Đàn Hương Hình

Chương 26 :

Ngày đăng: 18:10 19/04/20


Theo lão phân tích, đao phủ trình làng thứ gì xẻo từ trên người phạm, là dực trên cơ sở pháp luật và tâm lý: Một, biểu thị sự vô tư của luật

pháp và sự cẩn trọng của đao phủ. Hai, tạo sự chấn động về tâm lý trong

dân chúng đến xem hành hình, do đó mà loại bớt những ý nghĩ độc ác, bớt

phạm tội. Đây là lý do vì sao các triều đại đều cho dân chúng đến xem.

Ba, thỏa mãn nhu cầu tâm lý. Không một vở diễn, một tích hát, một kịch

nghệ nào hay bằng. Đây cũng là lý do cơ bản khiến các đao phủ cao cấp

của Bộ Hình coi thường các kép hát được sủng ái trong cung. Khi giơ

miếng thịt thứ hai cho mọi người xem, Triệu Giáp nhớ lại những ngày lão

theo thầy học nghệ. Để rèn luyện tuyệt kỹ trong hình phạt lăng trì, các

đao phủ ở Ngục Aùp Tư thiết lập quan hệ mật thiết với lò mổ lợn ở Sùng

Văn Môn Ngoại. Những lúc thưa iệc, sư phụ dẫn họ đến làm không công ở

đây. Họ đã thái không biết bao nhiêu con lợn béo để làm nhân bánh bao,

cuối cùng, trình độ cao siêu tới mức chính xác như cân, bảo cắt một cân

là đúng một cân, không thừa không thiếu. Thời kỳ Già Dư giữ ấn Ngục Aùp

Tư, đã từng cho mở lò mổ liên hoàn ở Tây Tứ, bên ngoài bán thịt, phía

sau là lò mổ, buôn bán cực kỳ phát đạt. Về sau, không biết ai để lộ,

người ta không đến mua thịt đã đành, lại còn mắt trước mắt sau mỗi khi

đi qua, chỉ sợ bị bắt làm thịt. Thế là sập tiệm.



Lão nhớ

trong chiếc tráp ở đầu giường sư phụ có một quyển sách giấy đã ố vàng,

rất ròn, vẽ rất nhiều đồ họa có chú giải bên cạnh. Tên quyển sách đó là

“Sách không phổ biến của thu quan”, nghe nói của một “Già” đời Minh

truyền lại. Trong sách ghi lại rất nhiều loại hình phạt, cách thức thi

hành án và những điều cần chú ý. Quả là trứ tác kinh điển về nghề đao

phủ. Sư phụ cho xem đồ họa và phần chữ, giải thích cặn kẽ cho anh em lão về hình phạt lăng trì. Sách nói rằng, lăng trì có ba cấp độ. Cấp một,

xẻo ba nghìn ba trăm năm mươi bảy miếng; cấp hai, hai nghìn tám trăm

chín mươi sáu miếng; cấp ba, một nghìn năm trăm tám mươi lăm miếng. Lão

nhớ sư phụ còn nói, bất kể xẻo bao nhiêu miếng, nhưng miếng cuối cùng

phải là vừa xẻo xong, phạm chết liền. Do vậy, phải bắt đầu xẻo từ chỗ

nào, miếng trước miếng sau cách nhau bao lâu, đều phải thiết kế chính

xác căn cứ vào giới tính và thể trạng của phạm. Nếu chưa xẻo đủ số miếng mà phạm đã chết hoặc xẻo đủ số miếng rồi mà phạm vẫn chưa chết, thì

phải coi đó là lỗi của đao phủ. Sư phụ nói, tiêu chuẩn tối thiểu của

lăng trì là các miếng phải sàn sàn như nhau, đưa lên bàn cân không được

hơn kém nhiều quá. Điều này đòi hỏi khi thi hành án, đao phủ phải bình

tâm tĩnh khí, tâm phải chi li như sợi tóc, phải quyết đoán khi ra tay;

vừa như thiếu nữ thêu hoa, vừa như đồ tể giết lừa. Bất cứ sư nhu nhược

chần chừ nào, bất cứ sự lơi lỏng nóng vội nào, đều ảnh hưởng đến tay

dao, làm cho động tác bị biến dạng. Làm được như trên thật không phải

dễ. Vì rằng cơ bắp con người, sự liên kết chặt chẽ giữa các bộ phận và

đường gân thớ thịt không giống nhau, hướng dao và dùng sức nhiều hay ít

đều dựa vào linh cảm. Sư phụ nói, những đao phủ thiên tài như Cao Đào,

như cụ Trương Thang, đều dùng tâm, dùng mắt xẻo thịt, mà không dùng dao, dùng tay. Do vậy từ xưa tới nay, có hàng ngàn vạn án lăng trì, nhưng

thi hành đạt tới mức hoàn mỹ gần như không có. Đại để chỉ là xẻo cho đến chết mà thôi. vì thế, càng về cận đại, số nhát dao càng ít đi, cho đến

bản triều, năm trăm nhát là nặng nhất. Nhưng thực hiện được năm trăm

nhát thì cũng hiếm như lông phượng sừng lân rồi. Đao phủ ở Bộ Hình hành

sự cẩn trọng theo đúng ui củ của người xưa để lại, là xuất phát từ lòng

tôn kính một chức nghiệp thiêng liêng lâu đời. Còn ở các tình, phủ,

châu, huyện, rồng tôm lẫn lộn, hành nghề đao phủ đa phần là bọn lưu

manh, thổ phỉ. Bọn chúng bớt xén, phạt xẻo năm trăm miếng, xẻo được hai
lại, ngoài dự kiến. Lão vô cùng cảm kích Hùng Phi về sự phối hợp này, vì rằng ngay cả đao phủ giết người như ngóe, khoét đi đôi mắt mở thao láo

không phải là chuyện vui vẻ gì. Lão chộp lấy thời cơ có một, khoang mũi

dao một vòng quanh hốc mắt… Miếng thứ bốn trăm chín mươi bảy, lão thều

thào như hụt hơi.



-Miếng thứ bốn trăm chín mươi bảy!… Đồ đệ còn hụt hơi hơn lão.



Lúc lão giơ dao, thì con mắt phải của Hùng Phi lại mở trừng trừng, đồng

thời Hùng Phi gào lên một tiếng cuối cùng, tiếng gào khiến Triệu Giáp

lạnh xương sống trong hàng quân, mấy chục binh sĩ nặng nề đổ rạp xuống

như tường đổ. Triệu Giáp cực chẳng đã, phải động dao đối với con mắt rực lửa còn lại, rực lửa chứ không phải ánh lửa, như một quả cầu cháy đỏ.

Bàn tay Triệu Giáp đã cháy khô, hầu như không cầm nổi cán dao trơn tuột

nữa. Lão thấp giọng, khẽ van: Người anh em, nhắm lại đi… Nhưng Hùng Phi

không nhắm. Triệu Giáp biết không còn thời gian, đành cắn răng hạ thủ.

Nhát thứ bốn trăm chín mươi tám, lão nói.



Đồ đệ của lão đã ngất lịm.



Mấy chục binh sĩ nữa ngã gục.



Hai con ngươi của Hùng Phi sáng trên mặt đất. Dù lấm lemb ùn đất, nhưng con mắt vẫn phát tia lạnh của chết chóc như đang nhìn ai đó. Triệu Giáp

biết, nó đang nhìn Viên Thế Khải. Viên đại nhân có thường xuyên nhớ tới

đôi mắt phát sáng này không nhỉ? – Triệu Giáp nghĩ thầm



Thao tác đến đoạn này, Triệu Giáp đã mệt đứt hơi. Cách đây không lâu xử trảm

“Lục quân tử”, đó là vụ án chấn động toàn quốc, thậm chí toàn thế giới.

Để báo đáp cái ơn tri ngộ của Lưu Quan Đệ đại nhân, lão cùng các đồ đệ

đem cho thanh đao “Đại tướng” sứt mẻ răng cưa, lởm chởm như hàm răng

sói, mài sắc như nước. Thổi đứt lông tơ. Năm vị quân tử kia nhờ lộc Lưu

đại nhân mà được hưởng dụng thanh đao chém ngọt đến mức không biết đau.

Lão dùng thanh “Đại Tướng” chém đầu họ nhanh như chớp, tin rằng họ chỉ

cảm thấy làn gió lạnh sau gáy là đầu lìa khỏi cổ. Do tốc độ quá nhanh,

cái thân không đầu bò lổm nhổm hoặc nhảy dựng lên. Nét mặt thì lại càng

như lúc còn sống. Lão tin rằng, sau khi lìa khỏi cổ, trong một thời gian nhất định, cái đầu vẫn suy nghĩ, vẫn nhạy cảm. Sau khi hành hình sáu vị quân tử, khắp kinh thành truyền tụng kỳ tích của đao phủ Bộ Hình. Hành

trạng các vị quân tử khi thụ hình, qua lời đồn trở thành huyền thoại, tỉ như Đàm Tự Đồng khi chỉ còn là cái xác không đầu, đã chạy đến trước mặt giám hình quan Cương Nghị đại nhân, gián cho ông ta một bạt tai. Còn

cái đầu của đại nhân Quang Đệ thôn Lưu Bùi đã ngâm một bài thơ trong khi lăn lông lốc, giọng ngâm sang sảng, hàng nghìn người đều nghe thấy.



Một vụ kinh thiên động địa như vừa kể, không quật nổi Triệu Giáp. Vậy mà

thi hành án lăng trì một Đội trưởng Đội cảnh vệ chưa có phẩm trật gì,

lại khiến một đao phủ uy danh lừng lẫy mệt bở hơi tai, chân đứng không

vững, lại mắc thêm chứng bệnh quái gở: Tay như chèm lửa.



Nhát thứ bốn trăm chín mươi chín xẻo mất mũi Hùng Phi.



Cuối cùng, Triệu Giáp một nhát dao đâm trúng tim Hùng Phi, một dòng máu đen, đen như nước hàng thắng từ đường mía, chảy theo lưỡi dao. Mùi máu xộc

vào mũi, khiến Triệu Giáp lại cảm thấy buồn nôn. Đầu cúi gằm, lão nhìn

xuống chân lão, nói:



-Mảnh thứ năm trăm, mời đại nhân xem xét!