Dẫn Linh Sư

Chương 19 :

Ngày đăng: 14:46 19/04/20


“Chào mọi người, buổi sáng tốt lành!” Bạch Diệc Trạch vẫn như mọi khi đi vào văn phòng, sau đó nhìn về phía mọi người chào hỏi.



Trong nháy mắt khi Bạch Diệc Trạch bước vào văn phòng, cả văn phòng đang ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại, ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại ở trên người Bạch Diệc Trạch, tất cả tiếng nói chuyện cùng với tranh chấp đều ngừng lại.



Nụ cười trên mặt Bạch Diệc Trạch cứng lại, cậu phát hiện không khí ở đây không được thích hợp cho lắm, ánh mắt của các đồng nghiệp nhìn khi cậu đều có vẻ ngưng trọng. Bình thường mọi người ở trong tập đoàn Vân Mặc đều rất ít khi tụ tập hay là thăm hỏi ở văn phòng này, nhưng hiện giờ tất cả đều tụ tập ở trước bàn làm việc của Lâm Viên, mà biểu tình của Lâm Viên lại giống như muốn khóc, nhưng lại không khóc nổi.



Bạch Diệc Trạch nhìn lướt qua văn phòng: “Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì sao?”



“Bạch Diệc Trạch! Cậu còn dám tới công ty à!” Lý Đức Hải phục hồi lại tinh thần đầu tiên, tức giận chỉ vào mặt Bạch Diệc Trạch.



Bạch Diệc Trạch cảm thấy vô cùng khó hiểu, cậu còn chưa từ chức, tại sao lại không thể tới công ty chứ. Nhìn Lý Đức Hải có dáng vẻ tức giận chỉ hận không thể xé xác cậu ra được, rồi lại hỏi tiếp lần nữa: “Rốt cuộc là có chuyện gì, làm phiền Lý tổng nói rõ ràng một chút!”



Nhìn thấy Bạch Diệc Trạch bình tĩnh như vậy, Lý Đức Hải cảm thấy hình như người đuối lý là mình, nhất thời tự tin đều giảm xuống. Nhưng sau khi nhìn thấy sau lưng Bạch Diệc Trạch là quản lý cấp trên của tập đoàn, Lý Đức Hải nhận thấy, nếu xét về khí thế thì bất quá cậu ta chỉ là một nhân viên cấp dưới, hơn nữa về sau sẽ không còn phải cùng làm việc với cậu ta ở tập đoàn Vân Mặc nữa thì lại cảm thấy yên tâm trở lại.



Nghĩ như thế nên giọng nói của Lý Đức Hải cũng trở nên nghiêm khắc hơn: “Ngươi đừng ở đây giả mèo khóc chuột, dám trộm đi tư liệu quan trọng của công ty rồi đem bán cho công ty khác, thế mà giờ vẫn còn đứng ở trước mặt tôi làm ra vẻ vô tội, không có cửa đâu!”



Tôn Uy lo lắng nhìn Bạch Diệc Trạch, nhưng cũng chẳng có biện pháp nào. Ngày đó nếu như anh không để cho Bạch Diệc Trạch làm giúp, cũng sẽ không xảy ra chuyện xui xẻo này. Tuy Lý Đức Hải nói là sự thật nhưng lại rất khó nghe, Tôn Uy đứng ở một bên cảm thấy khó chịu, trượng nghĩa mở miệng trước: “Không thể nào là Bạch Diệc Trạch được! Ngày đó Bạch Diệc Trạch cũng vì giúp tôi nên mới ở lại làm, Lý tổng không thể đổ oan cho người khác”.



“Đúng thế, không thể nào là Bạch Diệc Trạch được” Lâm Viên nức nở lên tiếng nói: “Bạch Diệc Trạch không phải là loại người này!”



Đồng nghiệp ở trong văn phòng đều nhao nhao phụ họa nói.



“Im miệng!” Lý Đức Hải hung tợn quát tháo ngắt lời Lâm Viện: “Thân cô còn lo không xong, lại còn muốn nói hộ cho người khác à. Bạch Diệc Trạch là người thế nào? Người ta vẫn thường nói, tri nhân tri diện bất tri tâm, huống hồ chứng cớ vô cùng xác thực, làm gì có ai đổ oan cho cậu ta!”
“Quản lý Trần!” Bạch diệc Trạch nhìn vào người vừa mắng thẳng vào mặt cậu kia mà gọi tên: “Xin hỏi ngày thứ sáu tuần trước, thời gian mà lúc ngài bắt đầu đem tư liệu truyền cho Lâm Viên là lúc nào?”



Giọng nói của Bạch Diệc Trạch nghiêm khắc lại không mất phong độ, nên khi quản lý Trần bị hỏi liền phản xạ nói luôn: “Là 5 giờ 20 phút, đến 6 giờ 58 phút là hoàn tất”.



Thời gian này là thời gian để xác định Bạch Diệc Trạch là hiềm nghi, và cũng là chứng cớ, nên quản lý Trần nhớ rất rõ ràng. Nhưng tới khi nói xong thì mới cảm thấy hối hận, cảm giác hình như mình đang bị Bạch Diệc Trạch nắm mũi dắt đi thì phải.



“Văn kiện lớn như vậy, ngài vì sao lại chọn thời gian tan tầm để truyền đi, sao không chọn thời gian sớm hơn?” Bạch Diệc Trạch nghi ngờ, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm vào quản lý Trần, chờ người ta giải thích cho mình.



“Bạch Diệc Trạch, cậu có ý gì hả? Không cần lại nói lảng sang chuyện khác!” Quản lý Trần nổi giận, theo cách mà Bạch Diệc Trạch nói, ý là do ông chọn thời gian vào tan tầm là có vấn đề, nên mới phát sinh ra chuyện tư liệu bị tiết lộ. Cái này thì khác nào bị Bạch Diệc Trạch dẫn đi lòng vòng, cuối cùng ngay cả bản thân cũng không tránh khỏi liên quan.



Quản lý Trần thở gấp giải thích với Sở Mặc: “Tình huống ngày đó có hơi đặc biệt, lúc bắt đầu có chút rắc rối, nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn chuẩn bị xong tư liệu, nên mới lập tức truyền đi”.



“A…! Thì ra là lúc đầu có vấn đề, thành ra mới bị kéo dài tới muộn như vậy” Bạch Diệc Trạch bừng tỉnh hiểu ra: “Ngày đó tôi cũng vì nhất thời có việc nên mới tăng ca, các ngài nói xem tại sao lại trùng hợp như vậy, không những các ngài bị chậm trễ thời gian truyền tư liệu, mà Lâm Viên còn ra về sớm? Mạng trong công ty đều là mạng nội bộ, máy tính Lâm Viên cũng vậy, nếu như không được sự đồng ý thì căn bản là không có biện pháp lấy tư liệu ra ngoài!”



Có điều quá mức trùng hợp, trung gian chỉ cần hơi lơ đễnh là bên giám sát liền không có cách nào biết được. Cậu cũng phải thánh nhân, có thể biết rõ chuyện gì sắp xảy ra, đặc biệt lại là chuyện trộm tư liệu ở công ty.



Quản lý Trần bị Bạch Diêc Trạch nói cho á khẩu không trả lời được, Bạch Diệc Trạch thừa thắng xông lên: “Văn phòng và hành lang đều bị theo dõi, chuyện này đâu phải là bí mật, mỗi người trong công ty đều biết rõ. Cho nến nếu như nói tôi có suy nghĩ muốn trộm tư liệu thì tại sao lại để lộ sơ hở lớn tới như vậy…..”



Bạch Diệc Trạch đang nói tới mức cao hứng, trong lúc vô ý liếc mắt tới chỗ Sở Mặc, và cũng chỉ trong nháy mắt cậu liền không nói ra nổi một lời.



Hết chương 19.