Đắm Say
Chương 4 :
Ngày đăng: 09:41 18/04/20
Họ không cần đi cả dặm đường rồi Karl mới bắt đầu theo đuổi một đề tài đã được biết trước. Nhưng Karl đã cho ngựa chạy, và khi cho xe chạy, anh thường không nói chuyện, vì vậy, anh đang tỏ vẻ kiên nhẫn một cách cứng nhắc, mắt nhìn trừng trừng dây cương phía trước mắt xuyên qua vòng cổ của lũ ngựa.
"Anh nghĩ em có nhiều điều muốn nói với anh, phải không Anna? Bây giờ, em có muốn nói không?"
Cô nhìn sang phía khác. Chắc chắn, cái hàm này sẽ cứng như đá. "Anh đã biết, anh còn muốn em kể gì nữa chứ?", cô nhìn xuống chân mình.
"Đúng không, những lá thư đó không phải do em viết?"
Với cái lắc đầu, cô trả lời không.
"Em cũng không biết đọc, không biết viết?" Cô tiếp tục lắc đầu thay cho câu trả lời.
"Vậy ai đã viết chúng?", anh hỏi, nhớ đến những lúc anh chạm tay lên chúng, mân mê chúng một cách trân trọng, với ý nghĩ rằng Anna đã chạm lên chúng trước anh.
"Là James."
"Là James à?" Karl nhìn cậu bé, ngồi đối diện với Anna, mắt chằm chằm về phía trước. "Em cố ý bảo nó viết thư vì em không biết viết chữ sao?"
"Em không bảo nó làm vậy."
"Ồ, vậy em bảo nó làm gì? Em dạy dỗ thằng bé bài học như vậy sao?"
"Chúng em đã đồng ý với nhau. Chỉ vậy thôi! Chúng em muốn đi khỏi Boston và tìm một nơi khác để sinh sống. Chính James đã phát hiện mẩu quảng cáo của anh và đọc cho em nghe. Chúng em quyết định sẽ cùng nhau khiến anh phải kết hôn với em."
"Cùng nhau quyết định để bắt Karl Lindstrom này cưới một phụ nữ hai mươi lăm tuổi, theo đạo Công giáo, biết đọc biết viết, biết dạy dỗ con cái, biết nấu ăn, biết làm xà phòng, và biết làm vườn ư?"
Hai gương mặt tội lỗi ngồi im lặng.
"Còn giờ thì ai sẽ làm những công việc đó đây, Anna? Ai sẽ dạy lũ trẻ biết chữ? Chắc anh phải đem chúng theo ra ngoài đồng và dạy chúng luôn ư?"
Kiểu nói thông thường của anh về chuyện con cái luôn khiến má cô ửng hồng, nhưng cô vẫn trả lời một cách tràn trề hy vọng, "James có thể dạy chúng".
"James? Em nói là James à? Nó sẽ phải giúp anh đốn củi và làm đồng. Sao James có thể xuất hiện ở hai nơi cùng một lúc được?"
Cô không có câu trả lời.
"Tại sao James học chữ còn em thì không?", anh hỏi.
"Lúc mẹ em tỉnh táo, bà cho James đi học, nhưng bà thấy con gái thì không cần biết chữ, vì vậy, bà để em ở nhà."
"Bà làm mẹ kiểu gì mà cho con trai đi học, khi nào thì bà tỉnh táo? Tỉnh táo gì cơ chứ?"
Lần này, James cứu Anna khỏi việc nói dối cũng như nói quá nhiều sự thật. Cậu xen vào, "Nhà em không có nhiều tiền, ngay cả khi Barbara chưa bị bệnh rồi chết. Chúng em sống với... bạn của bà, và em phải đi ra ngoài để tìm việc làm. Bà nghĩ em còn nhỏ, không nên đi làm việc sớm, thỉnh thoảng, khi bà... tỉnh táo hơn, xin lỗi, không phải tỉnh táo. Đó là lúc em phải đi học, đủ để biết đọc và biết viết".
Bối rối, Karl hỏi, "Barbara? Ai là Barbara?"
"Đó là tên của mẹ em."
"Em gọi mẹ mình là Barbara à?" Karl không hiểu nổi tại sao một đứa trẻ lại gọi mẹ mình bằng tên riêng. Bà là mẹ kiểu gì mà cho phép con mình làm vậy?" Dù không ai trả lời, anh hỏi tiếp. "Em nói là em không có việc làm ở Boston và đó là lý do tại sao em muốn đi khỏi nơi đó."
"Ồ, không! Không phải. Ý em là..."
"Này, cậu bé." Karl yêu cầu. "Thế nào mới là sự thật đây? Em có làm việc hay không?"
Cậu nuốt một ngụm không khí rồi dũng cảm nói, với chất giọng cao kỳ lạ.
"Em chỉ đi móc túi."
Karl lại tiếp tục choáng váng. Anh nhìn lên gương mặt non choẹt kia, cố hình dung việc cậu ta đã làm. Sau đó, anh nhìn sang Anna đang ngồi ủ rũ và nhìn chăm chăm vào con đường nhỏ hẹp phía trước.
"Mẹ em biết điều đó chứ?", anh hỏi, cẩn trọng nhìn Anna. Nhưng anh không thấy dấu hiệu của sự nói dối, chỉ thấy một nét buồn làm cô trông già dặn hơn.
"Vậy em nói xem, em đã học được gì nào?"
"Phải cẩn thận ở rừng thông vì lũ mèo che giấu mùi của chúng ở đấy. Còn những cây sồi là nơi rất thích hợp để hổ rừng ngồi trên đó. Nhìn lũ sóc và giữ súng đến khi thấy chúng xuất hiện. Và..." James giữ sự trịnh trọng nhất cho câu nói cuối cùng, "nói chuyện to lên để đuổi lũ mèo".
Anna ngạc nhiên, không nói nên lời. James đã học được bài học này chỉ từ ví dụ của Karl nêu lên. Cô chưa bao giờ thấy em trai mình nhanh nhạy đến thế!
Như thể đọc được suy nghĩ của cô, Karl khen ngợi, "Em cũng nhanh nhạy lắm, em trai. Em có nghĩ chị mình cũng thế không?" Anh liếc nhìn Anna.
Cô nghiêng đầu một cách hơi ngang tàng theo kiểu của cô, cố tìm thêm những chú sóc khác trong khi nói, "Cô ấy học khá nhanh rằng mình có thể phải chịu đựng một công việc như là chăn lợn trong rừng và vây chúng lại, và cô ấy sẽ ăn rất nhiều củ cải, loại thức ăn mà cô khinh thường".
Lần đầu tiên, Karl phá lên cười một cách không cưỡng lại được. Đó là kiểu cười lúc thanh lúc trầm, khiến Anna vừa cảm thấy vui vừa ngạc nhiên, và nó khiến James cũng phải cười theo. Giữa Karl và Anna đã có quá nhiều sự căng thẳng, tiếng cười vang lên lúc này đúng là sự cứu rỗi cho tâm hồn họ.
"Trong trường hợp này", Karl nói, "chúng ta nên đi kiểm tra những cây hết bơ ở trong rừng, để khi anh và James đang ăn củ cải, chị gái cậu ta có thể ăn bánh mì, hả James?".
"Vâng, thưa anh!" James hớn hở đồng ý, sau đó họ lại tiếp tục cười khi câu nói sau được thêm vào, "Để làm gì?".
Vì từ cây hốt bố và cú nhảy đồng âm, Karl giải thích với Anna rằng anh đang nói đến những cây hốt bố, loại cây dùng để làm men bánh mì. Mỗi mùa hè, anh đều đến nơi này hái quả để dùng suốt cả năm. Anh nghĩ đây là những cây hốt bố to nhất thế giới. Anh cũng nghĩ chúng chưa chín - vì vẫn còn sớm - nhưng chúng ta nên kiểm tra chúng thường xuyên, mỗi khi chúng ta đi ngang qua đây."
Karl dừng xe lại trên một đoạn đường trông không khác gì những đoạn đường khác.
"Tại sao anh biết phải dừng ở đây?", Anna hỏi.
Anh chỉ tay vào cái cây phía trước mặt. "Bằng vết cắt này", anh trả lời. "Anh biết chúng ở đây, phía trước những cây sồi."
Một vết cắt màu trắng dài nằm trên thân cây, chỉ cho Karl biết chỗ của những quả hốt bố, nhưng không thể nhìn thấy từ phía đường mòn. Anh dẫn họ đi sâu vào bụi cây, ôm súng bên tay. Anh dẫn họ đi qua chỗ bóng râm có hương thơm, lấy tay gạt những nhánh cây phía trước và phía sau, quay lại nhìn Anna cũng đang tìm đường đi qua những nhánh cây dày đặc, những cây cao tuổi này có hoa màu hồng và sẽ sớm phát triển thành những quả dâu rừng khi mùa thu sang. Cô cúi xuống, đưa khuỷu tay ra, gạt những nhánh cây sang một bên, cô bất ngờ nhìn lên và thấy đôi mắt màu xanh của anh đang đứng đợi cô đi qua.
"Cẩn thận đấy!", anh nói.
Cô nhanh chóng nhìn đi nơi khác, tự hỏi đến khi nào mọi người mới thôi quở trách cô kiểu như thế. "Chúng là cây gì vậy?", cô hỏi trong lúc phân tâm do còn đang suy nghĩ.
"Dâu rừng."
"Dâu rừng dùng để làm gì?"
"Không nhiều", anh trả lời, đi sát bên cô. "Vào mùa thu, chúng sẽ cho quả, nhưng quả của chúng có vị rất đắng. Tại sao chúng ta phải ăn loại dâu có vị đắng này trong khi có nhiều loại quả ngọt khác?"
"Ví dụ như quả gì?"
"Nhiều lắm", anh trả lời. "Dâu tây, mâm xôi, dâu đen, lý gai, nho, việt quất.
Anh rất thích ăn việt quất. Anh chưa từng thấy vùng đất nào có nhiều quả dại đến thế! Việt quất ở đây to bằng quả mận. Ôi, ở đây còn có cả mận."
Sau đó, họ đến chỗ của những cây hốt bố, những dây leo bám vào bụi cây và treo lủng lẳng như những chiếc lá nho. Mặc dù chúng chưa chín nhưng Karl vẫn thấy hài lòng. "Sẽ có nhiều quả cho mùa hè này đây! Có lẽ, Anna của mình sẽ không phải chỉ ăn củ cải."
Từ lâu, anh luôn nghĩ cô là Anna của anh, không chút ngại ngần.
Anna thoáng nhìn anh với vẻ ngạc nhiên, nhưng cô cảm thấy hơi nóng đang dồn lên đôi má.
Karl nhanh chóng quay lại với những quả hốt bố. Anh ngắt một chiếc lá to, dáng dẹp và nói, "Đây, nhìn nó này. Nếu khi nào em thấy những chiếc lá nào giống như thế này, hãy đánh dấu lại nhé! Chúng ta sẽ không phải đi xa để hái quả nếu em tìm được những cây gần nơi chúng ta sống hơn."
Nơi chúng ta sống, cô nghĩ. Cô nhìn lên anh để tìm kiếm ẩn ý trong lời nói của anh. Cổ họng anh trống rỗng. Đột nhiên, yết hầu anh di chuyển lên xuống. Anh đang nghịch lá cây, chăm chăm nhìn chúng, xoay xoay cuống lá như thể anh không nhớ mình đã hái chúng. Cô chạm vào lòng bàn tay của anh, anh giật mình như thể vừa mới thức dậy. Thoáng chút bối rối, anh đặt chiếc lá lại vào bàn tay cô. Đôi mắt cô nấn ná ở đó thêm chút nữa, sau đó cô bỏ tay ra và mân mê chiếc lá.
Anh tiêu khiển với chiếc mũi đầy tàn nhang của cô. Anh đứng đó nhìn cô khi bóng anh phủ lên chân mày cô, anh nghĩ đến ngôi nhà cỏ xanh của mình, với chiếc giường có một bó cỏ xạ hương thảo chào đón. Làn da trên đôi gò má anh căng ra. Tại sao mình lại mơ về chuyện này? Anh đau khổ tự nhủ. Ngay lúc mọi thứ dường như rất đơn giản và nhẹ nhàng, ý nghĩ này thật khờ dại và sai lạc.
"Anh nghĩ chúng ta nên về thôi", anh nói nhỏ nhẹ, nhìn thẳng vào James, người đang hái những cây nấm màu be. Karl đột nhiên mong cậu bé không có mặt ở đây để anh có thể đưa tay chạm lên đôi má của Anna.
Cô liếc qua và cảm thấy tim mình đập mạnh, ngay lập tức, cô cầm chiếc lá lên và tiếp tục mân mê.
Karl nuốt nước bọt và gọi James, "Em hái ít lá đi James vì đó sẽ là bài học thứ hai cho em". Sau đó, anh quay người, dẫn đường để mọi người rời khỏi khu rừng, chiếc mũi nhỏ, vui tươi, đầy tàn nhang của Anna in hằn trong tâm trí anh.