Đắm Say
Chương 16 :
Ngày đăng: 09:41 18/04/20
Nếu Anna và Karl không đi đến sự hòa giải, ít ra, giờ đây họ đã biết được hiện trạng của mình, những điều mà họ đã giữ trong lòng suốt mấy ngày qua. Sự thật thô thiển về thành phố Boston là một loại vũ khí hạ tiện Anna sử dụng trong khi khắc khoải chờ đợi sự ân xá. Nhưng Karl đang suy nghĩ từng giây từng phút cân nhắc cẩn thận những điều cô vừa nói và cố gắng chấp nhận nó.
Anh dẫn Anna và James đi câu cá. Đây là một dạng hoạt động hoàn hảo giúp Karl có thêm nhiều thời gian suy nghĩ. Họ dành một ngày để câu cá, theo dự định của Karl, để tránh xa những chuyện không vui, ngoại trừ những vết muỗi đốt trên người Anna. Anh cho rằng thái độ gắt gỏng của cô là do phải chịu đựng cảm giác ngứa ngáy giày vò khi cơ thể phản ứng với độc tố mà những người miền Đông không quen. Tâm trạng của Anna cũng chẳng khá khẩm hơn dù Karl nói với cô rằng càng ở đây lâu, khả năng miễn dịch của cơ thể cô với những vết côn trùng đốt sẽ càng tốt hơn. Nhưng đến giữa trưa, những vết đốt trở nên ngứa ngáy hơn như bị ghẻ. Cô thử bôi thêm một lớp hỗn hợp bột nở, nhưng nó chỉ làm dịu cơn ngứa đôi chút. Cuối cùng, đến lúc xế chiều, những vết đốt trên người cô vỡ ra khiến Karl cảm thấy đau xót và anh nói sẽ đi gặp vợ Hai Sừng để hỏi xem có cách chữa trị nào không.
Anh quay trở về với một bó ngô của người Anh-điêng, anh lột vỏ, sau đó xay nhuyễn bằng cối xay. Anh tiếp tục đánh lên bằng một cái muôi cho đến khi nó nhuyễn mịn, rồi bỏ vài hạt ngũ cốc vào và đặt nó lên bếp than cho đến khi hỗn hợp sôi lên. Sau đó, anh lấy cái thìa bằng sắt, ép chặt những hạt ngô cho đến khi nó tiết ra một loại dầu có mùi thơm dìu dịu. Khi dầu nguội đi, anh chỉ Anna cách thoa lên da.
Nhưng anh không tự nguyện giúp cô thoa dầu lên những vết đốt sau lưng. Cô phải nhờ anh và nó khiến cô khó chịu. Anh biết rõ cô không tài nào chạm được vào những vết đốt ở sau lưng. Cô đang đứng với chiếc áo sơ mi kéo lên và được giữ lại phía sau cổ, cô nghe giọng Karl từ đằng sau, "Vợ Hai Sừng nói rằng bảo Tonka Squaw ngâm thuốc lá trong nước và thoa lên người trước khi đi hái việt quất, làm vậy thì muỗi sẽ không đốt cô ấy nữa".
"Em hy vọng anh nói với vợ Hai Sừng rằng không cần thiết đâu vì Tonka Squaw sẽ không ngu xuẩn để đi hái việt quất thêm một lần nữa."
Khi họ đi ngủ, Anna cảm thấy có lỗi vì điều cô vừa nói. Để sửa chữa lỗi lầm, cô cám ơn Karl vì đã đến nhà những người Anh-điêng và nấu dầu ngô cho cô. Cô nghĩ anh sẽ hôn và nói rằng không có gì cả.
Nhưng anh chỉ nói, "Những người Anh-điêng có lời đáp cho mọi vấn đề. Ngủ ngon, Anna".
Cô giận dỗi nghĩ rằng những người Anh-điêng sao lại có câu trả lời cho một người chồng cứng đầu cứng cổ như vậy! Cô đã xin lỗi, đã giải thích, đã nói sự thật, vậy mà anh vẫn không tha thứ cho cô. Sự cẩn trọng đầy lịch sự của anh đang giết dần giết mòn cô!
Tên Karl đáng nguyền rủa và cả dầu ngô của hắn nữa! Cô không muốn dầu ngô của hắn và cũng không muốn hắn phải vất vả. Ngày hôm sau, khi gia đình Johansons đến theo lời đã hứa, để giúp Lindstrom hoàn thiện nốt phần còn lại của ngôi nhà, khuôn mặt của Anna chín đỏ vì khó chịu. Sau lời chúc ngủ ngon đầy thô bạo của Karl đêm trước, cô luân phiên ghét anh rồi lại ghét chính mình. Cô lo lắng mình sẽ bị coi là một người khờ dại đần độn khi đã đến giờ cô phải chuẩn bị bữa tối cho cả một tiểu đoàn. Cô sợ mình sẽ trông giống một đứa con gái giả trai khi đứng cạnh Kerstin chưng diện một cách hoàn hảo. Cô lo lắng về vẻ ngoài Ireland của mình bên cạnh Kerstin Thụy Điển tóc vàng. Cô lo lắng cả việc nói tiếng Anh khi ngồi cạnh gia đình Johansons.
Nhưng bà Ketrene và Kerstin chăm sóc cô rất chu đáo trong ngày hôm nay nên những lo lắng của cô xem như bước đầu đã được giải quyết.
Cô trông thật thảm hại lúc này với làn da lốm đốm, đang đóng vảy từng mảng một, bàn tay cô vẫn cáu bẩn do công việc đào rễ cây hôm trước, họ nói với cô rằng hãy để họ chuẩn bị bữa tối và làm mọi công việc trong bếp thay cô. Nhìn hai người phụ nữ Thụy Điển làm việc trong căn bếp của cô như thể họ đã quen với nó, Anna lại cảm thấy mình thật vụng về ngu ngốc và kỳ dị hơn lúc nào hết. Cô để họ làm chỉ huy và chỉ đảm nhận những công việc nhỏ nhặt.
Bà Katrene đề nghị Anna thử trộn sáp ong nấu chảy và dầu ngọt để thoa lên vết đốt, điều này lại làm cô thấy mình có lỗi vì đã tỏ vẻ khó chịu với người đàn bà luôn đối tốt với mình. Khi Anna nói cô không biết liệu Karl có dầu ngọt không, Kerstin nói, "Nếu anh ấy không có, chị cứ đến nhà chúng tôi và tôi sẽ cho chị một ít". Sự phòng thủ của Anna hoàn toàn sụp đổ trước lời đề nghị rộng rãi đó. Kerstin là một người phụ nữ nồng nhiệt, hoàn toàn không đáng phải nhận sự tức giận vô cớ mà Anna đổ lên đầu mình.
"Cám ơn, Kerstin, chị luôn giúp tôi hết lần này đến lần khác."
"Chúng ta là hàng xóm của nhau mà."
Sau đó, Anna và hai người họ trò chuyện vui vẻ với nhau về vô số những chuyện trên trời dưới đất.
Trong khi ấy, những người đàn ông đang lao động phía bên ngoài, họ đã hoàn tất công việc lợp mái và lót sàn nhà. Đến cuối ngày, tiếng vĩ cầm lại vang lên và những điệu nhảy cho một buổi lễ rửa tội khác lại bắt đầu. Dù vậy, Anna vẫn cảm thấy khó chịu với buổi khiêu vũ này. Cô cảm thấy như mình đang đứng vị trí thứ hai sau những người phụ nữ kia. Hơn thế nữa, khi Karl khiêu vũ với cô, anh đã giữ khoảng cách, như thể cô sẽ đốt cháy anh hay gì đó. Cô chỉ có thể rên rỉ trong im lặng.
Anh ấy đang làm gì vậy? Có phải là tội lỗi của mình sẽ giết chết anh ấy nếu anh đến quá gần không?, cô nghĩ.
Bà Katrene đột nhiên hỏi Karl, "Khi nào thì anh dọn vào nhà mới, Karl?".
"Chưa đâu ạ, còn cửa sổ và cửa ra vào nữa ạ."
"Cửa sổ ư?", bà Katrene thốt lên.
"Nhà của anh sẽ có cửa sổ à?", Nedda hỏi.
"Cửa sổ bằng kính phải không?"
"Tất nhiên là sẽ có cửa sổ, ngay sau khi cháu đi vào thành phố Long Prairie mua khung và kính cửa sổ", Karl tuyên bố.
Điều này làm Anna hết sức ngạc nhiên. Cô đã cho rằng họ sẽ có một căn nhà tối mịt y như căn nhà cũ của họ. Karl chưa từng thổ lộ rằng anh định sẽ lắp cửa sổ bằng kính.
"Ồ, chị may mắn quá đấy, Anna", Kerstin nói, rõ ràng đang rất ấn tượng.
Trong số những vật dụng xa hoa phía ngoài của ngôi nhà thì cửa sổ bằng kính là vật có giá trị nhất. Không có bí mật gì cả và những người Anh-điêng sẽ không thể tin nổi là họ có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong ngôi nhà và cả hình ảnh của mình qua kính cửa sổ. Họ ắt sẽ dành ra hàng giờ đồng hồ chỉ để chăm chăm nhìn vào tấm kính và hẳn sẽ phải cảm thấy kinh sợ.
"Tôi chỉ có thể nói là cô rất hạnh phúc đấy", mẹ của Kerstin nói thêm vào.
"Tôi chắc sẽ nghĩ mình đang sống trong một tòa lâu đài nếu ông Olaf mua cho tôi cửa sổ bằng kính."
"Em không có nói với anh rằng em muốn cửa sổ bằng kính, mẹ của tụi nhỏ ơi!", ông Olaf nói.
"Em chỉ nghĩ rằng chúng ta sẽ phải tiêu tốn thêm khá nhiều tiền dành dụm thôi."
"Nhưng anh đã hỏi em rằng em muốn mua gì khi chúng ta đang ở trong thành phố. Lúc đó, em nên nói Cửa sổ bằng kính, anh Olaf." Ông nháy mắt với Nedda và cô bé nháy mắt lại với ông. "Nếu mẹ con đoán được nước cờ, chắc bà ấy đã có kính cửa sổ."
"Vậy, kiểu vợ nào lại nghĩ cô ta làm hài lòng chồng mình khi mặc quần của đàn ông thế. Đúng rồi, em có quần ống túm đấy."
"Anh đừng có lôi cái quần của tôi vào chuyện này!" cô rít lên. "Anh biết vì sao tôi phải mặc nó mà. Tôi phải mặc chúng cho đến khi xương khớp tôi rã rời, tôi chưa từng phải chịu cảnh khổ sở như vậy cho đến khi tôi mặc nó đấy! Tôi còn nhớ có lúc anh đã phải chua xót khi nhìn tôi mặc nó mà!"
"Chuyện đó xảy ra cách đây lâu rồi, Anna", anh nói nhỏ tiếng hơn.
"Đúng rồi, anh chắc là nó như thế mà!", cô đáp lại, sử dụng giọng Thụy Điển một cách cường điệu trong lúc này như một mũi tên sắc nhọn.
"Nó chỉ-chỉ mới xảy ra trước khi cô nàng Kerstin xinh-inh-inh đẹp xuất-uất hiện ở cửa nhà kế bên với-với món bánh ga tô việt-iệt-iệt quất và bộ ngực to- to." Anna chống tay lên hông và đứng lắc hông đầy khiêu khích trong khi phun ra những âm thanh đầy vẻ chế nhạo cho đến lúc anh nổi giận đùng đùng.
"Anna, em đi quá xa rồi đấy!", anh hét lên.
"Em sao?", cô hét lại. "Em đi xa quá sao?" Sau đó, cô đá mạnh vào rổ nam việt quất làm chúng văng tung tóe quanh chân của Karl. "Nhưng cũng không đủ để trốn thoát khỏi anh đâu! Anh chỉ đứng đó nhìn em đang cố gắng thôi, Karl!
Anh chỉ đứng đó thôi!"
Cô quay người lại, chạy những bước dài trên mặt đất lởm chởm đá, nắm lấy cánh tay của James. "Thôi nào, James, chúng ta không cần phải ở đây và chịu đựng những chuyện như thế này!"
Karl đứng giữa những giỏ nam việt quất, hét lên phía sau lưng họ. "Anna, em quay lại đây!"
Nhưng Anna cứ kéo James đi, buộc cậu phải đi nhanh hơn.
"Anna, con gấu ở đằng đó! Quay lại đây!"
"Không có con gấu nào muốn làm tổn thương tôi như anh đâu!", cô rít lên ngang vai mình.
"Anna... quay... Quỷ tha ma bắt! Quay lại đây!", Karl chửi thề, một hành động mà anh chưa từng làm với bất kỳ người phụ nữ nào trong cuộc đời mình. Nhưng cô chỉ lướt đi, cưỡi lên nỗi tức giận của mình mà đi.
Anh vò đầu bứt tai, quăng hai tay mình xuống đất, nhưng anh biết chẳng có điều gì có thể làm Anna quay trở lại đây. Anh cúi xuống để hốt những quả nam việt quất trên mặt đất vào rổ, liếc nhìn bóng dáng phía sau những chùm quả đang từ từ biến mất. Nếu anh bỏ lại số nam việt quất này, con gấu chắc chắn sẽ quay lại và ăn hết thành quả mà Karl vừa thu hoạch được và số tiền anh có thể kiếm được cũng tan biến theo. Karl cũng không thể bỏ lại con ngựa, với phần xe kéo dính chặt phía sau, chất đầy số sản phẩm họ đã thu hoạch. Điều tốt nhất anh có thể làm là vồ lấy những thứ có thể cho vào trong rổ, kéo xe đi càng nhanh càng tốt theo sau người vợ bướng bỉnh đang bước dài với chiếc quần ống túm phất phơ, thách thức anh theo từng nhịp bước chân.
Sự tức giận và quan tâm của anh dành cho cô khiến khuôn mặt anh bừng đỏ.
Người phụ nữ cứng đầu này không biết cái gì là nguy hiểm đang rình rập mình và cậu bé khi họ chạy ra khỏi khu rừng còn bọn gấu thì đang ở xung quanh! Cuối cùng, Karl cũng lấy đủ số rổ trái cây một cách khá an toàn và để con Belle tội nghiệp bước bấp bênh, băng qua những bụi cây với một tốc độ mà bất kỳ con ngựa nào cũng miễn cưỡng lê bước, và lần đầu tiên trong cuộc đời, nó rít lên vì sự bất công này.
Khi anh đến khoảng đất trống, James và Anna đã đứng đó được một lúc.
Anh thở phào nhẹ nhõm vì thấy họ an toàn, mọi thứ như nổ tung trong đầu Karl khi anh bước dài đi vào trong ngôi nhà gỗ như một vị chúa tể của chiến tranh.
"Này người đàn bà kia, cô cứ thử làm như thế thêm một lần nữa xem!", anh hét toáng lên, chỉ thẳng ngón tay vô mặt Anna.
"Tôi không có bị điếc!", cô trả treo.
"Cô không bị điếc nhưng cô chắc chắn thật ngu xuẩn! Cô không biết con gấu đó sẽ làm gì mình à? Cô không chỉ đưa mình vào vòng nguy hiểm mà còn kéo cả thằng bé vào. Đúng là ngu xuẩn, thiếu suy nghĩ, Anna!"
"Vậy sao? Vậy thì anh mong mỏi điều gì ở người đàn bà ngu xuẩn, thiếu suy nghĩ này?"
"Con gấu đó có thể xé tan cô ra thành từng mảnh!", anh như muốn bùng nổ.
Tay chống ngang hông, ánh mắt khinh thường, nụ cười khinh bỉ, Anna ném từ ngữ vào mặt anh khi cô chưa kịp suy nghĩ. "Anh sẽ quan tâm sao, Karl?"
Khuôn mặt anh trông giống như vừa bị ai lấy một mảnh khăn dơ bẩn dùng để lau bát đĩa vỗ vào mặt. Ngay lập tức Anna biết mình đã đi quá xa, nhưng có quá nhiều sự tức giận, tổn thương, đau khổ xáo trộn trong cô trước khi cô kịp rút lại lời nói. Đôi mắt màu xanh của Karl đầy vẻ ngạc nhiên và miệng anh trề xuống trong đau khổ. Đôi gò má của anh từ từ ửng đỏ, theo sau là sự kinh ngạc trên khuôn mặt.
Họ nhìn nhau chằm chằm qua chiếc bàn mộc và thời gian dường như trôi qua rất lâu trong giây phút căng thẳng đó. Rõ ràng, cuộc hôn nhân của họ đã thực sự bắt đầu rạn nứt. Anna cảm thấy cơ bắp thả lỏng từng chút một khi nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng của Karl. Lúc anh quay lại chụp lấy cái túi bằng vải bố và bỏ vào đó một ít thức ăn, có dư thời gian để Anna nói một câu xin lỗi dịu dàng. Nhưng cô đã không làm. Cô nhìn anh im lặng đi đến rương quần áo, mở nắp lên và lấy vài bộ quần áo sạch, rồi nhồi chúng vào trong túi. Anh lướt qua Anna và đi đến trước lò sưởi, nơi anh để những viên đạn. Anh vồ lấy một nắm đạn bi bằng chì, bỏ chúng vào trong một cái túi da nhỏ để trên bệ lò sưởi. Sau đó, anh quay vai,vòng quanh Anna, lấy khẩu súng, chuẩn bị tinh thần khi anh đứng ngay cửa và bỏ ra khỏi nhà.
Anna nhìn theo lưng Karl khi anh giận dữ băng qua sân trước. Sau khi đi được nửa đoạn đường, anh dừng lại, thay đổi ý định, quay trở lại trong nhà, treo khẩu súng lên tường phía trên lò sưởi, bỏ đạn lại vị trí cũ và bước ra khỏi nhà.
Cô tiếp tục nhìn theo dáng anh từ phía trong. Anh mất hút phía chuồng ngựa, sau đó đi trở ra với con Belle và Bill, cột chúng vào chiếc xe kéo, chất lên đó những túi ngũ cốc, quả hốt bố, rồi những rổ nam việt quất và rời khỏi sân mà không thèm ngoái đầu lại.
Trời đã gần tối. Trong đầu Anna biết rõ nơi Karl sẽ ngủ qua đêm trước khi bắt đầu đi vào thành phố. Nhận thức được điều đó cuối cùng đã khiến Anna đổ sụp xuống tấm chăn bằng vỏ ngô và để trái tim mình nức nở.
Tội nghiệp James, cậu cứ đứng đó, buông thõng hai tay cho đến khi không thể nào chịu nổi tiếng khóc và nhìn cô nức nở thêm nữa. Bất lực, cậu trèo lên giường của mình. Sau đó, cậu cũng khóc.