Đàn Hương Hình

Chương 39 :

Ngày đăng: 18:10 19/04/20


Lúc này, sâu khấu rối tinh rối mù, tiếng trống tiếng thanh la dồn dập,

miêu cầm tr… ưng tưng tưng. Lợn đen xoay tròn, hậu môn lút nửa kiếm đàn

hương, cha con Triệu Giáp xoay theo như một cơn lốc đen. Tuần phủ Sơn

Đông Viên Thế Khải bị lợn cắn gãy một cẳng, máu chảy dầm dề. Tư lệnh

quân Đức Caclôt bị cắn mất nửa mông, nằm phủ phục mà la hét. Sướng quá,

mát ruột mát gan! Đã trừ khử được hai tên súc sinh! rồi ầm một tiếng

trời long đất lở, chân Viên Thế Khải lại nguyên vẹn, mông Caclôt không

có chuyện gì. Họ đang ngồi yên vị trên ghế giữa sân khấu. con lợn đen

lắc mình biến thành cha tui Tôn Bính, nằm sấp trên đất chịu tội đóng cọc xuyên hậu môn. Chỉ nghe tiếng gõ bụp bụp bụp, tiếng cọc xuyên qua thịt

sựt sựt sựt, cha tui gào thét xé màng nhĩ…



Tim tui đập thình thịch, toàn thân tóat mồ hôi lạnh. Tám Chu cười tủm, hỏi:



-Ngủ đủ chưa?



Tui ngỏ ý xin lỗi:



-Ông Tám, chán quá, không hiểu sao lúc này mà cháu ngủ được!



-Ngủ được là tốt. Ơû đời, chỉ những người ăn ngủ bình thường trước khi

hành sự, mới làm nổi những chuyện kinh thiên động địa – Tám Chu lại đẩy

gói bánh bao Tư Giả về phía Mi Nương, nói – Cứ ăn từ từ, vừa ăn vừa nghe tôi kể lại tình hình ngày hôm nay. Sáng nay, bố chồng cô đã chuốt xong

hai chiếc cọc bằng gỗ đàn hương. Quan huyện đã cho dựng đài Thăng Thiên

trên bãi tập trước thư viện Thông Đức đối diện với sân khấu. Trước Đài

dựng một lều cói, bên lều đặt một ghênh lớn đầy dầu, sôi sùng sục. bố

chồng cô Triệu Giáp, chồng cô Giáp Con, hai cha con vui mừng hí hửng.

Thả cọc đàn hương đun trong dầu, mùi thơm thoang thoảng bay mười dặm.

Dầu thơm ghênh lớn, chảo nhỏ thịt bò, cha con Triệu Giáp, miếng nhỏ

miếng to ăn nhờn mép. Đợi giờ Ngọ trưa mai, đóng cọc cha cô như xiên

chả. Trước cổng huyện vẫn lính gác dày đặc. Tiền Đinh mà cô rất thân vẫn biệt tăm cùng Viên Thế Khải và Caclôt. Tôi sai một đứa đóng giả làm

người đưa thực phẩm vào huyện, liền bị lính Đức đâm một lê. Xem ra, cổng trước không vào được. Tám Chu đang nói, chợt bên ngoài có tiếng rít

chói tai. Mọi người giật mình thì một con khỉ lẻn vào, theo sau là Hầu

Tiểu Thất mắt sáng rực, lại gần Tám Chu, nói:



-Ông Tám, vui

rồi! Con đợi phía sau nha môn một lúc thì được tin ông Tư, nói quá nửa

đêm thì vào trong bằng cách vượt tường hậu. Nhân lúc bọn lính mỏi mệt,

ma không biết quỉ không hay, ta đánh trái người. Con đã tranh thủ quan

sát địa hình, phía tường hậu có một cây du cổ thụ mọc nghiêng, leo lên

cây du mà vào bên trong.



Tám Chu mừng ra mặt, lão hí hửng:



-Bây giờ ai ngủ được thì ngủ, ai không ngủ được thì nằm yên dưỡng thần.

Đã đến lúc này cần đến sức khỏe rồi. Ta mà thành công chuyến này, chẳng

khác quật vào mông Caclôt – Tám Chu sôi nổi nói với người đang nằm trên

chiếu, chuẩn bị đánh tráo cho Tôn Bính – Dậy đi chú Sơn, chú ngủ đã

tương đối rồi, sư phụ đã chuẩn bị một hồ rượu, một con gà đã rút xương,

ta uống chia tay nhau. Nếu chú có gì băn khoăn thì ta lập tức thay người khác. Kỳ thực, đây là chuyện long trời lở đất, tiếng nổi như cồn. Ta

biết, chú thích hát, chú mới đúng là chân truyền đệ tử của Tôn Bính,

giọng của chú là phiên bản của giọng Tôn Bính, nét mặt dáng người chú

giống Tôn Bính đến bảy phần. Tôn Mi Nương nhìn kỹ chú Sơn, xem có giống

bố cô hay không?



Người kia uể oải ngồi dậy, ngáp một cái sái cả

quai hàm, lấy tay chùi nước miếng, rồi quay mặt về phía tui, khuôn mặt

anh ta thô và dài như đẽo bằng rìu. Mắt anh ta quả nhiên có đến tám phần giống mắt cha tui, mũi cũng cao cao như mũi cha tui. Miệng anh ta thì


Trăng đã ngả về tây, quá nửa

đêm, ánh trăng lạnh hơn, sương thu ướt đẫm cây cỏ, bóng loáng như quang

dầu. Sương ướt mũ tui, ướt áo tui, ngay cả trong nách cũng cảm thấy ẩm

ướt. Không hành động ngay thì trời sáng mất, ông Tám! Tui sốt ruột quá.

lúc này tui lại thấy phía trước có tiếng ồn ào, tiếng gào khóc, tiếng

thanh la phèng phèng. Tiếp đó, một quần đỏ bao trùm huyện nha.



Một nha dịch mặc quần áo công sai từ con đường nhỏ bên cạnh Tây Hoa sảnh

lặng lẽ chạy tới, chỉ vẫy tay một cái, không nói câu gì. Bọn tui chạy

theo ông ta, men theo con đường nhỏ bên Tây Hoa sảnh, qua phòng thuế vụ, phòng chủ bạ, phòng thừa phái. Trước mặt là Ngục Thần miếu, trước miếu

là phòng giam tử tù.



Tui trông thấy trước có đám cháy, ngọn lửa

cao đến hơn ba trượng, nhà bếp là nơi phát ra hỏa hoạn. Mây sinh mưa,

lửa sinh gió, khói đen cuồn cuộn bốc lên. nhốn nháo như kiến chạy lụt,

ầm ĩ như quạ bị phá tổ. Lính tráng chạy như mắc cửi, tay thùng tay gậy.

Nhân lúc nhốn nháo, bọn tui vượt qua phòng giam nữ, lướt tới phòng tử

hình nhanh như chớp, nhẹ nhàng như gót giầy bôi trơn bằng dầu. Phòng

gian thối hoắc, chuột thách thức mèo, bọ chó to bằng hạt đậu. Chỉ có cửa ra vào, không cửa sổ, thoạt vào không thể nhìn thấy gì.



Ông Tư

mở khóa phòng giam tử tù, luôn miệng giục mau mau lên. Tám Chu cầm bọc

đom đóm khua khua, lóe lên một vệt sáng xanh trong phòng. Tui thoáng

nhìn thấy cha tui mặt tím tái, máu me đầy miệng, răng cửa gãy, không còn ra hồn người. Cha ơi, tui vừa cất tiếng thì một bàn tay hộ pháp đã bịt

miệng tui lại.



Cha tui bị xích cả chân lẫn tay bằng xích sắt,

xích được lồng vào một khối đá lớn giữa phòng giam, dù có sức mạnh ngàn

cân cũng không thoát. Nhờ ánh sáng đom đóm, ông Tư mở chiếc khóa lớn ở

xích sắt, gỡ tay cha tui ra. Uùt Sơn bỏ quần áo mặc ngoài, để lộ bộ quần áo đang mặc bên trong cũng cũ rách như bộ cha tui đang mặc. Uùt Sơn

ngồi vào vị trí cha tui lúc nãy để ông Tư xích lại. Mấy người đưa bộ

quần áo của Uùt Sơn vừa thay ra cho cha tui mặc vào. Cha tui vụng về

lúng túng, phối hợp chẳng ra sao, lại còn hét toáng lên:



-Các người làm gì thế này? Các người muốn gì?



Ông Tư vội bịt miệng cha tui. Tui nói khẽ:



-Cha tỉnh lại đi, con gái Mi Nương đến cứu cha đây.



Cha tui lại định hét nữa thì Tám Chu đã thoi một quả giữa huyệt thái dương, cha tui lặng lẽ đổ gục không kêu được một tiếng. Thằng Quậy vắt hai tay cha tui qua vai, cõng ông lên. Ông Tư gằn giọng quát:



-Chạy mau!



Bọn tui chui ra khỏi phòng giam, tranh thủ lúc nhộn nhạo, chạy ra con đường hẻm phía sau ngôi miếu. Trước mặt là đám nha dịch xách thùng chạy từ

Nghi môn tới. Quan huyện Tiền Đinh đứng trên tam cấp, hét to:



-Ai vào chỗ người ấy, không được lộn xộn.



Bọn tui ngồi trong bóng tối của ngôi miếu, im như thóc mục.



Mấy chiếc đèn lồng dẫn đường cho một đại quan xuất hiện trước Nghi môn, rất nhiều vệ sĩ xúm xít xung quanh, chắc chắn là Tuần phủ Viên Thế Khải chứ không phải ai khác. Bọn tui trông thấy quan huyện Tiền Đinh rảo bước đi tới, khuỵu chân chào, giọng rành rẽ:



-Ti chức quản giáo không cẩn thận để xảy ra cháy nhà bếp, kinh động đến da, ti chức tội đáng muôn chết!