[Đam Mỹ] Thiên Tử

Chương 35 : Thân cận

Ngày đăng: 09:41 18/04/20


Editor: Cát Cánh



Beta: Cửu Nguyệt“Tại sao phải giao cho Hoàng quý phi chăm sóc?” Thục phi được cung nữ đỡ ngồi xuống giường, cố gắng nhịn xuống sự tức giận giống như bản thân mình đang bị cào tim, “Đại hoàng tử là con trai của thần thiếp mà! Xảy ra sự việc thế này mà cho tới bây giờ thần thiếp còn chưa nhìn thấy mặt Đại hoàng tử một lần! Nếu như Đại hoàng tử đã tạm thời không sao, thần thiếp có thể tự mình chăm sóc!”



“Đây là ý chỉ của bệ hạ, sao nô tài có thể tùy ý phỏng đoán.” Liên Cẩn chắp tay, không muốn dây dưa nhiều với Thục phi, trực tiếp dẫn người rời đi, “Chúng nô tài còn có chuyện quan trọng, xin cáo lui trước.”



Thục phi không thể tin nhìn Liên Cẩn mang theo cung nhân rời khỏi nội điện, trong lòng vừa hận vừa sợ, thực sự sắp ép nàng tới mức phát điên!



Chiều hôm qua sau khi nghe được tin tức Đại hoàng tử rơi xuống nước, Thục phi lập tức bị dọa sững sờ. Không hiểu được đáng lẽ ra lúc này Đại hoàng tử phải ở trắc điện, nhưng tại sao lại rơi xuống hồ sen ở Bắc Uyển? Không phải ai tới làm loạn Hoa Nguyệt Điện của nàng đấy chứ?



Bản thân nàng vẫn còn trong tháng cữ, cũng rất ít khi xuống giường chứ đừng nói là ra ngoài tiếp xúc với gió. Sau khi tỉnh táo lại mới lập tức hốt hoảng sai cung nhân đi tìm người, bản thân nàng chỉ có thể lo lắng suông.



Kết quả cung nhân đi tới trắc điện trở về xác định thật sự không thấy Đại hoàng tử ở đó! Đồng thời Phúc Hỉ hầu hạ bên ngươi Đại hoàng tử cũng không thấy đâu nữa.



Thục phi vừa nghe thấy thế, trong lòng đột nhiên lạnh lẽo phân nửa… Phúc Hỉ, không phải là nội giám vừa mới được nàng tán thưởng, sắp xếp tới trắc điện hầu hạ bên người Đại hoàng tử sao.



Trước đây Thái hậu xử lý Hoa Nguyệt Điện, làm cho thế lực của Thục phi giảm đi rất nhiều. Tuy rằng Hoàng đế muốn vì nàng mà chống đối Thái hậu, nhưng sau đó lại giống như quên mất nàng, không bước chân vào Hoa Nguyệt Điện nữa.



Trong lòng Thục phi khủng hoảng, cộng thêm bản thân nàng lại mang thai, mỗi ngày mỗi đêm đều suy nghĩ làm thế nào mới có thể lấy được thánh sủng lần nữa, lấy đâu ra tâm tư quan tâm tới Đại hoàng tử ở trắc điện.



Tuy rằng Đại hoàng tử là con trai ruột của Thục phi, từ nhỏ đã được chăm sóc ở Hoa Nguyệt Điện. Nhưng Hoàng đế có phần coi trọng đứa trẻ này, sinh hoạt hằng ngày và giáo dục cũng đều do Hoàng đế sắp xếp người hầu hạ. Ngay cả lần trước Thái hậu mang phần lớn cung nhân ở Hoa Nguyệt Điện đi cũng không dám động tới cung nhân hầu hạ Đại hoàng tử ở trắc điện.



Rất nhiều lúc, mẫu phi như nàng cả ngày trời còn không nói được với đứa trẻ vài câu.



Ban đầu Thục phi không cảm thấy có vấn đề gì, con trai của mình có thể làm cho Hoàng thượng coi trọng như vậy, nàng vui vẻ còn không kịp ấy chứ. Nhưng dần dần, nàng lại phát hiện ra bởi vì Hoàng đế quá mức coi trọng Đại hoàng tử, tuy rằng đều là Hoa Nguyệt Điện, nhưng chủ điện và trắc điện sắp phân thành hai cung điện khác nhau rồi.



Thục phi mất đi sự quan tâm của Hoàng đế, thế lực trong cung cũng giảm bớt không ít, liền bắt đầu dời mục tiêu sang Đại hoàng tử.



Mặc kệ bản thân thế nào, Hoàng thượng vẫn luôn coi trọng Đại hoàng tử. Chỉ cần có thể để Đại hoàng tử ở trước mặt phụ hoàng nhắc tới bản thân nàng nhiều hơn thì chuyện một ngày nào đó nàng được sủng trở lại cũng là chuyện không thể đơn giản hơn.




“Nhưng mà Triệu Hoành Dịch sợ hãi… hu hu hu hu…” Triệu Hoành Dịch vẫn còn đang khóc, nhóm cung nhân vô cùng sợ hãi nhìn Đại hoàng tử lau cả nước mắt nước mũi lên vạt áo trước của Hoàng quý phi. Sợ tới mức vội vàng bước lên trước dỗ nó xuống, để Hoàng quý phi đi thay áo.



Triều Hoành Dịch sao có thể đồng ý, ôm chặt cổ Hạ Hàn không buông tay, lại vùi khuôn mặt nhỏ bé lên vai Hạ Hàn.



Hạ Hàn cũng không để ý, phất tay để những cung nhân kia không chọc vào ông trời nhỏ này nữa. Vỗ vỗ lưng đứa trẻ, nhỏ giọng dỗ dành.



“Được rồi, được rồi, người đừng khóc nữa. Không khóc nữa bản cung sẽ dẫn người đi tìm phụ hoàng.”



Triệu Hoành Dịch rúc vào lòng Hạ Hàn, ngửi mùi hương trên người Hạ Hàn, nó luôn cảm thấy mùi hương trên người người này rất giống phụ hoàng. Ban nãy nó thấy Hạ Hàn ngăn không cho cung nhân chạm vào nó, bây giờ nói chuyện với nó cũng nhẹ nhàng trậm rãi, làm cho nó rất có cảm giác an toàn. Dần dần cũng không khóc nữa.



“Phụ hoàng… hức! Phụ hoàng…”



“Được rồi, được rồi, người ăn gì trước đã. Nếu như ăn xong rồi mà phụ hoàng người vẫn chưa về, bản cung sẽ dẫn người đi tìm.” Hạ Hàn nhân cơ hội vội vàng kéo Triệu Hoành Dịch trong lòng mình ra, để Đại hoàng tử ngồi lên đầu gối y.



Hạ Hàn phát hiện đứa trẻ này thực sự có chút kỳ lạ, hôm qua tỉnh lại cũng vậy, gần như không gọi tới mẫu phi, liên tiếp gọi phụ hoàng. Hôm nay tỉnh dậy cũng không tìm Thục phi ngược lại mong mỏi muốn tìm Hoàng thượng ngay.



Nhận lấy khăn mặt ấm mà cung nhân dâng lên, Hạ Hàn tự mình giúp lau mặt cho đứa trẻ vẫn không chịu để cung nhân chạm vào này. Bởi vì không quen động tác, cũng không biết nên dùng lực thế nào, khuôn mặt mềm mại non nớt của đứa nhỏ bị Hạ Hàn lau có chút đỏ.



Hạ Hàn hoảng sợ, liên tục hỏi nó có đau hay không. Triệu Hoành Dịch lắc đầu như trống bỏi, dường như sợ Hà Hàn sẽ để cho cung nhân tới lau cho nó. Còn rất phối hợp đưa mặt ra, tỏ ý không đau một chút nào, ngươi tùy ý lau.



Hạ Hàn dở khóc dở cười xoa xoa đầu nó, lại nhận lấy bộ quần áo nhỏ bé thay cho nó.



Bình thường thường xuyên thay quần áo cho Triệu Thần Hi, hôm nay đổi sang một phiên bản nhỏ hơn, động tác của Hạ Hàn ngược lại lại thuần thục hơn so với màn lau mặt ban nãy. Triệu Hoành Dịch cũng rất phối hợp, bảo vươn tay thì vươn tay, bảo ngẩng đầu thì ngẩng đầu, vô cùng ngoan ngoãn.



Hạ Hàn thấy khuôn mặt nhỏ bé của đứa trẻ có tám phần tương tự như Triệu Thần Hi, dáng vẻ đáng thương vừa mới khóc xong, lúc này lại vô cùng ngoan ngoãn làm cho người ta yêu thương, trong lòng y mềm đi mấy phần.



Âm thầm nói đứa trẻ này quả nhiên giống như phụ hoàng, bộ dáng giống phụ hoàng như thế, tính cách lại ngoan ngoãn, sao có thể không làm cho người ta đau lòng đây