Đàn Hương Hình

Chương 10 :

Ngày đăng: 18:10 19/04/20


Nghe nói câu trên của nhà vua là dành cho các thái giám và cung nữ, nhưng

các quan viên sáu Bộ, các vương công đại thần như bị đánh gãy chân, nhất loạt khuỵu xuống, dập đầu lạy tạ như tế sao, người cảm tạ ơn vua, kẻ hô vạn tuế, loạn cả lên! Ta và Già Dư được dịp nhìn thấu bản chất của các

quan!



Hoàng thượng đứng dậy, viên thái giám hô to:



-Khởi giá hồi cung!



Các nương nương về cùng Hoàng thượng.



Các thái giám cũng về nốt.



Còn lại là các đại thần rũ rượi như cục nước mũi và tên Mọt như một con hổ.



Bố tụi bay hai chân mỏi dừ, mắt nảy đom đóm, nếu như không có Già Dư dìu

đi, chắc chắn bố tụi bay sẽ ngã xuống bên cạnh thi thể thằng Mọt, trước

khi Hoàng thượng lên kiệu về cung.



Tụi bay còn trợn mắt nhìn ta nữa thôi?



Ta nói cả nửa buổi để các ngươi hiểu rằng, vì sao bố tụi bay dám nổi dóa

với bọn công sai. Một thằng Huyện Lệnh nhãi nhép, một chức quan to bằng

hạt vừng, sai hai thằng chó săn đến truyền lệnh gọi ta! Kiêu kỳ bắc bậc

quá đấy! Bố tụi bay lúc chưa đầy hai mươi tuổi đã đảm đương công việc

động trời trước mặt đức Kim thượng Hàm Phong và Từ Hi Hoàng Thái Hậu.

Sau đó, từ trong cung vọt ra lời vàng ngọc của Hoàng thượng:



-Bọn đao phủ của Bộ Hình hành sự tinh thông! Trình tự, lớp lang, đầu cuối, căng dịu… đâu ra đấy! Trẫm được xem một vở diễn hay!



Vương đại nhân được gia phong Thái tử Thiếu Bảo. Thăng quan tấn tước, vui vẻ

trong lòng, Ngài thưởng cho Già Dư và ta bốn tấm lụa điều. Con đi hỏi

cái tên họ Tiền, hỏi xem hắn đã nhìn thấy long nhan của vua Hàm Phong

chưa? Chưa. Ngay cả long nhan đương kim Hoàng thượng Quang Tự cũng chưa! Hắn đã nhìn thấy phượng nhan của đương kim Hoàng Thái Hậu cũng chưa. Do vậy bố tụi bay dám khoe mẽ trước mặt hắn.



Ta đoán

rằng, chỉ lát nữa, tri huyện Cao Mật Tiền Đinh sẽ đích thân đến mời ta.

không phải cá nhân hắn mời ta, mà Viên đại nhân trên tỉnh sai hắn đến

mời ta. Viên đại nhân thì ta đã mấy lần gặp mặt, ta đã giúp ngài làm một việc, làm rất gọn, rất đẹp mắt! Viên đại nhân vui lòng, thưởng cho ta

một hộp lớn bánh cuốn thừng của Thiên Tân. Ta về quê đã nửa năm không đi đâu cả, tụi bay đừng nghĩ rằng ta là cây gỗ mục! Kỳ thực, ta biết tuốt

mà làm ra vẻ hồ đồ. Lòng ta là một tấm gương, soi rõ từng chân tơ kẽ tóc cái thế giới này. Cô con dâu hiền của ta, những trò trộm gà bắt chó của con không che được mắt ta được đâu. Con trai bất lực, không thể trách

con dâu ăn mảnh, đàn bà mà lại, tuổi trẻ mà lại! Trẻ ngứa nghề, không

coi là tật. Cha đẻ của con làm phản bị tống giam đại lao, chuyện động

trời này, ta biết. Ông là trọng phạm mà người Đức chỉ đích danh, nòi gì

Cao Mật, ngay cả Sơn Đông cũng không ai dám thả ông ra. Vì vậy, ông chết là cái chắc! Đại nhân Viên Thế Khải là một sói chúa, giết một mạng

người đối với ông ta chẳng khác dẫm chết một con giòi! Ông ta đang được

người ngoại quốc tin dùng, đương kim Hoàng Thái Hậu cũng phải dựa vào

ông ta để ổn định thời cuộc. Ta đoan chắc rằng, ông ấy sẽ mượn tính mạng cha con để diễn một tấn trò, vừa cho người Đức xem, vừa cho dân chúng

Cao Mật và tỉnh Sơn Đông xem, cảnh báo họ yên phận làm ăn, không được

giết người, không được làm giặc. Người Đức làm đường sắt thì triều đình

đã chấp thuận, liên quan gì đến cha con? Vậy là “Mình làm mình chịu!”

Đừng nói con không cứu nổi, mà Tri huyện Tiền Đinh cũng không cứu nổi

cha con. Con trai của ta, giờ đây là lúc cha con ta xuất đầu lộ diện. Bố con vốn định rửa tay gác kiếm, ẩn tính mai danh, chết già ở nơi thôn dã này, nhưng ông trời không chịu. Sáng nay, đôi tay này đột nhiên nóng

ran, ta hiểu rằng, công việc của ta vẫn chưa xong. Đây là ý trời, không

cách nào tránh né. Con dâu này, con khóc cũng không ích gì, hận cũng

không ích gì, ta chịu ơn trời biển của đương kim Hoàng Thái Hậu, không

nhúng tay vào thì có lỗi với triều đình! Ta không giết cha con thì người khác giết! Để cái bọn bất thành nhân dạng giết ông ấy, chẳng thà để ta

giết còn hơn! Người ta có câu: “Thân này ví xẻ làm ba”, ta sẽ trổ tài,

để ông ấy chết một cái chết oanh liệt, sử sách lưu danh. Con trai của

ta, cha cũng muốn giúp con có nghề chính đáng, để hàng xóm láng giềng mở mắt ra! Họ chẳng rất khinh thường con đấy sao? Vậy được, ta phải cho họ hiểu rằng, đao phủ cũng là một nghề. Nghề này, người đứng đắn không

làm, kẻ lười nhác không làm nổi! Nghề này đại biểu cho tinh khí thần của triều đình. Nghề này mà phát triển, thì triều đình hưng thịnh; nghề này tiêu điều thì khí số của triều đình cũng hết! Con trai, nhân lúc kiệu


Chỉ trong một thoáng, các cặp mắt đều dồn về

phía ta. Ánh mắt quan giám trảm, ánh mắt bọn lính dõng, ánh mắt bọn vô

công rỗi nghề, tất tật ta quên hết, chỉ mỗi ánh mắt người tử tù là ta

suốt đời không thể nào quên! Người tử tù ngẩng đầu lên, giương cặp mắt

sưng húp vì bọng máu che khuất, nhìn ta, tia mắt như hai mũi tên màu đỏ, nhanh như chớp bắn rụng ta. Lúc này, viên quan giám sát thi hành án hô

lớn: “Đến giờ rồi!”.



Cùng với tiếng hô là tiếng tù

và bi tráng nổi lên, những lính dõng cũng chụm miệng huýt sáo lanh lảnh. Một đao phủ cầm đuôi sam của người tử tù kéo mạnh về đằng trước để cổ

người tử tù vươn dài ra. Người đao phủ kia dùng cánh tay nâng đao, hơi

vặn mình sang phải, rồi thoắt cái xoay người sang trái, “phập”, ánh đao

sáng trắng cùng với tiếng rú nửa chừng, đao phủ phía trước đã giơ cao

cái đầu của người tử tù. Đao phủ hạ thủ cùng đao phủ cộng sự, xếp hàng,

hô lớn:



-Mời đại nhân nghiệm hình!



Viên quan to béo mặt đen vẫn ngồi trên mình ngựa, phẩy tay một cái như vẫy

chào cái đầu, rồi giật cương quay ngựa rời pháp trường. Lúc này, những

người đến xem hành hình cất tiếng reo hò, bọn ăn mày tranh nhau chạy đến chỗ cái bục, đợi lột quần áo người tử tù. Nửa cổ còn lại của người tù

bỗng duỗi thẳng, máu vọt ra có vòi, còn thân hình thì ngã úp sấp, y hệt

cái vò rượu bị đổ.



Cuối cùng thì ta cũng hiểu, quan

giám trảm không phải cậu ta, đao phủ cũng không phải cậu ta, bọn lính

dõng cũng không phải cậu ta. Người tù bị chém đầu mới là cậu ta.



Đêm ấy, bố tụi bay chọn một cây liễu mọc nghiêng, cởi dây làm thòng lọng

buộc lên cây liễu rồi chui đầu vào. Cha chết rồi, mẹ chết rồi, người cậu có thể nhờ vả thì bị người ta chặt đầu rồi, bố tụi bay tứ cố vô thân,

không nơi nương tựa, chết quách cho rảnh! Sắp sờ được mũi Diêm vương thì một bàn tay vạm vỡ đỡ lấy đít bố.



Chính là người đã chém đầu cậu của bố!



Ông dẫn ta đến một quán cơm, gọi bát canh đậu phụ nấu với đầu cá, bảo ta

ăn. Ta ăn, ông không ăn, chỉ lặng lẽ ngồi nhìn ta. Người chạy bàn đưa

đến một tách trà, ông cũng không uống. Ta ăn no, ợ hơi nhìn ông. Ông

bảo:



-Ta là bạn thân của cậu con. Nếu con bằng lòng, hãy làm đồ đệ của ta!



Tư thế lúc ban ngày của ông tái hiện trước mắt ta: trước tiên, người đứng

thẳng, sau đó nhanh chóng xoay sang phải, cánh tay phải như cầm nửa vầng trăng, “phập”, cái đầu của ông cậu giơ cao cùng với tiếng kêu oan nửa

chừng tắt lịm… Bà nội lại thì thầm bên tai: “Con ơi, mau quì xuống lạy

sư phụ đi!”.



Ta quì xuống lạy sư phụ, mắt ầng ậng

nước. Thực ra, ông cậu sống hay chết ta không quan tâm, ta chỉ quan tâm

bản thân ta. Nước mắt lưng tròng, ta không nghĩ rằng giấc mộng ban ngày

lại biến thành hiện thực nhanh đến thế. Ta cũng muốn trở thành một đao

phủ giết người không chớp mắt. Mặt họ lạnh như tiền mà cứ tỏa sáng trong giấc mơ của ta.



Con ơi, sư phụ chính là Già Dư,

người mà ta kể cho con nghe đã hàng trăm lần. Sau đó, Già bảo ta, Già

cùng ngục tốt – cậu ta, kết nghĩa anh em. Cậu ta phạm tội, chết dưới tay sư phụ, đúng là con tạo xoay vần! “Phập” một nhát, nhanh hơn gió. Già

Dư nói, khi rơi xuống, cái đầu cậu bảo ông:



-Anh ơi, cháu em đấy, chăm nom nó hộ em!