Dẫn Linh Sư
Chương 12 :
Ngày đăng: 14:46 19/04/20
Tôn Uy biết Bạch Diệc Trạch Thích đàn ông, mà trước kia Bạch Diệc Trạch cũng đã có lần nhắc tới với anh về chuyện này. Lúc Trước khi Bạch Diệc Trạch chuyển tới sống ở chỗ này, sau đó không lâu cậu lại chuyển tới công tác ở trong công ty anh đang làm việc. Thời điểm đấy Tôn Uy cảm thấy cậu chỉ là một chàng trai mới lớn, một mình đi tới đây và luôn hết sức chăm chỉ làm việc nên anh mới bộc phát ra tình thương, dần dần để ý và chăm sóc cậu nhiều hơn.
Hai người vừa là đồng nghiệp, vừa là hàng xóm cho nên cũng qua lại thường xuyên hơn. Sau này quen biết hơn, thì Bạch Diệc Trạch được đà lại nhờ luôn anh nấu cơm giúp, mà cha của Tôn Uy sau khi biết được cậu thì cũng vô cùng yêu thích chàng thanh niên này.
Cứ thế mà trôi qua vài năm, Bạch Diệc Trạch ngoài đi làm ra thì cũng chỉ ở nhà, sinh hoạt rất có quy luật. Tôn Uy chưa từng thấy cậu có bạn gái bao giờ, mà Bạch Diệc Trạch cũng không nghĩ đến chuyện này. Nhưng cha của Tôn Uy thì bắt đầu nóng nảy, cảm thấy Bạch Diệc Trạch quá mức hướng nội, lại nghĩ tới cậu là một chàng trai tốt, thì làm sao không có phụ nữ thích được, vì vậy mà đã tích cực mai mối giúp cậu.
Tôn Uy thấy cha nhiệt tình, nên cũng đi theo xem náo nhiệt. Hai người ở lâu nên coi nhau như bạn tốt, rồi cũng tự nhiên mà quan tâm tới chuyện của đối phương hơn. Quen đã nhiều năm, Tôn Uy biết Bạch Diệc Trạch tuy ít tuổi nhưng tính tình thì rất thành thục, làm việc có chủ kiến, nhiều khi anh còn cảm thấy vị trí mà cậu đang làm dường như là không xứng đáng với năng lực của cậu vậy.
Bạch Diệc Trạch khi không có việc gì làm thì chỉ thích ở nhà, Tôn Uy từng đi cùng cậu gặp một cô gái, cứ nghĩ rằng chỉ là do gặp gỡ tiếp túc ít nên mới không có kết quả gì. Vì thế mà dần dần anh tìm lý do này nọ rồi vô ý mang theo cậu đi tham ra một vài hoạt động, muốn để cho cậu nhận thức về cô gái kia nhiều hơn một chút.
Trong lòng Bạch Diệc Trạch giống như gương sáng, đối với tính toán nhỏ nhặt của hai cha con Tôn Uy đều hiểu rõ ràng, cho nên qua vài lần như vậy thì đã khiến cậu chịu không nổi nữa. Lòng tốt của người lớn thì cậu không dám từ chối thẳng thừng, nên chỉ đành phải vòng vèo làm rõ với Tôn Uy. Cậu thích đàn ông, hi vọng Tôn Uy hiểu mà từ nay về sau không cần giới thiếu phụ nữ cho cậu nữa.
Lúc ấy Tôn Uy nhìn ánh mắt Bạch Diệc Trạch thản nhiên, rồi lại cảm thấy mình cũng không quá chấn động hay kinh hãi gì, chỉ là ngạc nhiên mà thôi. Dần dần sự thật Bạch Diệc Trạch thích đàn ông này anh cũng miễn cưỡng chấp nhận, một thời gian ngắn sau đấy, mỗi khi đối mặt với Bạch Diệc Trạch Tôn Uy luôn cảm thấy mất tự nhiên hơn trước.
Khi đó Bạch Diệc Trạch chỉ nói một câu với Tôn Uy: “Tính hướng của tôi không thể thay đổi, nếu như anh để ý thì từ hôm nay trở đi chúng ta sẽ phân chia rõ ràng giới hạn”.
Biết Bạch Diệc Trạch lâu như vậy, Tôn Uy cũng không muốn vì một chuyện nhỏ này mà mất đi người bạn tốt, cho nên rất nhanh đã nghĩ thông suốt. Bạch Diệc Trạch thích nam hay nữ, đó cũng đều là việc riêng của cậu, anh không có quyền đi chỉ trích.
Kết quả là Tôn Uy phải ra mặt nói với cha của mình, tùy tiện tìm vài lý do để làm cho cha mình không nghĩ cách giới thiệu bạn gái cho Bạch Diệc Trạch nữa.
Cha con Tôn Uy yên tĩnh không làm ra hành động nào, Bạch Diệc Trạch cũng được yên tĩnh. Tôn Uy biết rõ tính hướng của Bạch Diệc Trạch, làm cho anh phải lo lắng suốt một thời gian, cho đến khi phát hiện ra sinh hoạt của cậu không hề bị ảnh hưởng gì mới thôi. Bạch Diệc Trạch đã nói chính bản thân cậu thích đàn ông, mà anh cũng chưa từng thấy Bạch Diệc Trạch thân mật với đàn ông nào, dần dần cũng buông bỏ khúc mắc với Bạch Diệc Trạch.
Nhìn Bạch Diệc Trạch không yên lòng mà bỏ qua, Sở Mặc làm sao mà có thể không nhận ra, nhưng đột nhiên lại có một người chen ngang, khiến cho anh muốn tạo ra tình huống sáng sớm có thể đi lên nhà cậu ngồi uống tách trà cũng không xong. Sở Mặc nắm chặt lấy điện thoại, đêm nay cũng chỉ đành phải như vậy thôi.
“Sở tổng, ngài cũng nghỉ ngơi sớm một chút, chúng tôi không làm phiền ngài nữa” Bạch Diệc Trạch thấy Sở Mặc muốn tiếp điện thoại, nên không từ chối nữa. Cầm áo khoác trên tay đặt lên trên ghế phụ trong xe, sau đó đóng cửa xe lại.
Bạch Diệc Trạch cùng với Tôn Uy sau khi chào tạm biệt, thì đi thẳng lên tầng. Sở Mặc trông thấy bọn họ đi xa, mà điện thoại thì vẫn có âm thanh kiên trì vang lên. Đúng lúc này Sở Mặc mới cầm điện thoại lên, rồi chuẩn bị rời đi.
Quan hệ của Bạch Diệc Trạch với người tên Tôn Uy này so với tưởng tượng của anh thì còn tốt hơn nhiều, xem ra cũng biết không ít chuyện về Bạch Diệc Trạch. Ít nhiều gì thì Sở Mặc cũng hiểu rất rõ về con người của Bạch Diệc Trạch, nên cẩn thận nhìn qua là anh đã xác định được giữa hai người chỉ có quan hệ bạn bè, hơn nữa Tôn Uy rõ ràng là trai thẳng. Cũng chính vì vậy nên anh mới yên tâm để cậu tiếp tục ở lại đây, bằng không thì đã làm cho cậu rời khỏi chỗ này ngay lập tức rồi.
Khi hai người đi lên cầu thang, Sở Mặc mới phát hiện ra đèn trong hành lang của tòa nhà này đã bị hỏng. Một bên nói điện thoại, một bên lùi xe lại tạo ra một khoảng cách để cho ánh đèn chiếu được lên phía cao bên trên hơn, thuận tiện cho Bạch Diệc Trạch đi lên.
Hành động sử dụng đèn xe chiếu sáng cho hai người, rất nhanh đã bị hai người phát hiện. Đối với ông chủ lớn biết quan tâm như vậy, Tôn Uy cảm thấy vô cùng khó tin. Tôn Uy đã kìm nén nghi ngờ rất lâu, vừa rồi ông chủ muốn hôn Bạch Diệc Trạch, nhưng giờ nhìn bộ dáng của Bạch Diệc Trạch đang đi bên cạnh, anh cảm thấy cậu giống như chẳng hề hay biết có chuyện vừa rồi xảy ra thì phải.
Vừa mới rồi hành động của anh vô cùng lỗ mãng, còn không biết ông chủ có để bụng mà tính toán với mình hay không, nhưng hành động chiếu đén vừa rồi làm anh cảm thấy hình như anh đã nghĩ nhiều rồi. Tôn Uy do dự có nên đem chuyện vừa rồi kể lại với Bạch Diệc Trạch hay không, nhưng cậu thì lại chỉ cúi đầu nhìn cầu thang, dáng vẻ không yên, lại làm cho anh không mở miệng nổi.
Đến cửa nhà, Bạch Diệc Trạch cùng với Tôn Uy tạm biệt nhau, rồi tự mình vào nhà. Tôn Uy rõ ràng biết cậu có thói quen ngủ từ rất sớm, hôm nay sợ là đã làm cậu mệt mỏi lắm rồi, nên anh cũng không nói thêm gì nữa mà chỉ chúc cậu ngủ ngon rồi quay đầu nhìn xuống ông chủ lớn đang dừng xe ở dưới nhà một lúc, cuối cùng mới mang theo khó hiểu mà đi vào nhà đóng cửa.
Mãi cho tới khi xác nhận Bạch Diệc Trạch và Tôn Uy đều đã đi vào nhà, Sở Mặc mới quay đầu xe rời đi.
Bạch Diệc Trạch sau khi về đến nhà thì việc đầu tiên cậu làm là đi tới bên cửa sổ, nhìn ngọn đèn xe của Sở Mặc cho tới khi biến mất trong tầm mắt của mình mới thôi. Trước mặt Sở Mặc tuy cậu không bày tỏ gì, nhưng lúc chỉ còn lại một mình thì hai đầu lông mày đều nhíu lại thành một hàng.
Hết chương 12.