[Đam Mỹ] Thiên Tử

Chương 6 : Gây xích mích

Ngày đăng: 09:41 18/04/20


Thục phi ngồi trên ghế kê đệm dày mềm gần đàn mộc, nhìn bữa tối đã công phu chuẩn bị trước mắt, vuốt ve phần bụng hơi nhô ra của mình, im lặng không lên tiếng.



Qua một lúc lâu, nàng mới khẽ nói: "Thật không, đã đi Hoa Cảnh Điện hả? Buổi chiều lúc đưa bệ hạ bát canh, bệ hạ thật sự không nói gì khác sao?"



Thuỵ Châu ở một bên vội vàng quỳ xuống, hơi gấp gáp nói: "Nô tì nào dám nói dối chút nào. Hôm nay Hoàng thượng thật sự vẫn giống như ngày xưa, còn hết sức quan tâm tới thân thể nương nương và tiểu hoàng tử, căn dặn nô tì nhất định phải cẩn thận chăm sóc nương nương."



Thục phi cũng không trả lời, chờ Thuỵ Châu quỳ dưới đất đến run lẩy bẩy, lúc này mới nói tiếp: "Được rồi, đứng lên đi. Bổn cung chỉ hỏi thế thôi." Ngồi một lúc, lại nghĩ tới sự kiện mà mình vẫn luôn thắc mắc kia, "Nửa tháng trước, đêm đó... lúc Hoàng thượng rời đi, cũng thật sự không nói gì?"



Thuỵ Châu: "Dạ không ạ, không nói gì. Hoàng thượng uống trà một lát ở thiền điện rồi mang Liên công công rời khỏi."



"Lúc đó tâm trạng của Hoàng thượng nhìn thế nào?"



"Việc này..."



Lúc đó Thuỵ Châu sợ cuống cả lên nên nào có lòng dạ chú ý đến sắc mặt của Hoàng đế ra sao chứ.



Nhưng bây giờ phải khai báo với Thục phi, đành phải trả lời úp úp mở mở.



Thục phi luôn tin tưởng cung nữ thân cận mà mình tự tay dạy dỗ. Chỉ cho là nàng sợ mình tức giận nên ngôn ngữ không lanh lẹ, ngược lại cũng tin lời giải thích của nàng.



Phiền muộn bực dọc vẫy tay cho Thuỵ Châu lui xuống, Thục phi không dám dùng sức ở bụng mình, đành phải vò chặt chiếc khăn lụa trong tay.



Tuy rằng chuyện này đã qua hơn nửa tháng, trong thời gian này Hoàng thượng cũng đã tới Hoa Nguyệt Điện nhiều lần. Nhưng Thục phi vẫn cảm thấy từ sau đêm đó, Hoàng thượng có chút gì đó không giống trước kia. Cụ thể là không giống chỗ nào thì Thục phi cũng không nói ra được nguyên do, nhưng thái độ của Hoàng thượng đối với nàng, dù sao vẫn khiến nàng vừa lo sợ lại nóng ruột.



Toàn bộ nguyên nhân, Thục phi tin chắc nằm ở đêm đó của nửa tháng trước.



Rốt cuộc lúc đó có vấn đề gì chứ?



Đến bây giờ Thục phi vẫn không nghĩ ra lúc đó rốt cuộc đã làm gì khiến Hoàng thượng không hài lòng, mà nửa đêm rời khỏi Hoa Nguyệt Điện của mình, không để ý tới mặt mũi mình tí nào cả.
Chờ đến khi Triệu Thần Hi bước vào Hoa Nguyệt Điện, đúng dịp thấy Thục phi đang nằm trên nhuyễn tháp, một tay đỡ bụng, một tay vịn Thuỵ Châu, sắc mặt hơi lộ ra vẻ tái nhợt giãy giụa, giống như muốn đứng dậy thỉnh an Triệu Thần Hi.



So với Tiêu quý phi lúc nào cũng đẹp đẽ uy hiếp người khác, Thục phi luôn dịu dàng yếu đuối.



Váy màu xanh biếc tao nhã phủ lên cái bụng nhô ra, bên ngoài khoác ngoại bào rộng rãi cùng màu. Trên đầu cũng không có nhiều trâm cài hoa hoè, dùng một cây trâm đơn giản cây tùng cài lên. Trong ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Triệu Thần Hi mang theo một chút oan ức hai phần vô tội, liền khiến lòng người sinh cảm thấy thương tiếc.



"Hoàng, Hoàng thượng..."



Thục phi vừa mới vội vàng kêu một tiếng, liền bị Triệu Thần Hi nhẹ nhàng đẩy nhẹ về lại trên nhuyễn tháp.



"Thái y đâu? Thân thể Thục phi thế nào? Nô tài các ngươi đầy cả phòng mà rốt cuộc phục vụ thế nào vậy!"



Triệu Thần Hi vừa lên tiếng, toàn Hoa Nguyệt Điện liền quỳ dưới đất. Bọn cung nữ thái giám xin thứ tội, sau đó lão thái y ở một bên cũng vội vàng thỉnh an, báo cáo tình hình,



"Hồi Hoàng thượng, lúc trước Thục phi nương nương hơi động thai khí, bây giờ đã không còn gì lo ngại. Nhưng thân thể nương nương vẫn hơi yếu, lúc này mang long thai, không nên quá mức lo lắng. Nên thả lỏng mọi chuyện, chăm sóc thân thể cho tốt mới là trọng yếu nhất."



Thục phi theo ý của Triệu Thần Hi nằm trên nhuyễn tháp, nhìn Triệu Thần Hi trách mắng cung nhận, căn dặn thái y, không nói một câu, yên lặng ở bên cạnh Triệu Thần Hi, một tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng. Hết sức ôn thuận.



Mãi đến khi Triệu Thần Hi phân phó mọi chuyện xong xuôi rồi đuổi đám cung nhân đi, Thục phi vẫn không nói một lời. Nhưng thỉnh thoảng giương mắt lén lút quan sát Triệu Thần Hi.



"Chuyện này là thế nào?" Triệu Thần Hi nhìn Thục phi yếu ớt như giọt nước ở trước mắt, trong lòng tựa hồ chợt bùng lên một ngọn lửa, thiêu đốt Triệu Thần Hi đến nóng nảy lại khó chịu. Hắn tận lực ổn định tinh thần của mình, ngồi một bên hỏi thăm Thục phi.



Hết chương 6



—————————————————-



Nguyệt: Chương sau là vợ chồng gặp nhau rùi ❤