Dẫn Linh Sư

Chương 2 :

Ngày đăng: 14:45 19/04/20


Vừa rồi ở trong mộng Bạch Diệc Trạch đã nhìn thấy Sở Mặc vào thời gian còn học trung học, mà giờ đây người này lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, làm hắn có chút giật mình. Giống như Sở Mặc đang từ trong mộng bước ra hiện thực, cho nên Bạch Diệc Trạch thật sự nghi ngờ không biết có phải là mình vẫn còn chưa tỉnh ngủ hay không.



Sở Mặc cũng không thay đổi gì nhiều, vẫn anh tuấn đẹp trai, khuôn mặt trở nên góc cạnh hơn trước làm bớt đi nét ngây ngô của thời kì niên thiếu. Hơn thế nữa, giờ phút này hắn cảm thấy Sở Mặc thực sự rất chói mắt, tạo nên một cảm giác tin cậy và thành thục cho người tiếp xúc.



Bạch Diệc Trạch chỉ biết là có một tập đoàn rất lớn thu mua được công ty của hắn, sau đó đem toàn bộ văn phòng này hợp nhất với cả tòa nhà Offices lại thành một.



Phải nói tập đoàn này quá mức lợi hại, không chỉ mua được công ty của hắn mà còn mua luôn cả tòa nhà Offices mà công ty bọn hắn đang thuê, sau đó thuận tiện đem tất cả nhóm người trong công ty thu mua luôn.



Nhưng đối với tình hình cụ thể thì Bạch Diệc Trạch cũng không có hứng thú quan tâm, cho nên cũng không đi nghe ngóng tin tức. Thế mà có một chuyện thật khiến hắn không ngờ, người chủ mới từ trong miệng của đồng nghiệp kia lại chính là Sở Mặc.



Đã nhiều năm trôi qua, Bạch Diệc Trạch cố gắng không để ý tới tin tức của Sở Mặc, vì hắn biết chỉ cần Sở Mặc dựa vào bản thân thôi cũng đủ để tạo nên một sự nghiệp vững vàng. Mà Sở Mặc của lúc này cũng đã thật sự trở thành một người giống với suy nghĩ của hắn, chỉ cần dùng bảy năm ngắn ngủi, đã có được một công ty lớn như vậy.



Đuổi đi những suy nghĩ lung tung ở trong đầu, lấy lại tỉnh táo.



Đi làm ngủ gật bị phát hiện, Bạch Diệc Trạch cũng thu hồi lại sự ngạc nhiên của mình, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Lúc trước hắn đưa ra quyết định chia tay, thì đã chuẩn bị sẵn sàng sau này không xuất hiện trước mặt Sở Mặc nữa.



Hắn tuyệt đối không thể để cho Sở Mặc nhận ra hắn!



“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Bạch Diệc Trạch duy trì bình tĩnh, cố gắng không khiến người khác nhận ra sự khác thường của mình: “Tối hôm qua tôi phải chỉnh sửa văn bản quá muộn….”



Bạch Diệc Trạch dùng lời nói mơ hồ, tùy tiện tìm lý do lấy lệ cho qua chuyện, chỉ cần mọi người hiểu đại khái là được, chứ nếu không hắn càng giải thích thì lại càng giống như là đang che dấu. Lời của hắn mọi người có tin hay không, hắn cũng không quan tâm.




Đồn rằng quan mới nhận chức luôn ra oai phủ đầu, bình thường thì nhân viên sẽ phải biết tự giác mà ứng đối. Thế nhưng lúc này vừa mới tiếp nhận mà đã có người đang trong thời gian làm việc ngủ gật, tác phong lười biếng, nếu không chỉnh đốn lại thì là chuyện không thể xảy ra. Theo kinh nghiệm của mấy lần trước khi Sở Mặc đi thị sát, thì rõ ràng là Sở Mặc đang muốn lấy chàng trai này ra để khai đao, chấn chỉnh lại kỷ luật. Chỉ sợ là mấy ngày kế tiếp này, bọn họ cũng phải giữ vững tinh thần hai trăm phần trăm mà làm việc, nếu không thì người xui xẻo tiếp theo sẽ chính là mình.



Sở Mặc giống như nhận ra mình có chút thất thố, cho nên đành thu hồi ánh mắt, chầm chậm nói: “Tăng giờ làm việc, cố gắng hoàn thành công tác là đáng khen, nhưng phải biết rõ khi nào thì nên làm chuyện gì, thời gian công tác thì nên chuyên tâm làm việc, thời gian nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi cho tốt, không cần đảo lộn đầu đuôi”



Nhìn văn bản ở trên bàn của Bạch Diệc Trạch, không cần nghĩ cũng hiểu được hắn vừa rồi giải thích là do ngày hôm qua làm việc trễ. Tình huống thật giả thế nào, Sở Mặc cũng không để ý, rồi chuyện đi làm ngủ gật cứ thế mà chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Mặc kệ người trước mắt này có phải là Tiểu Trạch hay không, thì trước tiên cứ giữ hắn ở lại công ty rồi xác nhận sau.



“Tôi không muốn vào ngày đầu tiên tiếp nhận công việc đã khai trừ nhân viên, hôm nay coi như cậu là lần đầu tiên vi phạm nên bỏ qua, lần sau không được phạm phải nữa” Sở Mặc không chút để ý mà đem chuyện này bỏ qua, rồi nói ra cách thức trừng phạt với Bạch Diệc Trạch: “Sau khi tan làm, phải cẩn thận đọc lại nội quy của công ty, sau đó viết 1000 chữ kiểm điểm, ngày mai đi làm nộp lại cho tôi”



Bị ánh mắt lăng trì khiến Bạch Diệc Trạch vô cùng khổ sở, nên khi nghe được giọng nói nhẹ nhàng buông lỏng của Sở Mặc, Bạch Diệc Trạch cũng hiểu được mình đã tránh thoát một kiếp, ít nhất thì không bị đuổi việc. Nhưng nghe thấy phương pháp trừng phạt quỷ dị này, nhất thời Bạch Diệc Trạch không kịp phản ứng, tưởng đâu mình còn nghe nhầm.



Bạch Diệc Trạch muốn hỏi một chút có phải nghe nhầm hay không, nhưng khi ngẩng đầu đã phát hiện Sở Mặc và một đám người theo sau đã đi ra khỏi văn phòng.



Lý Đức Hải đi ở sau cùng, hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Diệc Trạch. Sở Mặc tính cách tùy ý khó đoán, tuy ở bên ngoài không nói gì, nhưng ít ra cũng không có ý định tính toán chuyện này. Nhưng Lý Đức Hải cảm thấy được tương lai tốt đẹp của Bạch Diệc Trạch chỉ sợ cũng không còn nữa rồi.



“Lần này coi như cậu gặp may mắn! Về sau cẩn thận một chút cho tôi” Cảnh cáo Bạch Diệc Trạch một câu, rồi Lý Đức Hải cũng đi ra ngoài, tiếp tục giới thiệc hoàn cảnh trong công ty cho ông chủ mới.



Nhìn cấp trên lần lượt rời đi, các đồng nghiệp ở trong văn phòng cũng thả lỏng một chút, rốt cuộc cũng tránh được một kiếp. Chỉ duy nhất có Bạch Diệc Trạch là vẫn còn đang suy nghĩ về phương thức trừng phạt của Sở Mạc.



hết chương 2.