Đàn Hương Hình
Chương 8 : Triệu giáp nói ngông
Ngày đăng: 18:10 19/04/20
Có câu rằng:
Nam Tào giữ sổ tử
Bắc Đẩu giữ sổ sinh.
Người tùy vương pháp, cỏ tuỳ gió,
Nhâm tâm là sắt, phép quan nung.
Đá dù cứng mấy, sợ trùy nện!
(Nói thật khi đã về đến nhà)
Ta vốn là đao phủ số một nhà Đại Thanh
Bộ Hình ta nổi danh!
(Đi mà hỏi xem có đúng không?)
Quan lại Bộ Hình thay xoành xoạch
Tít mù mù tít đèn kéo quân!
Duy Triệu Giáp ta đây trụ vững
Vì nước giết người, lập kỳ công!
Chém đầu như bổ dưa, róc thịt như róc mía!
Bông không gói được lửa
Tuyết không giấu được người!
Vậy ta mở toang cửa
Nói cho thiên hạ nghe!
Miêu Xoang. “Đàn hương hình – Tẩu mã điệu”
Cô con dâu đàng điếm của ta, cô tròn mắt làm gì? Không sợ nổ con ngươi
sao? Bố chồng cô đúng là làm nghề ấy, từ năm mười bảy tuổi chém ngang
lưng tên giữ kho đánh cắp bạc, đến năm sáu mươi tuổi tùng xẻo tên thích
khách định giết đại nhân Viên Thế Khải, loại cơm này ta ăn vừa chẵn bốn
mươi bốn năm! Sao cô vẫn còn trợn mắt? Người trợn mắt ta thấy đã quá
nhiều, mà trợn là trợn thật sự kia, đừng nói tụi bây chưa nhìn thấy,
ngay cả tỉnh Sơn Đông cũng chưa có ai nhìn thấy! Đừng nói để tụi bay
nhìn thấy, chỉ kể lại cho tụi bay nghe cũng sợ vãi đái ra rồi!
Năm Hàn Phong thứ Mười, một tên thái giám sâu mọt ở kho súng săn trong Đại
nội dám lấy cắp khẩu súng săn của nhà vua. Khẩu súng này là của Nữ Sa
hoàng tặng vua Hàm Phong. Nó không phải khẩu súng thông thường, mà là
khẩu súng thần. Nòng vàng, lẫy cò bằng bạc, báng bằng gỗ đàn hương gắn
bảy viên kim cương, mỗi viên to bằng hột lạc. Súng này bắn đạn bạc, trên trời bắn phượng hoàng, dưới đất bắn kỳ lân. Từ thời Bàn Cổ khai thiên
lập địa đến nay, loại này chỉ độc một khẩu, không có khẩu thứ hai. Tên
định ra. Sư phụ của ta nói rằng, sư tổ giết người không dùng đao, chỉ
dùng mắt, nhìn vào gáy phạm nhân rồi lướt ngang một cái, đầu phạm nhân
đã rơi xuống đất! Ông tổ Cao Đào mắt phượng mày ngài, mặt đỏ như táo
chín, ánh mắt sáng như sao, râu ba chòm, tướng mạo như Quan Công đời Tam Quốc. Già Dư nói, Quan Công chính là hóa thân của tổ sư Cao Đào.
Aên quấy quá vài miếng cơm rồi súc miệng cọ răng, rửa tay rửa mặt. Dì Hai
và dì Uùt giúp ta và Già Dư mặc quần áo mới, đội mũ nỉ màu đỏ. Dí Uùt
nịnh:
-Sư phụ sư huynh y hệt hai chú rể!
Già Dư lườm dì
Uùt, sợ hắn nói nhiều. Nghề này có qui củ riêng, trước và trong khi thực hiện bản án, nghiêm cấm cười đùa. Một câu nói lỡ, lỡ miệng phạm húy là
rước hồn ma về nhà. Ơû bãi hành hình Thái Thị Khẩu thường bất chợt nổi
cơn lốc. Tụi bay có hiểu vì sao không? Không phải lốc, đó là những oan
hồn!
Già Dư lấy trong làn ra một bó hương quí, nhẹ nhàng
rút ba nén, run run châm lửa từ cây nến trên bàn thờ tổ, rồi cắm vào lư
hương. Già Dư quì xuống. Ba anh em ta cũng quì theo. Già Dư hạ giọng
khấn:
-Kính cáo sư tổ, hôm nay vào cung thi hành án, công việc
vô cùng quan trọng, xin sư tổ phù hộ độ trì cho các con mọi bề suôn sẻ!
Các con khấu đầu lạy sư tổ!
Già Dư khấu đầu, trán đập nền gạch
kêu côm cốp. Bọn ta cũng khấu đầu, trán đập nền gạch kêu côm cốp. Mặt sư tổ đỏ hồng trong ánh nến. Bọn ta khấu đầu chín cái rồi đứng lên cùng sư phụ, lùi về sau ba bước. Dì Hai chạy ra ngoài, bê vào một cái liễn men
xanh. Dì Uùt chạy ra ngoài, cầm chân xách vào con gà trống cưỡng trắng,
mào đen. Dì Uùt đặt liễn trước hương án, quì một bên. Dì Uùt quì trước
hương án, tay trái cầm đầu, tay phải cầm chân gà, căng cổ con gà ra. Dì
Hai cầm con dao lá liễu trong liễn, nhằm cổ con gà khứa gọn một nhát.
Thoạt đầu chưa thấy có máu, bọn ta giật thót tim – cắt tiết gà mà không
chảy máu là cái điềm thi hành án không thuận – nhưng ngay sau đó, dòng
máu đỏ sẫm vọt ra, chảy tong tong xuống liễn. Giống gà trắng màu đen
huyết mạch cường, mỗi khi thi hành trọng án, bọn ta lại mua một con về
giết. Lát sau, máu đã cạn, hai sư đệ dâng liễn huyết lên bàn thờ, rồi
vái một vái bước giật lùi ra sau. Ta bước lên theo sau Già Dư, quỳ xuống lạy ba lạy, rồi bắt chước Già Dư, giơ ngón tay trỏ và ngón giữa quệt
máu gà trong liễn bôi lên mặt từng vệt dài như hóa trang lên sân khấu.
Tiết gà rất nóng, má ta ngứa ran. Máu một con gà có thể bôi đủ hai khuôn mặt, còn thừa thì bôi hai tay. Lúc này, mặt ta và mặt Già Dư đều đỏ như mặt sư tổ. Vì sao phải bôi máu gà lên mặt? Vì phải bảo đảm bọn ta với
sư tổ là một, cũng là để bọn tà ma quỉ quái biết rằng, bọn ta là đệ tử
của sư tổ Cao Đào, khi thi hành án, bọn ta không phải là con người, mà
là thần linh, là phép nước. Rửa tay xong xuôi, ta và Già Dư ngồi yên vị
trên ghế băng, đợi lệnh vào cung.
Mặt trời vừa nhô lên, lũ quạ đã kêu ầm ĩ trên cây hòa cổ thụ giữa sân. Từ nhà lao dành cho trọng án có
tiếng gào khóc của một nữ tử tù phạm tội mưu sát chồng. Mỗi ngày khóc
một lần, khóc trời khóc đất khóc con, tâm trí đã không bình thường. Bố
tụi bay còn trẻ, ngồi một lúc đã cảm thấy ngứa ngáy không yên. Nhìn trộm sang Già Dư, ngồi yên như bụt. Bố tụi bay bắt chước Già Dư, bình tâm
tĩnh khí, ổn định tinh thần. Máu gà trên mặt đã khô, cồm cộm, màu sắc
như quả sơn tra bọc đường. Ta có cảm giác như bị bó chặt trong lần áo
giáp và mặt nạ, trong lòng tự nhiên đâm hoảng, như cùng Già Dư đi trong
đường hầm tối tăm, đi miết không tìm được lối ra.