Dẫn Linh Sư

Chương 17 :

Ngày đăng: 14:46 19/04/20


“Nguy rồi!” Ánh sáng chói mắt làm cho Bạch Diệc Trạch phải lùi lại về phía sau hai bước, rồi đưa tay lên che mắt theo bản năng.



Cửu vĩ hồ lúc này đang chìm ngập trong ánh sáng màu trắng, mãi cho tới một lúc lâu sau mà ánh sáng vẫn không hề suy giảm, ngược lại còn càng ngày càng mạnh hơn. Cả khoảng trời phía trên công viên vào lúc này bị bao phủ bởi vầng sáng màu trắng, nhìn không khác gì ban ngày.



Bạch Diệc Trạch dơ tay ngăn cản ánh sáng, nheo mắt nhìn lên bầu trời. Cậu hi vọng lúc này không có ai ở quanh đây, chứ nếu như chẳng may có ai đó chú ý tới sự kiện quái dị này thì chỉ e là sẽ ầm ĩ mất một thời gian mới yên ổn được.



Ánh sáng ở bên đài phun nước tỏa ra liên tục, bên cạnh đó còn kèm theo cả tiếng dã thú sắc bén chói tai, may mà công viên này đã được dựng lên kết giới ngăn chặn âm thanh. Chứ nếu không thì mấy xung quanh đây, đã bị âm thanh này dọa cho sợ.



Bạch Diệc Trạch nhịn xuống xúc động muốn bịt lỗ tai lại, ánh mắt mang theo lo lắng nhìn về phía ánh sáng ở trung tâm. Khi cậu trở thành dẫn linh sư, ngoài ấn ký của dẫn linh sư ở trên người thì ở trên tay còn có một chiếc vòng khế ước nữa. Mà khế ước này được đặt ở ngay nơi cao nhất trên đài phun nước.



Mỗi dẫn linh sư đều có một linh thú đi theo, vừa trợ giúp vừa là bảo vệ luân hồi tuyền. Thời điểm dẫn linh sư có được ấn ký, thì mỗi dẫn linh sư đều có thêm một vòng tay khế ước để có thể khế ước với linh thú, mà chiếc vòng này chính là tín vật khế ước, hoặc có thể gọi là giấy thông hành. Chỉ cần mở vòng khế ước ra là có thể khế ước với các linh thú ở trong khu kết giới linh thú. Còn chuyện dẫn linh sư có thể đính ước được với linh thú dạng nào thì đó còn phải xem vào năng lực của dẫn linh sư rồi.



Trên tay Bạch Diệc Trạch cũng có một chiếc vòng khế ước như vậy, nhưng bởi vì linh lực của cậu quá yếu nên đến giờ vẫn chưa có linh thú khế ước nào. Dựa vào linh lực này, cho dù có mạnh mẽ thông qua được kết giới, thì cũng chưa chắc đã có linh thú nào đồng ý ký kết khế ước với cậu cả. Vì thế mà Bạch Diệc Trạch cũng không quan tâm nhiều tới chuyện linh thú, mà cậu đem luôn chiếc vòng đó đặt ở nơi cao nhất của đài phun nước, coi như là để hấp thu linh khí.



Vòng khế ước là linh vật, cùng với ấn ký ở trên người cậu giống nhau, nên những người bình thường đều không nhìn ra được. Đài phun nước rất cao, xung quanh đầy nước như một cái ao, cho nên vòng tay đặt ở trên đấy khiến cho cậu cực kì yên tâm. Huống hồ vật này trừ cậu ra thì những người khác đều không lấy được.



Nhưng cậu lại không ngờ rằng con cửu vĩ hồ kia đột nhiên lại bổ nhào tới.



Cửu vĩ hồ không phải yêu quái bình thường, hơn nữa dựa vào đạo hạnh này của nó thì rất có thể là nó đã nhìn được rõ ràng trên đài phun nước chính là vòng khế ước, thậm chí nó còn có thể biết được cách sử dụng nữa cũng nên. Bạch Diệc Trạch nghĩ vậy thì càng lo lắng hơn, cậu sợ cửu vĩ hồ sẽ dùng vòng khế ước này đến kiểm soát mình, tuy cậu không quan tâm đến vòng khế ước, nhưng tuyệt đối cậu sẽ không để cho nó rơi vào trong tay yêu quái.



Tiếng gào thét mỗi lúc một chói tai hơn.



Chẳng nhẽ vòng khế ước có khả năng hấp dẫn yêu quái? Hồ yêu khác với người, người bình thường đến gần vòng khế ước cũng chẳng có hiện tượng gì. Bạch Diệc Trạch cảm thấy khó hiểu, vì căn bản cậu chưa từng gặp phải trường hợp này. Nghĩ thầm, nếu như vòng khế ước có thể giúp cậu thu thập được con cửu vĩ hồ này, thì có phải tất cả cùng vui không.
Bạch Diệc Trạch vừa nói vừa liếc trộm sắc mặt cửu vĩ hồ, nhìn thấy nó buông lỏng, tiếp tục nói: “Có khế ước này, chỉ cần linh thú ký kết với dẫn linh sư cùng với người đó bảo vệ luân hồi tuyền thôi. Nói cách khác, luân hồi tuyền này chính là địa bàn của ngươi rồi, ngươi có thể danh chính ngôn thuận mà tu luyện, dù người khác có muốn ngăn cản cũng không có khả năng”.



Vốn dĩ đây chính là mơ ước của nhiều người, nhưng bởi vì sự tồn tại của dẫn linh sư, nên không có ai dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu như luân hồi tuyền bị một con cửu vĩ hồ chiếm giữ, tất nhiên những người khác sẽ không thể ngồi yên được nữa, ai cũng muốn được chia một miếng bánh.



Âm dương hai giới cùng tranh giành, đến lúc đó luân hồi tuyền sẽ triệt để bị hủy hoại. Đợi thiên hạ đại loạn, cửu vĩ hồ dù không giết cậu, thì cậu cũng muốn lấy cái chết đệ tạ tội.



Nhưng tình huống này lại không giống thế, nếu cửu vĩ hồ cùng cậu bảo vệ luân hồi tuyền. Cậu sẵn sàng để cho nó tự do ở đây tu luyện.



Bản tính của hồ ly rất thông minh và giảo hoạt, nên khi nghe Bạch Diệc Trạch giảng giải đạo lý, thì nó tự nhiên sẽ hiểu rõ được lợi và hại ở trong đó, và cũng biết rõ nên làm như thế nào.



Trong quá trình thu phục cửu vĩ hồ, Bạch Diệc Trạch cũng hiểu rõ ràng mọi chuyện. Cậu căn bản không đủ tư cách làm một dẫn linh sư, nên nếu giờ cửu vĩ hồ chịu giúp cậu bảo vệ luân hồi tuyền thì đúng là chuyện tốt nhân đôi. Sợ là sau này cũng không có tên nào dám đánh chủ ý lên luân hồi tuyền nữa, cậu cũng đỡ mệt.



Vì vậy nên nếu như nó chịu giúp, thì chuyện nó muốn tu luyện ở đây không có gì là không thể cả, bởi đó là công sức nó bỏ ra để bảo vệ nơi này.



“Ngươi tính toán thật hay!” Cửu vĩ hồ thu lại móng vuốt, nó biết Bạch Diệc Trạch nói có lý, nên cũng không phản bác thêm nữa.



Bạch Diệc Trạch vụng trộm thở ra một hơi, nhưng còn chưa kịp vui mừng, thì khóe miệng cửu vĩ hồ đã hiện lên nét cười độc ác, trong mắt tràn đầy sát khí.



“Thật có lỗi! Ta không có nhiều thời gian để chơi đùa với ngươi!”



Hết chương 17.