Đàn Hương Hình

Chương 13 :

Ngày đăng: 18:10 19/04/20


Tớ vùng vẫy thoát ra. Ôi, râu hổ của tớ, râu hổ của tớ! Tớ giơ cả hai

tay sờ soạng trên chiếu tìm chiếc râu hổ. Tớ hận hắn, tớ căm hắn! Trả

đây, trả đây! Đền tớ đây! Tớ vừa khóc, vừa chửi, vừa tìm chiếc râu. Hắn

đứng im như phỗng nhìn tớ, hết lắc đầu lại thở dài. Cuối cùng, hắn nói,

không phải tìm nữa, đây rồi! Tớ mừng ra mặt, đâu? Hắn dùng ngón trỏ và

ngón cái kẹp chặt sợi râu hổ loăn xoăn, đầu sợi màu vàng kim, thả vào

tay tớ, bảo, giữ cẩn thận, đừng để mất lần nữa lại oán em! Tớ cầm chắc

sợi râu, dù không thiêng nhưng vẫn là báu vật! Nhưng sao nó lại không

thiêng nữa nhỉ? Thử lần nữa xem nào. Tớ lại nhìn như đóng đinh vào vợ,

nghĩ bụng, chỉ cần nó vẫn thiêng, vợ tớ là rắn cũng được. Nhưng vợ tớ

vẫn vợ tớ, chẳng là con gì cả!



Vợ tớ bảo:



-Anh

ngố, nghe em nói đây, câu chuyện mẹ anh kể, mẹ em cũng đã kể cho em

nghe. Bà nói, không phải lúc nào cai râu hổ cũng thiêng, chỉ những lúc

nguy cấp nó mới thiêng. Nếu không, phiền phức không để đâu cho hết. Đâu

đâu cũng toàn là súc vật, sống thế nào được? Em bảo này, anh cất kỹ cái

bảo bối ấy đi, thì nó mới thiêng.



Đằng ấy nói thật chứ, không lừa tớ chứ?



Hắn gật đầu:



-Anh là người chồng thân yêu của em, em nỡ lòng nào lừa dối anh!



Tớ tin lời hắn, tìm miếng vải điều bọc cái râu hổ lại, cuốn chỉ xung quanh không biết bao nhiêu vòng rồi nhét vào kẽ nứt trên tường, giấu kỹ.



Bố tớ ghê gớm thật, dám đuổi thẳng cổ hai tên công sai do Tiền đại nhân

phái đến. Bố tớ chưa biết Tiền đại nhân ghê gớm như thế nào, nhưng tớ

thì tớ biết. Tiểu Khuê người phường Đông Quan nhổ nước bọt vào kiệu của

ông ta, liền bị hai tên công sai xích tay bằng xích sắt, lôi đi. Nửa

tháng sau, bố Tiểu Khuê nhờ được người đứng ra bảo lãnh, bán đi hai mẫu

ruộng mới chuộc được Tiểu Khuê ra, nhưng anh ta đã chân dài chân ngắn đi cà nhắc, ngón chân bấm đất vẽ thành một dấu phẩy. Mọi người gọi anh ta

là Tây, vì những dấy phẩy vẽ trên đường giống như chữ Tây. Từ đó, hễ ai

trước mặt Tiểu Khuê nhắc đến Tiền đại nhân, là anh ta ngất xỉu, sùi bọt

mép. Tiểu Khuê đã nếm mùi lợi hại của Tiền đại nhân, nói gì nhổ nước bọt vào kiệu, mà chỉ cần trông thấy kiệu của Tiền đại nhân là anh ta ôm đầu chạy trốn. Bố, chuyện hôm nay của bố hơi rắc rối đấy! Những chuyện khác thì con ngốc, nhưng chuyện của Tiền đại nhân thì con không ngốc chút

nào. Tuy rằng vợ con là con nuôi của ông ta, nhưng ông ta thuộc loại mặt sắt đen sì, bắt luôn cả bố vợ con là người không tranh hơn kém với ai,

thì làm sao ông ta tha cho bố?



Có điều, tớ cũng đã thấy, bố tớ

chẳng phải tay vừa. Bố tớ không phải bố đậu phụ, mà là bố kim cương. Bố

tớ là dân từng trải ở kinh thành, đầu người rụng dưới lưỡi đao của bố

phải lấy xe mà chở, dùng thuyền mà tải. Bố tớ đọ với quan lớn Tiền thì

đúng là cuộc đọ sức giữa rồng và hổ, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào!
Tớ trông thấy cái cổ đầy vẩy bạc của hắn thoắt cái vươn dài ra, áo hồng

quần lục trên người hắn đổi màu như da kỳ đà. Hắn giương cặp nanh nhọn

hoắt, gần như chạm vào mặt tớ. Mẹ ơi, tớ kinh hoàng vội nhảy giật lùi.

Rồi thì trong tai vang lên một tiếng bụp, mắt nảy đom đóm, tớ sùi bọt

mép, ngất xỉu… Về sau, hắn bảo tớ mắc chứng động kinh, bậy, tớ chưa bao

giờ bị choáng, nói gì đến động kinh! Rõ ràng là tớ sợ hắn, cứ lùi, lùi

mãi, ngã ngửa, gáy đập phải ngưỡng cửa, trên ngưỡng có một cái đinh. Cái đinh đâm thủng đầu tớ, thế thôi.



Tớ nghe từ nơi rất xa, có một phụ nữ gọi tớ:



-Giáp Con, Giáp Con… không rõ là tiếng mẹ hay tiếng vợ tớ. Tớ cảm thấy

đau đầu kinh khủng, muốn mở mắt ra nhưng hai mi dính chặt không mở được. Tớ ngửi thấy mùi thơm, tiếp đó, lại ngửi thấy mùi cỏ úa, tiếp đó lại

ngửi thấy mùi thum thủm của lòng lợn luộc. Rất cố chấp, tiếng gọi cứ rót vào tai tớ:



-Anh Giáp ơi, anh Giáp! Bỗng một khối nước lạnh giội thẳng lên đầu tớ, lập tức tớ tỉnh lại.



Tớ mở mắt, thoạt tiên thấy các màu xanh đỏ tím vàng như màu sắc cầu vồng

bay loạn xạ. Tiếp theo, mắt chói vì ánh nắng, rồi nhìn thấy một khuôn

mặt trái xoan bự phấn cúi sát mặt tớ. Đó là khuôn mặt vợ tớ. Tớ nghe hắn nói:



-Anh Giáp, anh làm em sợ quá! Tớ thấy bàn tay hắn đẫm mồ

hôi. Hắn cố sức kéo tớ khỏi vũng nước. Đầu ong ong, tớ hỏi, đây là đâu?

Hắn đáp:



-Ngốc ạ, còn ở đâu nữa? Nhà mình đấy thôi!



Nhà

mình, tớ nhíu mày đau khổ, chợt nhớ lại tất cả. Trời ơi, tớ không cần

cái râu hổ ấy nữa, không cần nữa. Tớ sẽ ném nó vào lửa. Hắn cười nhạt,

ghé sát tai tớ thì thầm: Ngốc ơi là ngốc, anh tưởng nó là râu hổ thật à? Nó là cái lông trên người em. Tớ lắc đầu, đầu đau, đau khủng khiếp!

Không phải, trên người đằng ấy làm gì có cái lông như thế? Mà dù cái

lông ấy là của đằng ấy, thì sao cầm nó, tớ vẫn nhìn được bản tướng của

đằng ấy? Khi không cầm nó trong tay, tớ vẫn nhìn được bản tướng của bố

tớ? Hắn tò mò hỏi:



-Vậy anh nhìn thấy em là con gì? Tớ nhìn

khuôn mặt trắng trẻo, nhìn chân nhìn tay hắn, ngó sang ông bố hình người dáng báo trên ghế thái sư, y như vừa tỉnh giấc mơ. Có lẽ tớ nằm mơ, mơ

thấy đằng ấy là một con rắn, mơ thấy bố tớ là một con báo đen. Hắn cười

bí hiểm:



-Có lẽ em là con rắn! Kỳ thực em đúng là một con rắn! – Mặt hắn bỗng dài ra, mắt xanh lè – Nếu là rắn – hắn nói, giọng hằn học – em chui luôn vào bụng anh. Mặt hắn càng dài ra, những vẩy lấp lánh trên cổ lại xuất hiện. Tớ vội bưng mặt, gào to:



-Đằng ấy không phải là rắn, đằng ấy là người!



Giữa lúc ấy, cổng nhà tớ bật tung.