[Đam Mỹ] Thiên Tử

Chương 67 : Nhàn vương

Ngày đăng: 09:41 18/04/20


Editor: Cát CánhCho dù Triệu Thần Hi có muốn quở mắng thế nào, lần này Triệu Thần Ngữ lại càng kiên trì, sống chết không chịu nhả ra.



Cuối cùng Triệu Thần Hi chẳng còn cách nào, uy hiếp nói nếu còn không thu liễm như vậy nữa, Triệu Thần Hi sẽ trực tiếp trói y lại nhốt trong miếu. Thuận tiện trong thời gian đó sẽ trực tiếp ban hôn cho Hạ Hiên, để y đỡ ồn ào.



Lúc này Triệu Thần Ngữ mới không thể không nhường một bước, sau khi một lần nữa dày vò Ngự Thư Phòng của Triệu Thần Hi, y mới nổi giận đùng đùng quay về phủ.



Sau khi Triệu Thần Ngữ đi rồi, Triệu Thần Hi nhìn thư phòng hỗn độn, tức giận tới mức phát run.



Liên Cẩn vừa dặn dò nội giám nhanh chóng thu dọn, một bên trông chừng bên cạnh Triệu Thần Hi thuận khí cho hắn.



“Bệ hạ đừng tức giận nữa. Chắc chắn vương gia không phải cố ý không nghe lời người. E rằng ngài ấy đã thực sự thích thế tử phủ Trấn Quốc Công, cho nên mới vội vã như thế. Nhiều năm như vậy, điện hạ cũng đã lâu lắm chưa từng thực sự phát giận.”



Triệu Thần Ngữ quay đầu trừng hắn một cái. Liên Cẩn cười gượng hai tiếng, vẫn kiên trì tiếp tục nói giúp cho Triệu Thần Ngữ.



“Nô tài kiến thức nông cạn, trước đây chỉ đứng ở xa xa nhìn, nhưng cũng ấn tượng rất sâu. Thế tử cũng là hào kiệt, đứng chung một chỗ với vương gia cũng rất xứng đôi.”



Triệu Thần Hi căn bản lười để ý tới hắn. Triệu Thần Ngữ từ nhỏ tới lớn, cho dù là hắt hơi một cái cũng có một đám người từ trên xuống dưới che chở y. Chính vậy mới quen thành cái thói xấu, sớm nên xử lý y rồi.



Trở về suy nghĩ lại cẩn thận, hình như bản thân cũng là một trong mấy người cầm đầu chiều hư y.



Bực bội day trán, cũng không có tâm tình xử lý chính sự gì. Triệu Thần Hi dứt khoát vung tay, quay về Phượng Dương Cung trước.



Về phần Triệu Thần Ngữ và Hạ Hiên, Triệu Thần Hi tự nhiên cũng không giấu Hạ Hàn thêm nữa. Dù sao bây giờ người cả kinh thành đều biết chuyện rồi, có giấu thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì.



Hạ Hàn có chút ngạc nhiên khi hôm nay Triệu Thần Hi lại tới đây trước. Nhưng mà khi nhìn thấy sổ gấp, lại bị Triệu Thần Hi oán giận nói về thái độ của Dụ vương ngày hôm nay, Hạ Hàn lại rất bình tĩnh.



“Thì ra hôm qua bệ hạ phiền lòng vì chuyện này sao.” Hạ Hàn vươn tay nhẹ nhàng xoa bóp trán Triệu Thần Hi, ấn nhẹ lên xung quanh lông mày hắn, “Nếu như Dụ vương điện hạ đã nói như vậy, bệ hạ cứ thuận theo hắn đi.”



Triệu Thần Hi có chút kinh ngạc nhìn Hạ Hàn.



Hạ Hàn lại cười lên, “Bệ hạ cũng quá lo lắng rồi. Đại ca ta không phải là người có thể bị người ta tùy ý bắt nạt, cho dù có là Dụ vương điện hạ… Bệ hạ đã quên rồi sao, đại ca đã đi theo phụ thân trấn thủ Thông Châu nhiều năm, binh sĩ dưới tay, có loại nào là không có? Tuy rằng sinh hoạt ở quân doanh không phiền phức như ở Kinh Thành. Nhưng nếu như luận về con người phức tạp, cũng không đơn giản như thế. Từ năm mười lăm tuổi đại ca đã bị phụ thân vứt một mình trong quân doanh, huynh ấy còn có thể bắt được Khả Hãn người Kim kia trong đám loạn quân, sao có thể để ý tới những thứ này?”



Triệu Thần Hi nghĩ ngợi cẩn thận, hình như cũng đúng là như vậy.



Hạ Hàn thấy hắn dường như cuối cùng cũng yên tâm hơn một chút, càng thêm nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi, phụ thân và đại ca đều không phải là người suy nghĩ nhiều. Dụ vương điện hạ cũng chỉ có tâm tính trẻ con thôi, không hề có ác ý, đâu có thể thực sự mang tới phiền phức gì cho đại ca? Nếu như quả thực làm đại ca khó xử, huynh ấy cũng nhất định sẽ và cung báo cho bệ hạ biết. Ít nhất, cũng sẽ tới báo cho thần một tiếng.”



Nghĩ tới hôm nay khi vào triều, thần thái phụ tử Hạ gia không hề có chút bất thường, Triệu Thần Hi cũng cảm thấy đúng như lời Hạ Hàn nói.



Hắn lập tức thở dài thả lỏng, đưa tay kéo ôm lấy Hạ Hàn.




“Huynh nói nếu như thật sự là một nhàn vương, gần như đắc tội phân nửa quan lớn trọng thần, bây giờ vẫn nguyên lành như cũ. Thậm chí những quan viên này nhìn thấy y vẫn khách khí, cẩn thận. Nếu như y thực sự chỉ là một công tử quần áo là lượt thì đệ mới không tin!”



Hạ Tích khoa tay múa chân nói xong, thấy Hạ Hiên vẫn vùi đầu viết chữ như cũ, lập tức bất mãn hét lớn, “Đại ca, rốt cuộc huynh có nghe lời đệ nói hay không?!”



“Ừ, không.” Hạ Hiên đặt bút xuống, cầm giấy Tuyên Thành đã lạnh lên, lúc này mới nói: “Nói xong rồi? Vậy cũng nên dùng bữa tối thôi. Ngày hôm trước phụ thân ra ngoại thành săn lợn săn hoẵng về, đêm nay có dặn dò nhà bếp nướng. Giờ này chắc cũng sắp xong rồi, cùng nhau qua đó đi.”



Hạ Tích: “…”



Cho dù Hạ Tích có kích động thế nào đi nữa, hôm nay Dụ vương cuối cùng cũng không xuất hiện ở phủ Trấn Quốc Công. Mà ba phụ tử Hạ gia, cũng hiếm khi được yên tĩnh ăn một bữa cơm.



Mặt trời chiếu về tây, ánh trăng nhô lên cao. Trong ngoài hoàng thành cũng quay lại yên tĩnh.



Thục phi đứng trong phòng khách, nhìn hộp cơm tinh xảo mà Thụy Châu đặt ở một bên, lên tiếng nói: “Đại hoàng tử đã quay về thiên điện rồi?”



“Vâng thưa nương nương.” Thụy Châu nhỏ giọng nói: “Thứ này Đại điện hạ đã dặn dò nô tì nhất định phải giao cho nương nương, nói là đặc biệt mang về cho nương nương.”



Thục phi đảo mắt nhìn hộp cơm, lại hỏi: “Đại hoàng tử từ Phượng Dương Cung quay lại khi nào?”



Thụy Châu: “Vừa, vừa mới… Đại hoàng tử vừa quay lại đã mang hộp điểm tâm này tới cho nương nương.”



Thục phi nghe thấy vậy, chỉ lạnh lùng đứng bên cạnh bàn, không trả lời.



Thụy Châu dừng một chút, nhìn Thục phi một cái, đẩy một hộp nhỏ khác trên bàn qua, nói: “Cung nữ bên người Tiêu quý nhân ở Chiêu Nghi Cung đưa tới, nói là cảm ơn ân giải vây chiều nay.”



Thục phi mở hộp nhỏ ra nhìn, bên trong là một chiếc vòng ngọc xanh biếc.



“Nhận lấy đi.” Thục phi tùy ý ném vòng cho Thụy Châu, “Ngươi cũng lui xuống đi, không cần hầu hạ nữa.”



Thụy Châu nhận lấy vòng tay, quỳ xuống hành lễ, “Vâng, nô tỳ cáo lui.”



Đợi Thụy Châu xuống rồi, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Thục phi. Lúc này nàng mới quay người, cẩn thận đánh giá hộp cơm có hoa văn phức tạp trên bàn.



Im lặng nhìn rất lâu, Thục phi đột nhiên vươn tay quét qua, đẩy mạnh hộp cơm xuống bàn.



Hộp cơm bằng gỗ rơi trên mặt đất phát ra tiếng kêu, đủ loại bánh ngọt tinh xảo bên trong lập tức rơi đầy đất.



Thục phi hung hăng thở hổn hển, cắn răng trừng đống hỗn độn dưới đất. Vung ống tay áo, xoay người đi vào tẩm điện.