Dẫn Linh Sư

Chương 11 :

Ngày đăng: 14:46 19/04/20


Nếu nói khi học trung học Diệc Trạch lấy tên giả, rồi cố tình đi lừa hắn thì Sở Mặc cảm thấy cũng không hợp lý lắm. Dù sao cái tên đó Bạch Diệc Trạch cũng đã sử dụng ròng rã trong suốt ba năm học, từ thầy giáo tới bạn học, rồi hàng xóm xung quanh nơi bọn họ sinh sống, ai ai cũng đều chỉ biết tới cậu bằng cái tên đấy.



Cho tới tận bây giờ Sở Mặc vẫn chưa từng nghi ngờ cái tên kia là giả, mãi cho tới tận ngày Bạch Diệc Trạch giao bản kiểm điểm cho anh thì anh mới xác định trăm phần trăm thân phận của Bạch Diệc Trạch. Chứ nếu không thì làm sao anh dám tin nổi chuyện cái tên trước kia cậu dùng chính là tên giả, mà thậm chí ngay cả họ cũng là giả dùng để lừa mọi người.



Đã nhiều năm trôi qua như vậy, Sở Mặc thật không ngờ rằng anh luôn dùng một cái tên không tồn tại mà đi tìm người ở khắp nơi trên thế giới, giả sử có tìm được thì thật đúng là gặp quỷ rồi.



Vừa mới bắt đầu xác định quan hệ thì bỗng nhiên Tiểu Trạch biến mất, Sở Mặc chỉ nghĩ đơn giản là hành động nhất thời, ngay cả Sở Vân lúc đầu không để ý cũng chỉ nghĩ là bạn bè giận dỗi nhau mà thôi.



Vài ngày sau Sở Vân phát hiện Tiểu Trạch thật sự là bốc hơi biến mất, lúc này mới cảm thấy có vài điểm đáng nghi ngờ.



Khi Sở Vân tra hỏi, Sở Mặc cũng không hề giấu diếm, nói ra sự thật là anh với Tiểu Trạch đang kết giao, hai người thật sự có tình cảm. Vốn định lên kế hoạch làm cho Sở Vân từ từ tiếp nhận quan hệ của anh và Tiểu Trạch, nhưng hiện giờ anh chỉ biết cam chịu. Tiểu Trạch tìm không thấy, lời anh nói có thật hay không, Sở Vân có thể tiếp nhận hay không cũng đã không còn quan trọng nữa rồi.



Sở Vân dù có nghĩ thế nào đi nữa thì cũng không thể tưởng tượng được hai người lại có quan hệ như vậy, Tiểu Trạch là người hiền lành và hiểu chuyện, lại có thể cùng với em trai mình thành ra như thế, hơn nữa cô vẫn luôn coi Tiểu Trạch như là em trai của chính mình mà quan tâm chăm sóc.



Mới đầu còn kinh ngạc, nhưng khi thấy em trai bởi vì Tiểu Trạch mà cơm nước không ăn, hình dáng ảm đạm thì Sở Vân cũng chẳng biết nên làm sao mới tốt. Tiểu Trạch bỏ đi không có lý do, nếu vào lúc này mà cô mạnh mẽ tách Tiểu Trạch và Sở Mặc ra, ngăn cản hai người ở cùng một chỗ thì cũng đỡ tốn công tốn sức và đơn giản hơn rất nhiều.



Chỉ cần tìm không thấy Tiểu Trạch, hai người xem như là tự động chia tay, Sở Vân cũng không nói thêm nhiều về chuyện này vì sợ sẽ khiến cho Sở Mặc khó chiu không thoải mái. Nhưng vốn chỉ tưởng Sở Mặc vài ngày tìm không thấy, thất vọng rồi sẽ buông tha, không lâu sau sẽ quên đi cái người tên Tiểu Trạch này, nào biết đâu rằng chuyện tình đã vượt qua phạm vi mà cô có thể khống chế.



Qua một khoảng thời gian, Sở Vân nhìn Sở Mặc từ trước tới giờ vẫn luôn kiên cường, mà nay bởi vì Tiểu Trạch rời đi, cảm xúc trở nên vô cùng tồi tệ, cả ngày đều trong trạng thái hốt hoảng. Lúc này cô mới ý thức được suy nghĩ của bản thân mình đơn giản tới mức nào, giờ phút này cô mới nhận ra tình cảm của Sở Mặc đối với Tiểu Trạch là thật, và tình cảm của hai người bọn họ chỉ e là so với chính cô nghĩ còn sâu nặng hơn nhiều.



Mắt thấy đã sắp đến thời gian khai giảng, Sở Mặc vẫn là bộ dáng như thế. Tuy đã dừng lại hành động tìm kiếm Bạch Diệc Trạch, nhưng cả người đều trở nên mệt mỏi, Sở Vân chưa từng mở miệng hỏi, nhưng trong lòng đã gấp đến rối bời. Em trai của mình tốt ra sao, tương lai sáng sủa thế nào, vậy mà lại bởi vì một người nam nhân mà biến bản thân mình thành ra như vậy.



Sở Vân khuyên can hết lời, an ủi cũng nhiều, chuyện có thể thì cô đều đã làm. Nhẫn nại cũng đã đến tột cùng, cô rốt cuộc bạo phát, ầm ĩ với Sở Mặc một trận.



Lúc đầu định sẽ theo Sở Mặc đi tới thành phố Sở Mặc học đại học cùng sinh sống, nhưng lúc này Sở Vân đột nhiên thay đổi ý định, Sở Mặc định đi tới miền nam thì cô liền lựa chọn thay anh là đi tới miền bắc. Dù sao cũng không muốn tiếp tục ở trong thành phố Lâm Tuyền này, thì đi tới nơi nào mà chẳng giống nhau.
Thừa dịp Bạch Diệc Trạch ngây người, Sở Mặc đã trở lại vị trí lái xe lúc đầu, tốc độ di chuyển nhanh đến nỗi Bạch Diệc Trạch còn cho rằng chính mình là do vừa rồi còn chưa tỉnh ngủ, tất cả chỉ là ảo giác.



“Tôi thấy cậu mệt nên ngủ thiếp đi, nghĩ vậy mới hạ chỗ ngồi của cậu xuống để làm cho cậu thoải mái hơn một chút” Sở Mặc nghiêm túc giải thích, đây cũng chính là mục đích ban đầu của anh. Hơn nữa trong lúc giải thích, mặt anh không hề đỏ, hô hấp cũng không dồn dập, phối hợp với vẻ mặt nghiêm túc một cách hoàn mĩ, cộng thêm vừa rồi lúc nói anh còn dựa vào cậu gần như vậy, rất dễ làm cho người khác hiểu sai.



“Tôi ngủ thiếp đi” Bạch Diệc Trạch giật mình nói, thấy rõ ràng nhìn thấy đèn xe đang chiếu vào hàng hiên của khu nhà mình ở, Bạch Diệc Trạch mới ý thức được là mình đã về đến nhà. Nghiêng đầu nhìn Sở Mặc, mất vài giây mới tiêu hóa được lời nói của Sở Mặc, rồi lo lắng hỏi: “Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”



Từ nhà hàng Tây kia về đến nhà mình chắc mất mười phút lái xe, Bạch Diệc Trạch thật không ngờ thời gian ngắn vậy mà mình còn có thể ngủ quên được. Không biết mình đã ngủ bao lâu rồi, vạn nhất ngủ quên, bỏ lỡ giờ mở ra luân hồi tuyền, chậm trễ thời gian làm việc của dẫn linh sư thì sẽ gặp rắc rối lớn.



Bạch Diệc Trạch luống cuống tay chân để tìm kiếm điện thoại của mình xem thời gian, bởi vì có chiếc áo khoác ở trước ngực nên làm cậu tìm mãi mà vẫn chưa thấy đâu.



“Đừng nóng vội, cậu mới ngủ được gần hai mươi phút thôi” Sở Mặc không rõ vì sao Bạch Diệc Trạch lại làm vậy, nên đành chỉ chỉ đồng hồ ở trên xe mà nói.



Bạch Diệc Trạch theo tay chỉ của Sở Mặc nhìn lại, rồi lại bắt đầu tính toán thời gian, xem ra là từ lúc rời khỏi nhà hàng tới giờ cũng chưa lâu lắm. Vậy Sở Mặc chắc là cũng vừa dừng xe chưa lâu, nghĩ tới công việc dẫn linh sư không bị muộn… lúc này Bạch Diệc Trạch mới cảm thấy yên tâm.



“Cạch! Cạch!” Hai tiếng.



Tôn Uy đứng ở bên ngoài xe thấy lâu như vậy mà người trong xe vẫn chưa phản ứng gì, đành gõ hai tiếng vào cánh cửa kính của xe.



Hai người ở trên xe lúc này mới nhớ ra là còn có người ở bên ngoài, chờ tới khi bọn họ đem lực chú ý nhìn tới bên ngoài, thì cửa xe bên phía Bạch Diệc Trạch đột nhiên mở ra, sau đó cậu bị người nọ kéo ra ngoài.



“Diệc Trạch, cậu không sao chứ?” Tôn Uy đứng ở ngoài xe, đợi khi cửa mở thì việc đầu tiên là kéo cậu ra rồi nhanh chóng hỏi han.



Hết chương 11.