Đàn Hương Hình

Chương 9 :

Ngày đăng: 18:10 19/04/20


Ngục Aùp Tư Lang Trung Tào đại nhân dẫn bọn ta đến trước hai cỗ kiệu nhỏ có rèm xanh, ra hiệu bọn ta lên kiệu. Được trọng vọng bất ngờ, bố tụi

bay sợ tái mặt. Cho đến khi ấy, bố tụi bay chưa được ngồi kiệu lần nào!

Nhìn sang Già Dư, thấy Già cũng đang đứng như trời trồng, miệng há hốc,

không hiểu định khóc hay muốn hắt hơi. Một công công cằm nhẵn thín đứng

bên kiệu, cất giọng the thé bảo bọn ta:



-Sao đấy? Chê kiệu nhỏ phải không?



Ta và Già Dư vẫn không dám lên kiệu, đưa mắt nhìn Tào đại nhân. Tào đại nhân nói:



-Không phải là trọng vọng bọn ngươi, mà sợ điều tiếng thị phi! Lên kiệu mau, còn đứng đực ra đấy làm gì? Đúng là…



Bốn phu kiệu đều là thái giám cằm nhẵn thín, đứng trước và sau kiệu, hai

tay khoang trước ngực, thái độ khinh người ra mặt. Bị khinh rẻ, ta bạo

dạn hẳn lên. Bọn thái giám thối tha, đ. bà các người, hôm nay ông nhờ

tên Mọt mà được ngồi kiệu! Ta bước lên hai bước, vén rèm chui vào. Già

Dư cũng lên kiệu dành cho Già.



Kiệu rời mặt đất, ngất ngưởng tiến lên. bố tụi bay nghe rõ tên thái giám khiêng kiệu rủa khẽ:



-Thằng đao phủ uống no máu người, nặng như cối đá!



Thường ngày hắn khiêng các nương nương hoặc phi tần, nằm mơ cũng không nghĩ

rằng phải khiêng một đao phủ. Bố tụi bay phởn quá, cố ý cựa quậy, khiến

bọn thái giám khiêng kiệu bước loạng choạng. Kiệu chưa ra khỏi sân Bộ

Hình, chợt có tiếng dì Uùt gọi to:



-Già ơi, Già! Già quên “Đai Diêm vương” đây này!



Bo tụi bay như có tiếng sét đánh trong đầu, mắt nảy đom đóm, mồ hôi nhỏ

giọt. Ta lăn ra khỏi kiệu, đón lấy “Đai Diêm vương” từ tay dì Uùt, một

cảm giác khó tả, không thể nói thành lời. Già Dư cũng đã ra khỏi kiệu,

trên mặt cũng đầm đìa mồ hôi, hai chân tranh trưởng. Nếu không có dì Uùt chắc chắn vạ tày đình! Tào đại nhân chửi:



-Đ. mẹ các ngươi! Làm quan quên triện, thợ may quên kéo!



Bố tụi bay vốn định nhấm nháp cái thú được ngồi kiệu, nhưng để xảy ra

chuyện này nên mất hứng, ngồi thu lu một góc như con khỉ, không dám trêu chọc bọn thái giám phu kiệu nữa.



Không rõ đi được bao lâu thì

nghe một tiếng “kịch”, kiệu dừng. Đầu óc quay cuồng, ta chui ra, ngước

nhìn lầu son gác tía hoa cả mắt! Ta lom khom theo sau Già Dư, tay bê

“Đai Diêm vương”, Già Dư đi theo viên thái giám, vào cung. Rẽ ngang rẽ

dọc năm lần bảy lượt mới đến một sân rộng. Trên sân là một đám toàn

những cằm nhẵn thín, mặc quần áo màu lông lạc đà, đội mũ quả dưa màu

đen. Tên Mọt ăn trộm súng đã bị trói vào một chiếc cột. Đó là một chàng

trai tuấn tú, nho nhã, thoạt nhìn như cô gái. Đôi mắt tuyệt đẹp: Hai mí, lông mi cong vút, nhãn cầu long lanh như có nước, đen láy như quả nho

chín. Thật đáng tiếc, bố tụi bay nghĩ, đáng tiếc cho một chàng trai đẹp

đẽ như thế mà bị thiến đi bộ tam sự, đưa vào cung làm thái giám! Bố mẹ

hắn không tiếc con mình hay sao?



Một khán đài tạm thời được dựng

lên trước cột hành hình, khoảng giữa kê một dãy ghế tựa chạm trổ, bằng

gỗ đàn hương. Chiếc ghế chính giữa to rộng hơn những chiếc khác, trải
lại nhìn nhau, cùng hiểu rằng đã đến lúc kết thúc, không nên để mùi xú

uế ảnh hưởng tới Hoàng thượng và các nương nương. Bố tụi bay đã nhìn

thấy mấy nương nương lấy khăn tay che miệng. Mũi họ thính hơn mũi Hoàng

thượng. Hoàng thượng hít tỵ yên, khứu giác kém đi nhiều. Phải kết thúc

nhanh, lỡ chẳng may gió tạt mùi lên chỗ Hoàng thượng thì tai vạ! Tên Mọt như thằng chết trương, thối khẳn, chứ không phải cái mùi ta thường

thấy. Bố tụi bay rất buồn nôn nhưng không được phép. Nếu mình nôn thì

tất cả mọi người đều nôn, hình phạt này thất bại hoàn toàn. Đi tong cái

mạng nhỏ nhoi của bố tụi bay và Già Dư là chuyện nhỏ, bị lột cái mũ cánh chuồn trên đầu Vương đại nhân cũng không phải là chuyện lớn, mà ảnh

hưởng đến sức khỏe Hoàng thượng mới thực sự quan trọng. Bố tụi bay đã

nghĩ ra điều này. Già Dư chắc nghĩ ra từ lâu. Tần trò này kết thúc được

rồi. Thế là bọn ta vận sức căng đều, cái đai xiết chặt từng li một, đầu

thằng nhỏ xấu số thắt lại như quả đầu bê. Thằng nhỏ đã cãn mồ hôi từ

lâu, giờ đây rỉ ra một chất như mỡ cá, vừa tanh vừa khẳn vượt xa thứ

bĩnh trong quần. Cón một chút sức lực cuối cùng, thằng nhỏ rú lên một

tiếng. Bố tụi bay giết người đã quen mà vẫn thấy thảm quá! Mình đồng da

sắt cũng chịu không thấu “Đai Diêm vương”, đến như ma đầu Tôn Ngộ Không

dao chém không đứt, giáo đâm không thủng, bốn mươi chín ngày trong lò

luyện đan của Thái Thượng Lão Quân vẫn không chịu đầu hàng, vậy mà không cưỡng nổi câu thần chú khẩn cô nhi!



Thực ra, cái tinh diệu của

“Đai Diêm vương” là ở hai mắt của phạm nhân. Bố tụi bay ngả người ra

phía sau, qua sợi thừng, cảm thấy thằng Mọt run bần bật trên tay mình.

Tiếc cho cặp mắt! Cặp mắt như biết nói, như hớp lấy hồn vía của các bà

các cô, từ trong hốc mắt lòi dần ra ngoài, đen có, trắng có, đỏ có, càng lồi càng to, y hệt hai quả trứng gà chui ra từ trôn gà mái, chui ra…

chui ra… “bụp” một tiếng, liền đó “bụp” tiếng nữa, hai con ngươi của tên Mọt treo lủng lẳng dưới “Đai Diêm vương”! Bố tụi bay và Già Dư chờ đợi

kết cục này. Bọn ta căn cứ vào trình tự đã thiết kế, kéo dài thời gian

thực hiện, xiết chặt từng tí một, từ từ căng dần lên, rồi vào thời điểm

then chốt, xiết mạnh một cái, con ngươi bật bay ra ngoài. Cho đến giờ

phút này, bố tụi bay và Già Dư mới thở phào như cất được gánh nặng. Mổ

hôi túa ra không rõ từ khi nào, lưng áo ướt đẫm. Mồ hôi hòa tan tiết gà

bôi trên mặt chảy từng vệt xuống cổ, thoạt trông tưởng vỡ đầu chảy máu.

Đó là bố tụi bay trông mặt Già Dư để biết mặt mình là như thế.



Tên Mọt vẫn chưa tắt thở nhưng đã ngất lịm, không khác gì đã chết. Đầu hắn

bị vỡ, óc và bọt máu màu hồng tràn qua kẽ nứt chảy ra ngoài. Bố tụi bay

nghe thấy tiếng nôn ọe từ khán đài vọng xuống. Một quan lớn chỏm mũ đầu

đỏ ngã cắm đầu xuống đất, mũ lăn đi rất xa. Khi ấy ta và Già Dư cùng hô

to:



-Aùn đã thi hành, mời đại nhân nghiệm thu!



Thượng thư Bộ Hình Vương đại nhân cầm góc vạt áo bào che mặt, ngoảnh nhìn về phía

bọn ta một thoáng, rồi quay lên phía khán đài đứng nghiêm, dang tay,

phủi tay áo, phủ phục, tâu lên:



-Aùn đã thi hành, xin Hoàng thượng nghiệm thu!



Nhà vua ho rũ rượi hồi lâu, sau đó phán bảo Harry người trên và dưới khán đài:



-Các ngươi thấy cả rồi chư? Nó là tấm gương cho các ngươi!



Nhà vua không nói ta, nhưng mọi người đều ngeh rõ mồn một.