Đắm Say
Chương 10 :
Ngày đăng: 09:41 18/04/20
Đến nay đã được mười tuần từ lúc Anna và Karl kết hôn. Họ cảm thấy hợp nhau ở rất nhiều điểm nhưng cũng có những điểm rất khác biệt. Giống như những cặp vợ chồng son khác, họ luôn bộc lộ cái tôi của mình ngày này qua ngày khác. Có lẽ, điểm giống nhau nhất giữa hai người là rất thích trêu chọc nhau mỗi ngày.
Điểm yếu duy nhất của Anna mà Karl cảm nhận được là cô không thích làm việc nhà. Nếu được tự do làm việc mình thích, cô sẽ đi ra ngoài cả ngày từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn và bỏ bê tất cả công việc nhà. Khi bị bỏ lại để làm việc nhà, cô thường hay hờn dỗi và cong đôi môi Ireland lên như để nói cho anh biết rằng cô không thích kiểu làm vợ như vậy.
Còn nếu có điều gì đó Anna cảm thấy phiền lòng về Karl thì đó chỉ là anh quá hoàn hảo. Cô ngớ ngẩn đến mức câu nói ấy luôn vang lên trong đầu ngay cả khi đang ở gần bên anh mà anh vẫn chẳng hề hay biết. Chưa bao giờ Anna thấy có việc gì đó mà Karl không thể làm được, không biết cách làm, hoặc không thể chỉ dạy cho James và cô. Ở anh có những đức tính mà bất kỳ người đàn ông nào cũng muốn có: biết yêu thương, biết nhẫn nhịn, lại dịu dàng... Ôi, danh sách đó cứ dài ra trong đầu cô và có những lúc, ở bên cạnh anh, cô cảm thấy mình không sánh được với anh.
Nhưng Karl không bao giờ than phiền. Khi cơn nóng giận trong cô bắt đầu bộc phát, anh xoa dịu cô bằng những câu chuyện vui. Khi cô cáu kỉnh vì không làm được việc, anh kiên nhẫn nói cho cô biết cô cần phải có thời gian mới có thể biết hết mọi việc trong nhà. Anh dành chút thời gian nghỉ ngơi quý báu của mình để dạy họ những bài học mà Cha Pierrot sẽ khiển trách anh nếu biết anh không làm như vậy, ngay cả khi Anna biết rằng Karl mong muốn dành nhiều thời gian hơn để xây dựng nhà mới.
Nhưng khi ở trên giường ngủ, Karl mới luyện tập sự kiên nhẫn nhiều hơn bao giờ hết và Anna biết điều đó. Sự ve vãn và nói bóng gió cứ diễn ra đều đặn. Nó bắt đầu từ lúc chiều tối sau khi họ đã đi tắm ở hồ về, nơi mà Anna được đùa nghịch nhiều hơn bất kỳ nơi nào. Sau đó, họ đi ngủ và cô cảm thấy sảng khoái và bị khêu gợi.
"Biết không, Karl?", cô thì thầm.
"Chuyện gì?"
"Em chưa từng hôn anh."
"Nhưng chúng ta vẫn hôn nhau mỗi tối đấy thôi!"
"Là anh hôn em mỗi tối. Bây giờ, hãy để em hôn lại anh." Cô đang suy nghĩ về điều này, về sự cám dỗ. Nhưng cô biết mình cần phải cẩn thận hơn vì bất kỳ sự lấn át nào từ phía cô cũng sẽ dẫn đến sự đáp trả mãnh liệt hơn từ phía anh.
Karl rất ngạc nhiên, tự hỏi cô sẽ làm điều quái quỷ gì đây, "Đến đây nào, hôn anh đi, anh thích thế." Anh quay sang, hai cánh tay đặt sau đầu. Anna rất kinh ngạc, cô quỳ trên gối bên cạnh anh. Mặc dù trong nhà lúc này rất tối nhưng anh vẫn có thể vẽ chân dung cô một cách sống động trong tâm trí: Cô đang ngồi đó, vẻ mặt thơ ngây, quỳ gối bên cạnh anh trong chiếc váy ngủ với những đốm tàn nhang nhảy múa trên sống mũi. Nếu nghĩ về cô như thế, với dáng điệu của một đứa trẻ, thì có lẽ, anh sẽ trải qua một đêm nữa phải chịu đựng tương tự như những đêm trước.
Ơn Chúa! Cô chỉ tặng anh một nụ hôn trên má, nhưng để làm điều đó, cô ấn cả hai tay mình lên ngực anh. Sau nụ hôn, họ nằm trong im lặng.
Mình đang đùa với lửa, Anna nghĩ, nhưng việc đó rất vui.
Anh ở trần, da thịt ấm áp, ngực phủ đầy lông. Dưới lòng bàn tay mình, cô có thể nghe rõ từng nhịp đập của trái tim anh, và trong một giây phút cô chần chừ. Cô có thật sự muốn ân ái với anh hay không? Cả ngày ở bên anh, nhìn anh chặt gỗ hay vuốt ve những chú ngựa, hay té nước tung tóe về phía anh khi họ cùng tắm trên hồ nước, cô không thể nào cưỡng lại khao khát muốn tiến đến và vuốt ve cơ thể tuyệt vời của anh.
Trong đêm tối, anh chỉ còn là một cái bóng, một giọng nói, nhưng là một cái bóng ấm áp, đáng tin cậy và một giọng nói trầm ấm. Lúc này đây, cô đã biết màu sắc của làn da anh ẩn dưới bóng đêm, sự rạng ngời của mái tóc anh đặt trên chiếc gối bên cạnh cô. Cô không cần phải chạm vào chúng mới biết được chúng như thế nào, nhưng chính trí nhớ về chúng lại cám dỗ cô, tay cô từ từ di chuyển nhẹ nhàng lên phía ngực anh và thầm thì, "Karl?"
"Hử?"
Âm thanh từ câu trả lời của anh nghe mới căng thẳng làm sao? Cô tự hỏi.
"Anh đã nghĩ gì khi lần đầu gặp em?"
"Em rất trẻ và rất gầy."
"Cô kéo mạnh vài sợi tóc và anh nhăn mặt nhưng vẫn để cánh tay phía sau đầu. Anh muốn một người vợ vừa béo vừa già sao?", cô trêu anh.
"Ở Thụy Điển, các cô gái thường tròn trịa hơn."
"Tròn trịa hơn?" Cô cảm thấy anh đang nhún vai tỏ vẻ xin lỗi và hứa hẹn với sự chân thành giả tạo, "Em sẽ cố gắng tròn trịa hơn, chỉ vì anh thôi, Karl. Em nghĩ em có thể tăng cân nhanh, chỉ cần ăn nhiều một chút. Nhưng sẽ rất lâu đấy nếu anh muốn thấy em già đi."
Trong bóng tối, anh cười. "Có phải anh đã lấy nhầm một cô vợ muốn anh cười đến chết mới thôi hay sao?"
Cô tiếp tục đẩy mạnh ngực anh như thể đang nhào nặn một cục bột. "Đúng vậy, một người gầy ốm, còn trẻ, thích trêu chọc, là em đó. Em sẽ trêu anh một cách không thương tiếc."
Cô ngồi lên gót chân mình, tay trái đặt trên xương sườn anh để có thể nói nhiều điều về anh khi chạm vào anh như thế hơn những gì cô thấy lúc ban ngày.
Karl cười vui vẻ và hào hứng trêu đùa cùng cô. Mọi thứ sau đó lại chìm trong im lặng, và Karl cố cắn môi để không hỏi những điều anh đang nghĩ trong đầu. Nhưng sau đó, vì cô cứ tiếp tục đùa nghịch với anh như vậy, anh buột miệng hỏi cô.
"Em đã nghĩ gì khi lần đầu gặp anh?", giọng anh như bị lạc đi.
Cô nhớ lại ngày đầu tiên, khuôn mặt anh xuất hiện sau chiếc xe ngựa, bàn tay to lớn của anh từ từ nhấc mũ ra khỏi đầu, cái nhìn trẻ con trên khuôn mặt điển trai và đôi mắt anh đi lang thang trên khuôn mặt cô. Cô nhớ trái tim mình lúc đó cũng đập những nhịp đập gấp gáp như lúc này.
"Rằng anh nói dối!", cô nhẹ nhàng nói.
"Anh?"
"Đúng, vì anh không mô tả gì về mình trong thư."
Cô lấy tay vuốt ve ngực anh. Nó cứng như đá cuội, và cô bắt đầu nghĩ, những người đàn ông khác cũng sẽ như vậy sao? Cô nhanh chóng rút đầu ngón tay lại, tự hỏi liệu có khó khăn không để kích thích anh hay mọi việc sẽ cứ như thế này?
Ngực cô như thắt lại và chúng khiến cô nhói đau.
Một luồng cảm giác của sự kiêu hãnh chạy dọc người Karl khi anh nghe từ cuối cùng trong lời nói của Anna. Cô đơn giản chỉ đang sờ soạng ngực anh... ừm, cô có biết anh đang sung sướng thế nào không? Nhưng anh bỗng cảm thấy tội lỗi với ý nghĩ của mình, anh nói bằng một chất giọng khàn khàn, "Con người bên trong mới quan trọng."
"Cái gì mà bên trong mới quan trọng, những thứ khác cũng quan trọng vậy?" Tay của Anna tiếp tục di chuyển nhiều, nhiều, nhiều hơn trên ngực Karl.
"Những thứ khác là thứ gì?", anh khăng khăng hỏi.
"Kích thước, hình dáng, màu tóc, tính cách, khuôn mặt."
"Anh... anh nghĩ có thể em nói đúng", Karl thú nhận, nhớ đến câu nói của Cha Pierrot về vấn đề này trước khi họ kết hôn.
"Em tưởng tượng rất nhiều đến ngoại hình của anh khi James và em đang trên đường đến Minnesota. Và khi em đến đây, nhìn thấy anh lần đầu tiên, em rất vui. Em thích những điều anh nói, nhưng nếu em nhớ không lầm... em ngạc nhiên với vóc dáng của anh. Rất... ổn nhưng em hơi sợ."
Tay cô như đang lướt trên ngực anh, để lại những vết sưng vô tình trên hai cánh tay anh.
"Anh là một người đàn ông to lớn, Karl", cô thì thầm trong bóng tối.
"Giống cha anh", anh tiếp lời.
Sau đó, họ tay trong tay, cô đo độ dài của cánh tay anh.
"Rộng bảy gang tay", cô đếm.
"Do anh sử dụng rìu hàng ngày đấy!" Khi cô tiếp tục chạm vào người anh, tim anh đập nhanh hơn, nhưng anh vẫn không cử động, cô di chuyển hai tay qua hai bên bả vai anh.
"Anh trông rất mạnh khỏe."
Anh thì thầm vào tai cô nhưng cô nghe như muốn điếc cả tai, "Anh còn phải dọn cỏ nữa."
"Giống cha anh à?"
Tối hôm đó, anh chỉ Anna cách làm men bia khô từ mước khoai tây mà anh giữ lại sau bữa tối. Anh đổ vào một loại xi rô mà anh nói được làm từ lõi trắng của dưa hấu, cung cấp rất nhiều đường. Còn xi rô cây thích, do anh trồng, có mùi vị rất đậm đà đối với món bánh mì. Anh nấu xi rô dưa hấu vào mỗi mùa hè, bảo quản trong lọ và đổ sáp ong xung quanh miệng lọ để dùng dần.
Những nguyên liệu làm men bia được để qua đêm trong góc tường bên cạnh bếp lò, ba người họ tiếp tục thưởng thức phần còn lại của món xi rô dưa hấu, một sự tiếp đãi mà Anna và James chưa từng được hưởng thụ.
"Em uống thêm được không, anh Karl?", James hỏi. Karl đổ hết rượu trong bình vào cốc của James. "Ngon quá!", Anna đồng ý.
"Anh còn nhiều món ngon khác chưa giới thiệu cho em biết. Minnesota không thiếu những thứ này."
"Anh nói đúng, Karl. Đây đúng là vùng đất có nhiều sản vật."
"Sẽ sớm thôi, những quả phúc bồn tử sẽ chín và em sẽ được thưởng thức chúng."
"Còn gì nữa?", James hỏi.
"Quả mâm xôi. Em có biết là quả mâm xôi chưa chín lại có màu đỏ không?"
James bối rối trong một lúc rồi cười. "Vậy em đố ngược lại anh đấy, khi chín, nó có màu như thế nào?"
"Khi ấy, nó có màu đen như đồng tử rắn chuông vậy", Karl nói.
"Có rắn chuông ở đây không?", Anna hỏi, mở to mắt.
"Có rắn chuông gỗ nhưng không nhiều. Anh đã giết hai con từ khi anh đến đây. Rắn ăn những động vật gặm nhấm trên cánh đồng ngũ cốc, nên anh cũng không muốn giết chúng. Nhưng rắn cũng rất độc nên anh vẫn phải giết chúng."
Anna run lên. Từ sau bữa tối, họ vẫn chưa đi tắm vì họ vội vã ăn ngay, nhưng khi đề cập đến rắn chuông, Anna lại muốn tắm trong bồn. James cũng đồng ý rằng hôm nay họ sẽ không đi bơi.
Đến giờ đi ngủ, Anna nói trước, giọng cô thì thầm như mọi khi. "Karl?"
"Hử?"
"Anh có nghĩ đến bếp lò cho nhà mới không?"
"Không, Anna. Anh rất bận rộn và anh không nghĩ đến."
"Cả em luôn à?"
"Em nghĩ rằng bếp lò sẽ giúp em nấu ăn tốt hơn à?", anh trêu cô. "Đúng, có thể chứ!", cô trả lời bừa. Nhưng Karl chỉ cười.
"Nếu không thể thì Karl Lindstrom này lại phải tốn tiền vô ích." Một nắm đấm đang ở phía bên mặt anh.
"Có lẽ chúng ta sẽ thương lượng, em và anh. Đầu tiên, Anna sẽ phải học nấu ăn đàng hoàng, sau đó, Karl sẽ mua cho cô ấy một cái bếp lò."
"Thật sao, Karl?" Ngay cả khi thì thầm, giọng cô nghe vẫn rất hào hứng.
"Karl Lindstrom này không phải kẻ nói dối. Tất nhiên là anh nói thật."
"Ôi, Karl!" Cô hào hứng nghĩ về nó.
"Nhưng anh sẽ kiểm tra xem em có nấu ngon hay không đấy."
Cô cười trong bóng tối.
"Em sẽ làm món bánh mì ngon vào sáng mai. Anh sẽ thấy!"
"Anh sẽ làm món bánh mì ngon vào sáng mai và em sẽ nhìn anh làm."
"Được thôi! Em sẽ nhìn anh làm. Nhưng lần này, em sẽ nhớ mọi thứ", cô hứa, "giống James vậy. Anh sẽ phải mua bếp lò cho em trong tháng này cho mà xem". Cô tưởng tượng đến lúc sở hữu một cái bếp lò bằng sắt và cô sẽ hãnh diện biết bao nếu có thể nấu được những món ăn ngon và nhận ra rằng nấu ăn không phải là một công việc đáng ghét.
"Karl?"
"Hử?"
"Sao có thể nướng bánh mì mà không có lò nướng?"
"Anh dùng lò nung ở ngoài sân. Em chưa thấy à?"
"Chưa. Anh để ở đâu?"
"Phía sau đống gỗ."
"Ý anh là đống bùn khô đó à?"
"Ừm."
"Nhưng mà nó không có miệng lò!"
"Anh sẽ dùng đất sét khô bịt miệng lò lại khi bánh đã ở trong."
"Ý anh là mỗi lần em nướng bánh, em phải lấy đất sét bịt miệng lò lại sao?
Cả đời à?"
"Ý anh là em hãy đến đây và ngậm miệng lại. Anh đã nói là anh sẽ suy nghĩ về cái bếp lò và anh sẽ làm. Anh mệt mỏi khi cứ phải nói đến bánh mì, đất sét và bếp lò lắm rồi!"
Cô tìm cánh tay anh để nép mình vào và làm theo điều anh yêu cầu: ngậm miệng lại. Khi nụ hôn của anh tìm đến, cô cũng ngậm miệng. Anh làm lại, thử cách thuyết phục nhất có thể nhưng miệng cô vẫn ngậm chặt.
"Chuyện gì vậy?", anh hỏi.
"Em chỉ làm những gì mình được yêu cầu thôi. Em đã hứa là sẽ nghe lời chồng em mà, phải không? Nên khi anh bảo em ngậm miệng lại thì em ngậm lại."
"Vậy thì chồng em yêu cầu em mở miệng ra."
Cô làm theo. Há hốc mồm ra.