như cuối cùng dẫn đến kết cục huynh đệ bất hoà, vậy chẳng thà cách xa quyền thế ngay từ đầu. Cho nên mấy năm nay Triệu Thần Ngữ mới có thể vui đùa chạy khắp nơi như vậy.



Đời trước, Triệu Thần Hi biết mình quả thật nghi ngờ quá nhiều.



Bởi vì Tiêu gia, nên hắn càng kiêng kị Hạ gia có binh quyền trong tay. Cho nên mãi luôn chèn ép muốn đoạt lấy quyền thế của Hạ gia để một mình hạ đổ Tiêu gia.



Hắn không tin Triệu Thần Ngữ, cũng không phải sợ bào đệ cuối cùng sẽ trở mặt thành thù với mình, mà không muốn y bị cuốn vào trong vũng nước đục. Hắn chỉ hy vọng Triệu Thần Ngữ có thể làm một vương gia vui vẻ rãnh rỗi, sống một cuộc đời mà y thích.



Lúc mẫu hậu lâm chung đã muốn mình chăm sóc bào đệ thật tốt; trước khi phụ hoàng quy tiên cũng tự nói mình có thể tin Hạ gia.



Kết quả cuối cùng, Triệu Thần Ngữ dùng phương thức quyết tuyệt nhất mới có thể giữ gìn chút tôn nghiêm cuối cùng của hoàng thất. Còn Hạ gia, cũng theo mình chịu khổ đến diệt môn.



Tính tới tính lui, nghi ngờ chồng chất, cuối cùng vẫn là công dã tràng.



Triệu Thần Hi ngồi một mình trong thư phòng, nặng nề thở dài, dường như thở ra nỗi u sầu đang đè nén trong lòng,



Ít nhất lần này hắn biết bên cạnh mình có người có thể tin, cũng tuyệt đối không uổng phí lần trở lại này.



Hết chương 11