[Đam Mỹ] Thiên Tử

Chương 7 : Lần đầu gặp gỡ

Ngày đăng: 09:41 18/04/20


Thục phi hoàn toàn không phát giác ra bất cứ gì khác thường từ Triệu Thần Hi, chỉ nghĩ hắn lo lắng cho thân thể mình. Trong lòng càng phấn khởi, vẻ oan uất yếu đuối trên mặt cũng càng tăng thêm.



"Nô tì không sao, để Hoàng thượng lo lắng rồi."



"Trẫm vừa không đến một ngày, nàng đã động thai khí. Gần đây nàng thường thấy hoảng hốt," dừng một chút, Triệu Thần Hi nói: "Là bởi vì hôm đó trẫm đột nhiên rời khỏi chỗ nàng?"



Triều Thần Hi nói trắng ra, căn bản cũng không sợ nàng nghĩ gì khác.



"Nô tì không có." Cặp mắt Thục phi nhìn về phía Triệu Thần Hi như chứa ánh nước, "Nô tì chỉ là..."



"Được rồi." Triệu Thần Hi phất phất tay, "Trẫm đã nói bao nhiêu lần rồi, căn bản là chuyện không liên quan đến nàng, chỉ là tự tâm trạng của trẫm không tốt."



Triệu Thần Hi nhìn ngoài điện, dường như hơi do dự, lúc này mới lại nói: "Đêm đó, trẫm chỉ là mơ thấy Tiên hoàng, trong chốc lát không cách nào yên giấc được... Chủ yếu bây giờ nàng phải lấy thân thể làm trọng, đừng để trẫm lo lắng nữa được không?"



Thục phi vừa nghe được thì thật sự cũng hoàn toàn buông xuống được chút lo lắng trong lòng.



Triệu Thần Hi chỉ ám chỉ mà không nói trắng ra, nhưng hắn hiểu rõ Thục phi, giống như trước kia Thục phi hiểu hắn vậy. Nghe hắn vừa nói như vậy, Thục phi lập tức tự nghĩ là hắn đang lo lắng vì Tiêu thị.



Mơ thấy Tiên hoàng không thể nào yên giấc, không phải bởi vì Hoàng thượng mà vì bên họ ngoại xúc phạm quyền thế nên không có mặt mũi nào gặp Tiên hoàng đây mà.



Vẻ oan ức trên mặt Thục phi từ từ biến mất, thay vào đó là tự trách và lo lắng, "Là nô tì vô dụng, không thể phân ưu cùng bệ hạ."



Triệu Thần Hi: "Nàng chỉ cần dưỡng thân thể thật tốt là được rồi, bình an sinh cho trẫm một hoàng tử, chính là phân ưu bậc nhất với trẫm rồi."



Sắc mặt Thục phi lập tức đỏ ửng lên, thấp giọng đáp dạ.



Triệu Thần Hi mắt lạnh lùng nhìn dáng vẻ dịu dàng nhu thuận của nàng.



Nếu là lúc trước, mình mới bực bội từ bên Hoa Cảnh Điện qua, đến khi thấy Thục phi thì càng yêu thích nàng thêm mấy phần.



Không phải vậy sao? Thục phi ở trong lòng hắn, luôn dịu dàng, yếu ớt, luôn luôn cần mình che chở. Cho dù mình làm gì, nói gì, nàng luôn ủng hộ và thấu hiểu.




Khoảng cách của hai người gần như có thể nói là đứng sát vào nhau, mỗi hô hấp của Triệu Thần Hi đều có thể phả lên mặt Hạ Hàn. Bị Triệu Thần Hi nắm lấy, Hạ Hàn cũng không dám lộn xộn, chỉ có thể lúng túng đứng bất động ở đó, cúi đầu nhìn áo bào của mình.



Lại bị Hạ Hàn nhắc nhở một tiếng, Triệu Thần Hi dường như hoàn hồn lại. Tay nắm lấy Hạ Hàn hơi thả một tí, từ từ buông lỏng ra.



Hạ Hàn liền thở phào nhẹ nhõm, mặt không biến sắc lùi về phía sau hai bước.



Triệu Thần Hi thấy được, cũng không nói gì. Chỉ là hơi không được tự nhiên đảo mắt một vòng, rồi giải thích cử chỉ vừa rồi:



"Sau này nhìn thấy trẫm cũng đừng dùng những nghi thức này nữa."



Hạ Hàn cũng không nói gì, chỉ khẽ tạ ân, "Vi thần tuân chỉ, tạ hơn Hoàng thượng."



Nói xong câu này, hai người đứng đối diện nhau, trong chốc lát trong tẩm điện yên tĩnh lại.



Triệu Thần Hi nhìn Hạ Hàn, căn bản không biết nói cái gì. Hỏi y sống có tốt hay không? Sống cô đơn ở Hoa Anh Điện mấy năm, mình chưa bao giờ quan tâm, hôm nay hỏi như thế thì muốn Hạ Hàn đáp thế nào chứ?



Tốt hay không tốt, người hiểu người kia nhất không phải là mình hay sao.



Trong lòng Triệu Thần Hi ngập tràn đắng chát, xoay người đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống, thuận tiện khẽ bắt chuyện Hạ Hàn bên người, "Ngươi cũng qua đây ngồi đi."



Hạ Hàn dường như chần chừ chốc lát, cuối cùng vẫn ngồi xuống ở một bên. Thuận tay lật ly trà giữa hai người lên, rót nước trà vào đặt bên cạnh tay Triệu Thần Hi.



Nhìn nước trà vẫn còn bốc hơi nóng, Triệu Thần Hi hỏi theo bản năng: "Ngươi thường ngâm trà chờ trẫm sao?"



Tay cầm ấm trà của Hạ Hàn hơi ngừng lại, gật đầu.



Tuy thật ra y không có thói quen chuẩn bị sẵn trà vào buổi tối vì người khác, nhưng Triệu Thần Hi hỏi thẳng như vậy khiến Hạ Hàn hơi khốn quẫn.



Hết chương 7