Đắm Say

Chương 11 :

Ngày đăng: 09:41 18/04/20


Một Lò nướng bánh mì to hơn Anna tưởng tượng, nó có thể chứa khoảng mười bốn ổ bánh mì cùng lúc, đủ cho họ dùng trong hai tuần. Vào buổi sáng, bong bóng sủi bọt trong bình trà hốt bố được lọc qua chiếc lưới lọc làm bằng lông ngựa rồi đổ vào một khúc gỗ óc chó đen được khoét sâu và có chân mà Karl gọi là hộp bột nhào. Cho thêm nước và mỡ lợn cùng nhiều, thật nhiều bột. Anna đang tập làm quen với công việc, cô đứng nhào bột cùng với Karl một cách nhịp nhàng. Trước khi bột được nhào mịn, tay cô đã mỏi nhừ như thể đang cầm rìu chặt cây hộ Karl chứ không phải nhào bột nữa. Hộp bột nhào được đậy lại bằng một chiếc nắp hình lòng chảo cũng được làm bằng gỗ được khoét sâu và cuối cùng được đặt bên cạnh lò sưởi để hơi nóng làm dậy bột.



"Vậy em đã biết cách trộn bột rồi đấy", Karl nói.



"Lúc nào anh cũng làm nhiều vậy sao?"



"Như thế bột dễ trộn hơn. Em mỏi tay không?"



"Không", cô nói dối, một lời nói dối ngọt ngào, để anh không nghĩ cô quá yếu đuối, không thể làm nổi công việc này.



"Tốt, bây giờ chúng ta sẽ đi ra rừng thông, nơi chúng ta đã để gỗ ở đó ngày hôm qua."



Ngày hôm nay khác hẳn những ngày khác. Anna và Karl không cười đùa như mọi khi. Thay vào đó, họ tránh ánh nhìn của nhau, tránh đụng chạm và tránh cả nói chuyện với nhau.



Vì ngày hôm nay đã là ngày của hai hôm sau!



Họ cột bó gỗ vào phía sau con Belle và Bill. Hôm nay, Karl cầm cương thay vì đưa nó cho James. Sợi dây cương như rất dễ chịu khi được nằm trong lòng bàn tay anh. Những cái lắc mông quen thuộc của lũ ngựa khiến Karl an tâm nhìn về phía trước trong khi với Anna thì chẳng có ý nghĩa gì. Lời ra lệnh nhẹ nhàng của anh với lũ ngựa lại có vẻ như rất cộc cằn.



Karl không tìm ra được lời nào để nói với vợ mình mặc dù họ đang đi cùng nhau. Anh không cần phải nhìn cô để biết cô đang di chuyển ra sao hay muốn nói điều gì. Anh biết rõ ống quần cô ướt đẫm sương mai, đầu cô nghiêng nghiêng như một con chim trĩ và tiếng va chạm của cái rổ cô đang cầm. Anh cũng hình dung rõ cách cô đánh hông qua lại khi di chuyển, ngắm nhìn những con vật nhỏ bé khi đi ngang qua chúng; cách cô chặt những nhánh cây với động tác dứt khoát hay nâng bình nước lên môi khi cô khát và chùi miệng sau khi uống xong; cách cô cong lưng khom người bỏ vụn gỗ vào rổ hay đặt khúc gỗ lên mũi rồi giữ thăng bằng trước khi bỏ nó xuống và dừng lại cột tóc khi nóng nực; cả tiếng í ới gọi mỗi khi đến khúc quanh, cười để trấn an James khi cậu có vẻ thắc mắc điều gì. Vì sao những điều này đột nhiên lại bị thay đổi?



Anna cũng nhận thấy cảm giác của cô đối với Karl đột nhiên như sợi dây đàn bị đứt, văng trúng người cô và văng sang anh, nó khởi đầu cho một bản giao hưởng mới kể từ hai tuần trước đây. Sự rung động này, giống như một bản cộng hưởng vui tươi, lặp đi lặp lại và biến mất lên phía trên những ngọn thông xanh. Nó dần được thay thế bằng một cảm giác chậm rãi theo từng nhịp chân họ bước đi. Ngay cả lưỡi rìu của Karl cũng có vẻ hòa chung nhịp điệu, âm điệu êm tai của nó cứ lặp lại từng phút đến khi mặt trời lặn. Anna đang đứng cạnh bên Karl khoác tay anh như thể họ đã từng đứng bên cạnh nhau trước đây.



Cô cũng biết rõ từng chuyển động của anh mặc dù không nhìn thẳng vào anh suốt cả ngày nay. Anh vuốt ve con Belle, vỗ về nó rồi quay lưng ra sau, ngước nhìn bầu trời, đổi rìu từ vai này qua vai khác, hơi thở của anh mạnh mẽ, những bước chân di chuyển đều đặn, mái tóc vàng nhẹ bay trong gió, anh ngước mắt lên để ước tính vị trị cây sẽ đổ, nheo mắt khi lột vỏ cây và hài lòng nhìn cây đổ xuống. Anh dùng một tay mở cúc áo, xoay người cởi chiếc áo ra còn hai chân kẹp lấy chiếc rìu, chiếc áo bay lên không trung, cánh tay anh mở rộng trước khi bổ nhát rìu kế tiếp. Anh huýt sáo rồi đột nhiên im lặng khi James chỉ vào gốc cây, Karl rón rén như một chú mèo, tìm kiếm và giơ lên cao một con sóc, nhìn nó như bị thôi miên khi nghĩ đến bữa tối. Karl đột nhiên quay lưng lại, vẻ sửng sốt như bị ai lấy báng súng đập vào đầu còn con sóc tự do thoăn thoắt chạy đi.



Một trong những lần hiếm hoi trong ngày, ánh mắt họ giao nhau nhưng Anna lại nhìn đi chỗ khác, cười thầm vì biết anh không thể không nhìn mình. Cả ngày hôm đó, ý nghĩ của họ cứ quanh quẩn những chủ đề song song.



"Cô ấy sẽ nghĩ gì về mình?"



"Anh ấy sẽ nghĩ gì về mình?"



"Cô ấy sẽ đi tắm một mình sao?"



"Anh ấy sẽ muốn đi tắm."



"Mình sẽ cạo râu."



"Mình sẽ gội đầu."



"Mình ước gì mình có thêm xà phòng."



"Mình ước gì mình có thêm quần áo."



"Bữa tối sẽ dài lắm đây."



"Mình sẽ không cảm thấy đói."



"Mình có nên đi đến chuồng ngựa không?"



"Mình có nên đi ngủ trước không?"



"Khi nào thì hai ngày dài đằng đẵng này mới chấm dứt?"



"Khi nào thì hai ngày ngắn ngủi này chấm dứt?"



"Liệu cô ấy có từ chối không?"



"Liệu anh ấy có đòi hỏi không?"



"Cô ấy thật nhẹ nhàng."



"Anh ấy thật cao to."



"Phụ nữ muốn gì nhỉ?"



"Liệu anh ấy có tử tế không?"



"Cô ấy có biết đây là lần đầu tiên của mình không?"



"Anh ấy có biết đây không phải lần đầu tiên của mình không?"



"Mình phải chờ cho đến khi James ngủ."



"James, ngủ sớm đi!"



"Cô ấy chắc sẽ thích để lửa nhỏ."



"James sẽ thấy nếu để lửa sáng!"



"Dẹp bỏ cái đống vỏ ngô ấy đi!"



"Ôi trời! Cái đống vỏ ngô ấy!"



"Mình có nên cởi bỏ áo ngủ của cô ấy không?"



"Anh ấy có cởi bỏ áo ngủ của mình không?"



"Bàn tay mình thật chai sần."



"Bàn tay mình thật thô kệch."



"Chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình làm đau cô ấy?"



"Liệu nó có đau đớn như lần đầu không?"



"Cô ấy có biết những điều mình đang nghi ngờ không?"



"Anh ấy có biết mình đang sợ hãi không?"


"Anna!", anh kêu lên, sợ rằng mình đã làm đau cô. Anh lăn sang bên cạnh và ôm lấy cô nhưng cô quay mặt đi, lấy tay che mắt lại.



"Chuyện gì vậy, Anna? Anh có làm gì em không?" Hối hận, anh không ôm cô nữa mà kéo cánh tay đang che mắt của cô xuống.



"Không có gì!", cô nghẹn ngào.



"Vậy tại sao em khóc?"



"Em không biết... Em không biết", cô thành thật thú nhận.



"Em không biết sao?", anh hỏi.



Cô lắc đầu trong im lặng vì không thể tự đào bới quá khứ của mình lên.



"Anh có làm đau em không?"



"Không... không."



Anh vuốt ve cô trong vô vọng. "Anh nghĩ là có..." Anh nài nỉ, "Nói cho anh nghe đi, Anna."



"Điều gì đó rất tuyệt vời đã xảy ra, Karl, điều gì đó mà em không thể ngờ."



"Vậy là em khóc sao?"



"Em thật ngớ ngẩn!"



"Không, Anna! Em đừng nói vậy."



"Em nghĩ anh không hài lòng về em. Chỉ vậy thôi."



"Không, Anna, không! Tại sao em lại nghĩ như thế?"



Nhưng cô không thể nói ra nguyên nhân sâu xa của nó.



Không thể tin được, anh có vẻ không biết.



"Chính anh mới cảm thấy mình đã làm sai điều gì. Cả ngày nay, anh nghĩ đến điều này và bắt đầu lo lắng. Bây giờ, nó đã xảy ra và chúng ta đã biết, Anna. Chúng ta đã biết. Nó không thể tránh khỏi, làm sao chúng ta tránh được?"



"Vâng, không thể nào tránh khỏi."



"Cơ thể của em, Anna, cách em chuyển động, cách chúng ta hòa vào nhau", anh nâng niu cô, "là một điều kỳ diệu".



"Ồ, Karl! Sao anh nói vậy?" Cô ôm chặt anh như thể đang rất tuyệt vọng, như thể anh sắp bỏ đi.



"Anh như thế nào, hử?"



"Anh... em không biết... anh đủ đầy mọi thứ. Ví như anh luôn muốn tìm kiếm những điều tốt đẹp."



"Vậy em không tìm kiếm những điều tốt đẹp sao? Em không mong muốn điều này diễn ra một cách tốt đẹp sao?"



"Em không nghĩ đó là anh đâu, Karl. Cuộc đời em chưa có điều gì tốt đẹp cho đến lúc gặp anh. Anh là điều tốt đẹp nhất mà em có, ngoài James ra."



"Câu nói này làm anh rất vui. Em làm anh vui lắm, Anna! Mọi việc ở đây cũng tốt đẹp hơn từ lúc em đến và anh cũng không còn phải sống trong cảnh cô đơn nữa." Sau đó, anh vẽ vẽ lên mặt cô như ký tên mình lên đó và anh cúi sát mặt mình vào cổ của cô.



Họ nằm bên nhau trong im lặng. Cô vuốt ve cánh tay anh đang để quanh người mình, vuốt ngược lông măng trên đó rồi lại vuốt xuống. Anh để im bàn chân mình phía sau bắp chân cô, dùng nó kéo cô lại gần anh hơn. Họ bắt đầu hôn vào cằm, vào cổ, vào ngực nhau, bất kỳ vị trí nào đôi môi họ lướt qua.



"Anh nghĩ tối nay anh sẽ chết mất."



"Em cũng vậy chứ, Anna?"



"Ừm... hừm. Em cũng vậy. Anh cũng vậy chứ?"



"Anh đã lo lắng đến điều tồi tệ nhất."



"Em không biết nên nhìn anh hay nên phớt lờ anh đây."



"Anh đã lo lắng đến đống vỏ ngô."



"Anh lo à?"



Anh gật đầu. Cô mỉm cười.



"Em có lo không?"



Cô lại cười.



"Anh không biết phải làm sao nếu em không chịu ra đây."



"Em cảm thấy nhẹ nhõm khi anh hỏi em."



"Anh sẽ nhanh chóng làm xong ngôi nhà gỗ và James sẽ có chỗ ngủ riêng."



Họ im lặng, suy nghĩ đến điều này.



Một lát sau, cô hỏi, "Karl, anh đoán đi!"



"Đoán gì?"



"Tối nay anh đã nói dối."



"Anh?"



"Anh nói với James rằng chúng ta ra ngoài đi dạo. Anh đã nói không có điều gì khiến Karl Lindstrom này phải nói dối, thế mà anh đã nói dối."



"Có thể nó sẽ còn lặp lại", anh dọa cô.



Dĩ nhiên, điều đó đã xảy ra.