Đàn Hương Hình
Chương 14 :
Ngày đăng: 18:10 19/04/20
Tớ trông thấy hai tên công sai hồi nãy bị bố tớ xua đuổi, giờ đã là hai
con sói xám quần áo hẳn hoi, tay tì đốc gươm, chia nhau đứng hai bên
cổng. Tớ bị choáng vì sợ, vội nhắm tịt mắt, hy vọng dùng cách đó để cứu
mình ra khỏi cơn ác mộng. Khi mở mắt ra, thấy về cơ bản mặt họ đã là mặt người, nhưng tay họ mọc đầy lông dài màu xám, ngón cong như lưỡi câu,
tớ đau xót mà nghĩ rằng, cái lông trên người vợ tớ lợi hại hơn nhiều
chiếc râu hổ thần thông quảng đại kia! Chiếc râu hổ thì khi anh nắm
chặt, nó mới phát huy thần lực, còn cái lông của vợ tớ chỉ cần sờ vào
nó, là ma lực của nó đã bám dính lấy anh, cho dù anh giấu kỹ nó hay vứt
bỏ nó, anh còn nhớ nó hay đã quên nó!
Sau khi hai tên công sai
đứng gác hai bên cổng, cỗ kiệu bốn người khiêng đã hạ xuống mặt đường đá xanh, ngay trước cổng nhà tớ. Bốn phu kiệu, tất nhiên bản tướng của họ
là lừa, tuy đôi tai đã giấu trong chiếc mũ ống, nhưng điệu bộ của họ thì thật độc đáo: chân trước vịn đò kiệu, mép sùi bọt trắng, thở phì phò.
Xem ra, họ chạy nước rút thì phải, bụi bám đầy ủng. Viên thơ lại họ Điêu phụ trách hình danh – người ta gọii lão là Viên Phu tử, bản tướng của
lão là con nhím mõm nhọn – giơ vuốt trước màu phấn hồng vén góc rèm lên. Tớ nhận ra đó là kiệu của Tiền đại nhân. Tiểu Khuê nhổ nước bọt vào cái kiệu này mà gặp đại họa. Tớ biết, người sắp chui ra khỏi kiệu chính là
Tiền đại nhân, bố nuôi của vợ tớ. Lý ra, bố nuôi của vợ cũng là bố nuôi
của tớ. Tớ rất muốn đi thăm ông ấy, nhưng vợ tớ chết thì chết không
chịu. Có trời chứng giám, quan lớn Tiền đối xử không bạc với nhà tớ, đã
miễn thuế cho nhà tớ mấy năm rồi. Nhưng ông lớn không nên vì một bãi
nước bọt mà đánh thằng Khuê gãy chân, thằng Khuê là bạn tốt của tớ. Nó
bảo, anh ngố Giáp này, ông lớn Tiền cho anh cái mũ màu lục, sao không
đội? Tớ về nhà hỏi vợ, vợ ơi vợ, thằng Khuê nói là quan lớn Tiền cho tớ
cái mũ màu lục, nó thế nào? Sao đằng ấy không cho tớ xem? Hắn mắng tớ:
-Anh ngốc, Khuê là thằng mất dạy, không cho anh chơi với nó nữa! Anh còn với nó là em không ôm anh ngủ nữa đâu. Sau đó chưa đầy ba hôm, thằng
Khuê bị đánh gãy chân. Vì một bãi nước bọt mà đánh gãy chân người ta,
quan lớn Tiền kể cũng hơi ác, hôm nay đến đây, để xem ông là giống vật
nào biến thành?
Tớ trông thấy cái đầu hổ trắng to bằng gốc liễu
thò ra ngoài kiệu. Trời ạ, thì ra quan lớn Tiền là do hổ biến thành.
Thảo nào mẹ tớ bảo, nhà vua là do rồng biến thành, quan to là do hổ biến thành. Bạch hổ đội mũ màu lam, mặc quan phục màu đỏ, ngực thêu hai quái điểu màu trắng, chim không phải chim, vịt không phải vịt. Ông bề thế
hơn bố tớ, ông là con hổ béo, bố tớ là con báo gầy. Ông mặt trắng như
mâm bột, bố tớ đen như hòn than. Ông xuống kiệu, khệnh khạng bước vào
cổng, đúng là dáng đi của hổ! Lão nhím chạy vượt lên, lớn tiếng thông
báo:
-Tri huyện Tiền đại nhân đã tới!
Lão hổ và tớ chạm trán, lão vằn mắt nhìn tớ, tớ sợ quá nhắm mắt lại, chỉ nghe thấy tiếng lão:
-Triệu Tiểu Giáp phải không?
Tớ vội khom người trả lời vâng, kẻ hèn mọn này là Giáp Con.
Nhân lúc tớ nhắm mắt, lão đã giấu được một nửa bản tướng của lão, chỉ còn
cái đuôi vẫn thò vạt áo sau, kéo lê dưới đất, bám đầy bụi và nước bẩn,
thể nào cũng dụ bọn nhặng xanh đến cho mà xem! Vừa nghĩ như vậy, lũ
nhặng đậu trên tường đã bay lên vù vù, xông tới. Chúng đậu trên đuôi, cả trên mũ, tay áo, cổ áo của ông lớn. Ông lớn giọng hòa nhã:
-Giáp Con, vào báo có bản quan tới gặp.
Hai bàn tay nhỏ bé lần tràng hạt của bố run lên, vẻ đắc ý không giấu được qua cặp mắt.
Quan lớn Tiền đứng dậy, vừa cười vừa nói: - Già Triệu, nhà vua còn thưởng
cho bác vật nào nữa không? Một lần cũng là lạy, hai lần cũng là lạy, ba
bốn lần cũng lạy!
Bố tớ cười: - Quan lớn đừng giận, đây là phép tắc của triều đình.
Tiền đại nhân nói: - Nếu không còn gì nữa, mời Già đi cùng hạ quan. Viên đại nhân cùng Tổng đốc Caclôt đang kính cẩn đợi Già Triệu ở công đường
huyện.
Bố tớ nói: - Cảm phiền đại nhân cho người khiêng cái ghế này đi. Tôi muốn để Viên đại nhân phân biệt thật giả.
Tiền đại nhân lưỡng lự giây lát rồi khoát tay, nói: - Được! Bay đâu?
Hai tên công sai hóa thân từ sói khênh chiếc ghế tựa của bố. Tiền đại nhân
và bố sánh vai bước ra cổng. Trong sân, vợ tớ nôn ọe, vừa nôn vừa gào
khóc: “Cha đẻ ơi, cha hãy cố mà sống, con gái cha đã có mang thằng cháu
ngoại của cha!” Tớ trông thấy sắc mặt Tiền đại nhân hết tái lại đỏ rất
không tự nhiên. Nét mặt bố tớ càng vênh váo. Đến trước kiệu, Tiền đại
nhân và bố tớ khách khí nhường nhau lên trước, in hệt hai ông quan cùng
cấp, hai ông bạn thân tình. Rốt cuộc chẳng ai lên kiệu, hai tên công sai bỏ ghế vào trong kiệu, nhét không vào, đành gác trên đòn khiêng. Bố tớ
để chuỗi hạt trong kiệu rồi trườn xuống đất. Rèm buông xuống, che khuất
những vật thiêng liêng không ai được xâm phạm. Bố tớ hai tay đều rỗi,
dương dương đắc ý nhìn Tiền đại nhân. Quan lớn Tiền cười lên một tiếng
như điên dại, nhanh như chớp đánh một bạt tai trúng giữa miệng bố tớ,
bốp một tiếng, át hẳn tiếng kêu của con ễnh ương. Bố tớ không kịp đề
phòng xoay đi nửa vòng, vừa đứng vững, Tiền đại nhân lại đánh một bạt
tai nữa. Cú này mạnh hơn nhiều, bố tớ ngã lăn ra, mắt trợn trừng nhổ ra
một bụm máu lẫn cái răng gãy, Tiền đại nhân nói: “Đi!”.
Bọn phu
khiêng kiệu chạy như bay. Hai tên công sai lôi bố dậy, mỗi tên cầm một
tay lôi như lôi chó chết. Tiền đại nhân ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi trước, tư thế hùng dũng, chẳng khác gà trống vừa nhảy từ trên lưng gà mái
xuống. Do không nhìn đường, ông ta có vấp phải một hòn gạch suýt ngã lăn quay, may mà lão Điêu đỡ kịp. Nhưng trong lúc lấn bấn ấy, Tiền đại nhân đánh rơi mũ, vội nhặt đội lên đầu, đội lệch, lại phải sửa cho ngay
ngắn. Tiền đại nhân đi sau kiệu, thơ lại Điêu theo sau Tiền đại nhân,
hai tên công sai lôi bố tớ, bố tớ kéo lê hai chân lết theo thơ lại Điêu, đám trẻ con bạo gan bám theo chân bố tớ, một hàng mười mấy người rồng
rồng rắn rắn đi về huyện.
Tớ ứa nước mắt, tiếc mình không xông
tới liều mạng với lão Tiền. Chả trách bố chửi tớ lúc thường thì hiếu
thuận, gặp lúc nguy nan thì là đồ giẻ rách. Lẽ ra tớ phải dùng gậy đánh
gãy chân lão, phải lấy dao đâm thủng bụng lão… Tớ nhặt thanh đại đao
chạy ra đường định đuổi theo Tiền Đinh, nhưng sự tò mò đã giữ tớ lại. Tớ cùng với lũ nhặng tìm thấy cái thứ mà bố tớ nhổ ra. Đúng là răng, hai
cái đều là răng hàm. Tớ dùng mũi dao gạt cái răng chơi một lúc, trong
lòng rất buồn, hai giọt nước mắt ứa ra. Sau đó tớ đứng dậy nhìn theo
bóng dáng của họ, nhổ một bãi nước bọt lớn tiếng chửi:
-Đ. mẹ mày… - hạ giọng – Tiền Đinh!