[Đam Mỹ] Thiên Tử
Chương 66 : Trong trắng
Ngày đăng: 09:41 18/04/20
Editor: Cát Cánh“Hoành Dịch, ngươi ngồi ở đây làm gì? Chơi trốn tìm hả?” Triệu Thần Ngữ ôm đứa bé mềm mại quơ quơ, khó hiểu hỏi.
Triệu Hoành Dịch vô cùng thích vị Hoàng thúc thỉnh thoảng mới gặp nhưng lại chơi cùng với nó, còn có thể mang nó ra ngoài cung chơi những món đồ chơi mới lạ này. Nghe Triệu Thần Ngữ hỏi nó, nó nhăn mặt một chút, thành thật trả lời:
“Hoành Dịch muốn gặp Phụ hoàng.”
“Gặp huynh ấy làm gì.” Triệu Thần Ngữ lập tức nhăn mặt, “Cả ngày chỉ biết nghiêm mặt dạy người. Còn không bằng đi chơi với Hoàng thúc.”
“Nhưng Hoành Dịch đã rất lâu rồi chưa gặp Phụ hoàng.” Triệu Hoành Dịch nắn ngón tay nhỏ giọng nói: “Mỗi ngày Thái phó đều biểu dương Hoành Dịch trên lớp, nhưng Phụ hoàng vẫn không tới.”
Nhìn thấy dáng vẻ tủi thân nhỏ bé của Triệu Hoành Dịch, Triệu Thần Ngữ vội vàng vươn tay bóp bóp má nó.
“Được rồi, đừng buồn nữa. Phụ hoàng của ngươi mỗi ngày đều chỉ biết chính sự, chẳng thông tình đạt lý, nên quen từ sớm rồi chứ. Đi, Hoàng thúc dẫn ngươi đi gặp huynh ấy.”
Triệu Thần Ngữ từ bé đã chán ghét Tiêu quý phi ngang ngược, ương ngạnh, may là cho tới bây giờ nàng ta còn chưa có con. Y cũng chẳng thích Thục phi tẹo nào, luôn cảm thấy những nữ nhân kia đều không xứng với Hoàng huynh. Nhưng không chịu nổi trước đây Hoàng huynh lại thích nàng ta như vậy.
Nhưng Triệu Thần Ngữ vẫn luôn yêu thích con của nàng ta.
Con nối dõi của Triệu Thần Hi ít ỏi, không tính hai đứa trẻ vẫn còn đang bú sữa, trước đây trong cung, cũng chỉ có hai người là Triệu Hoành Dịch và Triệu Hoành Ninh.
Khi còn nhỏ Nhị hoàng tử bị ốm một trận nặng, thân thể vẫn luôn không khỏe. Tướng mạo như Ninh quý nhân còn không nói, tính cách cũng bị Ninh quý nhân nuôi giống như một đứa bé gái, im lặng ngại ngùng thật không thú vị.
Nhưng Đại hoàng tử không giống như vậy, không nói tới việc trước đây luôn được Huynh trưởng nhà mình coi trọng, hơn nữa rất nhiều thời điểm còn đích thân Hoàng huynh dạy dỗ. Hào phóng, lễ độ, thông minh lanh lợi, quan trọng nhất là, diện mạo của đứa cháu này quả thực giống y hệt như Hoàng huynh khi còn bé.
Mỗi lần ôm Triệu Hoành Dịch vào trong lòng dày vò, đều làm cho Triệu Thần Ngữ có một cảm giác vui sướng không thể nói lên lời.
Đứa trẻ này bị y dày vò thế nào, vẫn sẽ chờ mong chạy tới. Vô cùng thân thiết kéo vạt áo của hắn giọng nói mềm mại gọi hắn một tiếng Hoàng thúc. So sánh với Nhị hoàng tử mỗi lần gọi nó một tiếng còn phải dỗ dành nửa ngày. Sao Triệu Thần Ngữ lại không thích Đại hoàng tử được?
Triệu Thần Ngữ phất tay bảo An Như và thị vệ ở đằng sau không cần lo lắng, sau đó ôm Triệu Hoành Dịch vào trong Ngự Thư Phòng.
Vừa đi, vừa chọc Triệu Hoành Dịch nói chuyện, thỉnh thoảng lại còn lắc lắc người nó. Cho tới khi chọc cho Triệu Hoành Dịch ban nãy còn tủi thân buồn bã vui vẻ.
Triệu Thần Hi ngồi ở sau ngự án, phê tấu chương được một nửa. Tiểu thái giám ở bên ngoài mới thông báo Dụ vương tới rồi.
“Tuyên vào.” Triệu Thần Hi ra lệnh xong, vừa mới đặt bút đỏ xuống đã nghe thấy một tràng nói cười. Ngẩng đầu lên nhìn, gặp Triệu Thần Ngữ ôm Triệu Hoành Dịch đi vào.
Triệu Thần Hi nhíu mày, “Tại sao ngươi mang cả Triệu Hoành Dịch tới đây?”
Triệu Hoành Dịch thấy Triệu Thần Hi dường như có chút không vui, lập tức căng thẳng túm lấy vạt áo Triệu Thần Ngữ.
Triệu Thần Ngữ vỗ vỗ lưng nó, nhìn huynh trưởng nhà mình một cái, cúi người thả Triệu Hoành Dịch xuống đất, “Không phải là Đại hoàng tử nhớ huynh sao. Đúng lúc đệ chạm mặt nó ở bên ngoài cho nên mang nó cùng nhau tới.”
Triệu hoành Dịch vừa mới được đặt xuống đất đã vội vàng hành lễ với Triệu Thần Hi, “Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”
“Đứng dậy đi.” Triệu Thần Hi thở dài nói: “Con tới tìm trẫm có việc gì?”
“Không có việc thì không thể tới tìm huynh sao?” Triệu Hoành Dịch còn chưa nói gì, Triệu Thần Ngữ ở bên cạnh đã bênh vực, “Đã nói Đại hoàng tử nhớ huynh rồi mà.”
Triệu Hoành Dịch cũng đáng thương nhìn chằm chằm hắn, “Hoành Dịch không biết Phụ Hoàng đang bận, lần sau sẽ không tới làm phiền phụ hoàng nữa.”
Nhìn thấy đệ đệ ruột lập tức nhìn mình bằng vẻ mặt không tán đồng, Triệu Thần Hi đột nhiên có chút đau đầu.
Hôm đó Hạ Tích thực sự sợ hãi, khi hắn mới quay về kinh không lâu, cũng ngẫu nhiên len lén trao đổi với các quan lại quý tộc khác, đã có ấn tượng sâu sắc về sự keo kiệt bủn xỉn của Dụ vương.
Giờ đây Dụ vương tự mình tới thăm hỏi không nói, hắn còn mang theo cả lễ vật!
Tối hôm qua lôi đại ca nhà mình đi uống rượu, sáng nay mới tạm biệt, tại sao chiều lại tới rồi.
Hạ Tích cảm thấy bản thân mình đột nhiên biết được điều gì đó. Cũng hình như thoáng hiểu ra được ý tứ trong ánh mắt phức tạp mà gần đây phụ thân hay nhìn mình.
Bắt đầu từ hôm đó, phủ Trấn Quốc Công gần như không được yên tĩnh. Hoặc là nói chính xác hơn, bên cạnh thế tử Hạ Hiên của phủ Trấn Quốc Công, không có thời gian yên tĩnh.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, Dụ vương luôn dùng đủ mọi cách không ngừng xuất hiện bên cạnh Hạ Hiên. Mượn danh nghĩa qua lại, đi đâu cũng quấn lấy Hạ Hiên. Thường thường tặng quà, mời uống rượu. Thậm chí chỉ cần Hạ Hiên xuất hiện ở bên ngoài, đều có thể nhìn thấy bóng dáng Dụ vương.
Rõ ràng là một nhà Trấn Quốc Công vừa mới quay lại triều không lâu, thứ tử Hạ Hàn lại vừa được tấn phong Hoàng hậu, trong triều có rất nhiều quan viên muốn kết giao. Hạ Hiên là thế tử của phủ Trấn Quốc Công, rất nhiều tiệc xã giao không thể không đi.
Mỗi khi tới lúc đó, Dụ vương đều như một con gà mẹ, lúc nào cũng canh giữ bên người Hạ Hiên.
Tuy rằng rất nhiều lúc chủ mời khách không hề đoán được rằng Triệu Thần Ngữ cũng sẽ tới. Nhưng trong Kinh Thành, có chỗ nào mà Triệu Thần Ngữ không thể tới? Cho dù là ai mời khách, dù sao chỉ cần có Hạ Hiên, Triệu Thần Ngữ nhất định sẽ mặt dày xuất hiện.
Mà ý tứ thể hiện từ toàn bộ quá trình cử chỉ, hành động lời nói xung quanh Hạ Hiên, không thể rõ ràng hơn nữa.
Khoa trương nhất là một lần, chủ nhân bữa tiệc chỉ nhất thời hưng phấn vươn tay khoác vai Hạ Hiên.
Kết quả Triệu Thần Ngữ lập tức hất bàn rượu, trực tiếp đánh chủ tiệc một trận. Cũng tuyên bố ngay tại chỗ, Hạ Hiên là người của Dụ vương, sau này không ai được có chút ý tứ trong đầu.
Không được mấy ngày, toàn bộ người trong Kinh thành đều biết Dụ vương có ý với thế tử phủ Trấn Quốc Công, vẫn trong giai đoạn săn đón lấy lòng.
Hơn nữa mấy lời đồn này nổi lên khắp nơi, cái gì mà có người chỉ nhìn thế tử phủ Trấn Quốc Công nhiều một chút, Dụ vương liền móc mắt người ta, cái gì mà những gia đình bề thế chỉ cần từng lộ ra ý muốn kết thân với thế tử phủ Trấn Quốc Công đều bị Dụ vương tự mình tới cửa uy hiếp… vân vân.
Chẳng qua Triệu Thần Hi chỉ bãi triều bảy ngày, không xử lý chuyện ngoài cung. Ai biết được Triệu Thần Ngữ đã nhanh chóng làm loạn cả Kinh Thành!
“Không phải đệ sợ hắn bị người khác bắt nạt sao?” Triệu Thần Ngữ cũng tủi thân, “Đã lâu lắm rồi hắn chưa quay về Kinh Sư, ai biết được những người kia tiếp cận hắn có tâm tư xấu xa hay không.”
Triệu Thần Hi vỗ ngự án mắng: “Trẫm không quan tâm ngươi muốn làm gì, hôm nay bắt đầu nề nếp một chút cho trẫm. Không cho phép quấn lấy Hạ Hiên quấy rối như vậy nữa!”
“Đệ không quấy rối!” Triệu Thần Ngữ rống lại với Triệu Thần hi, “Đệ muốn hắn có thể như vương phi của đệ.”
Triệu Thần Hi bóp trán, “Ngươi không thể sử dụng biện pháp bình thường sao?”
“Biện pháp nào mới là bình thường?” Triệu Thần Ngữ hỏi ngược lại, “Trước đây làm sao Hoàng huynh có thể hòa hợp với Hoàng tẩu vậy?”
Triệu Thần Hi đột nhiên có chút nghẹn lời, hắn và Hạ Hàn… ngay từ đầu làm sao bên nhau? Thời điểm còn chưa quen thuộc, đến với nhau như thế nào?
“Chính… là mỗi ngày tới chỗ y ngồi một lát.” Triệu Thần Hi trừng y, “Trẫm có thể so với ngươi sao? Y chính là phi tần của trẫm.”
Triệu Thần Ngữ trực tiếp xem nhẹ câu đằng sau, oán hận nói: “Đệ cũng mỗi ngày tới phủ Trấn Quốc Công. Mỗi ngày ngồi ít nhất nửa canh giờ!”
Triệu Thần Hi: “…”
Cho tới giờ phủ Trấn Quốc Công còn chưa tới cáo trạng, cũng thật sự hiếm có.