Đàn Hương Hình
Chương 28 :
Ngày đăng: 18:10 19/04/20
Cánh đao phủ cảm động uống hết rượu trong chén. Triệu Giáp mắt mọng nước, nói:
-Bẩm Lưu đại nhân, từ thủa Bàn Cổ khai thiên lập địa, Tam Hoàng Ngũ Đế
đến nay chưa nghe nói có một đại nhân uống rượu ăn Tết cùng đao phủ. Các anh em, chúng mình kính Lưu đại nhân một chén!
Cánh đao phủ quì trên giường, nâng cao chén rượi mời Lưu Quang Đệ.
Lưu Quang Đệ cụng chén từng người một, mắt long lanh:
-Các anh em, ta thấy anh em là những trang hảo hán đội trời đạp đất ở
đời. Nghề của các ông, không có gan không làm được! Gan phải đi liền với rượu, cạn nào!
Vài chén rượu vài bụng, cánh đao phủ dần lấy lại vẻ tự nhiên, chân tay lại đắc dụng. Họ luân phiên chuốc rượu Lưu Quang
Đệ. Lưu Quang Đệ cũng trút bỏ quan dạng, tay cầm móng giò, ngoạm từng
miếng to, nhai nhồm nhoàm, mỡ nhờn cả hai bên mép.
Họ ăn hết
thịt trong đĩa, uống hết rượu trong bầu, thì đã ngà ngà say. Triệu Giáp
mặt tươi hơn hớn. Lưu Quang Đệ nước mắt rưng rưng. “Dì Cả” nói năng lảm
nhảm, “Dì Hai” mắt mở mà đã ngáy khò khò, “Dì Ba” ríu lưỡi, không hiểu
nói gì.
Lưu Quang Đệ nhảy xuống đất, luôn miệng kêu:
-Đã quá, đã quá!
Triệu Giáp giúp Lưu Quang Đệ đi giày; “Cháu Ngoại” giúp mặc áo bào, đội mũ.
Lưu Quang Đệ được cánh đao phủ hướng dẫn tham quan phòng hình cụ, khi
trông thấy thanh “Đại tướng” chuôi có tua đỏ, ông hỏi:
-Già Triệu, thanh đao này đã chém bao nhiêu chóp đỏ?
Triệu Giáp trả lời:
-Tiểu nhân chưa thống kê…
Lưu Quang Đệ giơ ngón tay thử lưỡi đao, nói:
-Thanh đao này không sắc.
Triệu Giáp nói:
-Bẩm, máu người làm nhụt đao rất nhanh, chúng tiểu nhân phải mài trước mỗi lần sử dụng.
Lưu Quang Đệ nói:
-Già Triệu, ta coi như bạn cũ của nhau, một ngày nào đó ta rơi vào các ông, các ông phải mài thanh đao này cho sắc đấy nhé.
-Bẩm đại nhân… - Triệu Giáp lúng túng – Ngài chính trực liêm khiết, thanh nhã, tiết tháo…
-Chính trực liêm khiết mới đáng chết, thanh nhã tiết tháo chém nghìn lần - Lưu Quang Đệ thở dài nói.
Trong tiếng rền bi thảm của mười hai kèn đồng, sáu vị quân tử, có mười hai
công sai mặc áo số kèm hai bên, rồi chiếc xe tù rách nát, theo tam cấp,
bước lên bục hành hình cao nửa thước.
-Xin đại nhân yên tâm.
Lưu Phác lại lết đến trước mặt Cương Nghị, khẩn khoản:
-Đại nhân… đại nhân… Cho tiểu nhân được chịu hình phạt thay cha…
Cương Nghị lấy ống tay áo che mặt:
-Đuổi nó ra!
Mấy lính dõng tiến đến, lôi Lưu Phá lúc này gần như ngất xỉu ra ngoài.
-Thi hành án! – Cương Nghị đích thân điều hành.
Triệu Giáp lại lần nữa túm lấy đuôi sam Lưu Quang Đệ, nói nhỏ: “Bẩm, xin đắc
tội với đại nhân!” – Rồi, xoay nửa người nhanh như chớp, đầu Lưu Quang
Đệ đã trong tay lão. Lão cảm thấy đầu ông rất nặng, nặng hơn tất cả
những cái đầu mà lão đã chặt. Lão cảm thấy thanh đao nặng bằng cái đầu.
Lão giơ cao đầu Lưu Quang Đệ, nói với giám hình quan phía dưới:
-Mời đại nhân nghiệm thu.
Cương Nghị đưa mắt nhìn một cái rồi hốt hoảng quay đi.
Theo qui định, Triệu Giáp giơ cao cái đầu cho mọi người xem. Phía dưới tiếng hoan hô xen lẫn tiếng khóc. Lưu Phác ngất đi. Triệu Giáp thấy cái đầu
hai mắt tròn xoe, lông mày dựng ngược, hàm răng đánh vào nhau phát thành tiếng. Lão tin chắc rằng, cái đầu vẫn tiếp tục suy nghĩ, mắt Lưu Quang
Đệ vẫn nhìn thấy lão. Cánh tay phải xách đầu vừa mỏi vừa tê, cái đuôi
sam trơn như một con lệch định thoát khỏi tay lão. Lão trông thấy mắt
Lưu Quang Đệ ứa ra hai giọt lệ, sau đó tối dần đi, như cục than hồng gặp nước.
Triệu Giáp đặt cái đầu Lưu Quang Đệ xuống, thấy sắc mặt
người chết thanh thản, lão cảm thấy được an ủi rất nhiều. Lão lẩm bẩm,
Lưu đại nhân, tiểu nhân làm tương đối gọn, không để đại nhân khổ thêm,
vậy là không uổng cái tình thân hữu giữa hai ta.
Tiếp theo, được đồ đệ giúp sức, vẫn với đao pháp chớp nhoáng như thế, lão xén rơi đầu
các vị Đàm, Lâm, Dương, Khương, Khang. Lão biểu thị niềm tôn kính với
các vị bằng công nghệ chặt đầu siêu việt của lão.
Vụ đại hình
long trời lở đất kết thúc, dân chúng bàn tán sôi nổi. Dư luận xoay quanh hai vấn đề, một là tài nghệ cao cường của đao phủ Triệu Giáp; hai là,
những biểu hiện khác nhau khi chết của sáu vị quân tử. Người ta đồn
rằng, cái đầu Lưu Quang Đệ sau khi lìa khỏi thân, đã chảy nước mắt,
miệng thì cứ gọi Hoàng thượng. Đàm Tự Đồng đầu đã lìa khỏi cổ, vẫn cao
giọng ngâm một bài thơ thất ngôn bát cú.
Những lời đồn đại nửa
hư nửa thực trong dân đã đem lại vinh dự to lớn cho Triệu Giáp, khiến
nghề đao phủ vừa cỗ lỗ vừa ti tiện, lần đầu tiên lọt vào mắt xanh người
đời, được đời vị nể. Những lời đồn thổi như cơn gió nhẹ lọt vào cung
đình, vào tai Từ Hi Hoàng Thái Hậu, trải thảm cho niềm vinh dự to lớn
của Triệu Giáp sau đó.