Dẫn Linh Sư

Chương 13 :

Ngày đăng: 14:46 19/04/20


Hôm nay là chủ nhật, nên từ sau khi kết thúc công việc dẫn linh sư đêm qua, Bạch Diệc Trạch vẫn ngủ tới tận chiều mới tỉnh dậy. Bận rộn suốt cả tuần, mới được nghỉ ngơi một ngày đầy đủ.



Khôi phục lại tình thần, Bạch Diệc Trạch ăn tạm chút gì đó rồi mới đi ra khỏi nhà. Ngồi trên xe bus công cộng, thoáng cái đã tới ngoại ô thành phố.



Bạch Diệc Trạch dự định bây giờ sẽ đi tới nghĩa địa ở ngoại ô thành phố Lâm Tuyền, tuy hôm nay là chủ nhật nhưng cũng không phải là ngày chuyên giành cho chuyện bái tế. Hơn nữa lại là lúc buổi chiều, quanh nghĩa trang công cộng hầu như không có bóng dáng một ai đi lễ bái cả. Cửa nghĩa trang luôn mở rộng, mộ bia tầng tầng lớp lớp được xếp thành từng hàng ngay ngắn, nhìn qua trông vô cùng lạnh lẽo và vắng vẻ.



Cả một khoảng khuôn viên rộng rãi này cũng chỉ có mỗi mình Bạch Diệc Trạch, mang theo đồ cúng lễ đi về phía trước dãy mộ bia.



Hướng bắc thuần âm, hướng nam thuần dương. Mỗi nghĩa trang tưởng niệm như thế này đều có âm khí rất nặng nề, mà hướng Bạch Diệc Trạch đi tới lại là góc có âm khí nặng nhất ở nơi này.



Âm khí nặng dễ dàng dẫn dụ các linh hồn tới, mà ở nơi nghĩa trang công cộng này chiếm đa số sẽ là loại linh hồn du đãng, hay nói đúng hơn thì chính là cô hồn dã quỷ. Bạch Diệc Trạch cả ngày đều trò chuyện với các linh hồn, cho nên cậu sẽ không có cảm giác sợ hãi, cộng thêm lúc này cậu còn mang theo kính mắt, nên chẳng khác nào đã dựng lên một bức tường ngăn cách giữa cậu với các linh hồn kia.



Trái ngược với cậu, các linh hồn ở nơi này khi cảm nhận được hơi thở ở trên người cậu không giống với người thường thì đều tránh thật xa, thậm chí còn không dám xuất hiện nữa là khác.



Bạch Diệc Trạch đi tới một góc hẻo lánh của nghĩa trang thì dừng lại, bởi vì quanh năm không bị ánh nắng mặt trời chiếu xuống, nên dù người thường có đứng đây thì cũng đều có một cảm giác lạnh lẽo. Vị trí nơi này cũng không tốt, mộ bia thưa thớt, mà ở trong đó lại có một bia mộ vô cùng đặc biệt, trừ bỏ tên cùng với thời gian sống – chết ra thì đều là bỏ trống.



Trên bia mộ chỉ được ghi đơn giản hai chữ Sở Vân.



Bạch Diệc Trạch đứng ở trước bia mộ, tháo bỏ kính mắt xuống cất vào trong bao. Sau đó cậu mới nhẹ nhàng lau chùi bụi bẩn trên mộ bia, rồi cứ như thế yên lặng mà đem đồ lễ và hương nến ra đặt lên trên.



Bỗng nhiên ở trên bia mộ xuất hiện một bóng người mờ ảo, giống như đa số các linh hồn khác. Chẳng qua trạng thái của cái bóng kia lại từ trong bia mộ chui ra, trong suốt gần như có thể hòa hợp với quang cảnh màu sắc chung quanh, gần như ngay lập tức sẽ tan thành mây khói.


“Tập đoàn Vân Mặc! Vân Mặc!” Sở Vân cuối cùng cũng thu hồi lại nụ cười vui vẻ, thì thào lặp đi lặp lại tên tập đoàn này. Nếu như linh hồn có nước mắt thì nhất định là Sở Vân đã nước mắt tràn mi rồi: “Tôi biết Tiểu Mặc nhất định sẽ làm được như vậy”



Sở Vân cho tới tận giờ cũng chưa có lúc nào hoài nghi năng lực của em trai cô, mà gần đây vì Bạch Diệc Trạch không muốn biết tin tức về Sở Mặc, nên cô mới không có biện pháp biết được tình hình của Sở Mặc. Đột nhiên nghe được tin tức Sở Mặc thành lập một tập đoàn, Sở Vân cảm thấy vô cùng vui mừng vì thành tích của em trai mình, cuối cùng cũng bỏ xuống được nỗi lo lắng ở trong lòng bấy lâu.



Hàm nghĩa của cái tên tập đoàn Vân Mặc không cần nói cũng hiểu, mà cô mãi tới tận khi chết đi trở thành linh hồn mới hối hận. Bản thân vì mất đi lý trí rồi ầm ĩ nặng lời chửi rủa Sở Mặc và bỏ đi, sau đó cô luôn cực kỳ sợ hãi, sợ rằng Sở Mặc sẽ không tha thứ cho mình. Mà hiện tại, khi biết Sở Mặc lấy tên của hai người đặt cho tập đoàn, thì cô mới hiểu được Sở Mặc đã tha thứ cho mình rồi.



“Rốt cuộc là vì cái gì?” Bạch Diệc Trạch không khách khí mà cắt ngang lời nói của Sở Vân khi cô đang vui sướng: “Sở Mặc vì sao lại không biết tin chị đã chết? Quan hệ của hai người vì sao lại trở thành như vậy!”



Trên thế giới này Sở Mặc chỉ còn lại có một người thân duy nhất là Sở Vân, tình cảm của hai người cũng rất tốt. Vậy mà Sở Vân chết đã sáu năm, nhưng Sở Mặc lại không hề hay biết gì, càng nghĩ càng khiến Bạch Diệc Trạch không tưởng tượng nổi. Nhất định là Sở Vân và Sở Mặc đã xảy ra chuyện gì rồi, hai người phải có hiểu lầm gì đó, nên Sở Vân mới một mực không chịu đi luân hồi.



Dẫn linh sư không thể hỏi chuyện riêng tư, Bạch Diệc Trạch cũng biết chuyện cậu tự ý giữ Sở Vân lại nhân gian đã là sai quy định. Sở Vân hiện giờ càng lúc càng yếu đi, Bạch Diệc Trạch cũng không còn cách nào, chỉ biết lo lắng suông mà thôi. Trước còn không biết Sở Mặc ở đâu, cậu lại không thể rời khỏi thành phố này, khiến cậu có lòng mà không có sức, nhưng hiện tại Sở Mặc đã trở lại, làm cho cậu cảm thấy có một tia hi vọng.



“Tiểu Mặc biết được chuyện thì sao, mà không biết được thì lại như thế nào chứ” Sở Vân không hề để ý mà vừa cười vừa hỏi ngược lại: “Có gì khác nhau sao?”



Cái chết ngoài ý muốn của Sở Vân tuy Sở Mặc không biết, nhưng nếu như biết thì cũng chỉ khiến cho Sở Mặc càng thêm đau buồn mà thôi.



“Em mang chị đi gặp Sở Mặc!” Bạch Diệc Trạch nóng nảy, cậu không thể xen vào, nhưng chuyện duy nhất cậu có thể làm đó là khiến cho Sở Vân gặp lại Sở Mặc, hi vọng Sở Vân có thể tháo bỏ khúc mắc, sau đó không còn lưu luyến mà đi luân hồi tuyền.



“Tôi sẽ không đi” Thái độ của Sở Vân rất kiên quyết. Nhìn bộ dáng khó xử của Bạch Diệc Trạch, an ủi: “Tiểu Trạch, cậu không nên quản tôi, tôi biết chừng mực nên sẽ không làm khó người khác”.



Hết chương 13.