Dẫn Linh Sư

Chương 3 :

Ngày đăng: 14:45 19/04/20


Mười hai giờ đêm khuya, trong công viên nhỏ lại bắt đầu náo nhiệt trở lại. Có lẽ là do có sự xuất hiện của bản thân, hoặc là do quỷ sai của âm giới đang áp giải linh hồn nên mới khiến cho các linh thể từ bốn phương tám hướng đều tụ tập xung quanh đài phun nước.



Bạch Diệc Trạch ngưng tụ linh lực ở trong tay, đài phun nước giống như cảm ứng được nên cũng bắt đầu hiện lên ánh sáng màu xanh lam.



Luân hồi tuyền được linh lực của Bạch Diệc Trạch rót vào khiến cho ánh sáng màu xanh càng lúc càng sáng, được một lúc thì ánh sáng bắt đầu mờ dần đi, ở ngay trung tâm của luân hồi tuyền mở ra cánh cửa thông giữa hai thế giới.



Đội ngũ linh hồn đứng xếp hàng ở cửa luân hồi tuyền thành một hàng dài, Bạch Diệc Trạch ngắm nhìn một lúc, thấy xung quanh không có linh thể nào bị nhiễm khí sắc màu đen, hoặc là có sương mù màu trắng bao phủ thì cũng bắt đầu yên tâm đi qua bên bậc thềm ở cạnh luân hồi tuyền ngồi xuống.



Linh hồn cũng chia ra làm vài loại, có loại mà người bình thường thì không thể nhìn thấy được, cũng có người có được mắt âm dương thì sẽ nhìn thấy, và nếu như không tiếp xúc thì nhìn qua không khác gì một người bình thường. Mà chỉ có linh hồn bình thường này thì mới có thể đi qua luân hồi tuyền đến thế giới bên kia.



Cũng có một số người trước khi chết có nguyện vọng chưa được hoàn thành, bọn họ sau khi hóa thành linh hồn sẽ tụ thành một màn sương mù bao vây xung quanh linh thể. Còn lại là một số linh thể trước khi chết có oán niệm quá nặng, khi chết linh thể trên người sẽ bị một luồng khí màu đen vây quanh.



Tất cả nhưng linh thể như vậy đều không được phép đi qua luân hồi tuyền, cho nên công việc của Bạch Diệc Trạch chính là hàng ngày trừ bỏ mở ra của luân hồi tuyền, thì còn có thêm một nhiệm vụ quan trọng nữa, đó chính là bảo vệ của luân hồi tuyền không cho những oán linh này đi vào. Mặt khác nếu như trong điều kiện cho phép, hắn cũng có thể tiêu trừ đi oán khí cùng chấp niệm của những linh hồn này để dẫn dắt bọn họ tiến vào luân hồi tuyền.



Trừ bỏ những linh hồn trên, còn có một loại nữa, bọn họ giống như là bị nhiễm hắc khí quá mạnh, hoàn toàn không thể nhìn ra bản thể được, cộng thêm có cả lực lượng phá hoại mạnh mẽ, được gọi là ác linh. Ác linh này giống như là một loại bệnh truyền nhiễm, khiến tất cả các linh thể đứng gần đều bị ảnh hưởng.



Ác linh không chỉ mất đi tư cách đi luân hồi, mà còn là đối tượng đặc biệt phải bị tiêu diệt. Luân hồi tuyền là nơi tụ tập linh thể cùng linh khí. Nếu ác linh một khi đến gần luân hồi tuyền cũng sẽ bị linh khí nồng đậm này ảnh hưởng, càng trở nên mạnh mẽ hơn sau khi hấp thụ được linh khí này.



Cho nên tuyệt đối không thể để cho ác linh đến gần luân hồi tuyền, đây cũng là một trách nhiệm quan trọng của dẫn linh sư.



Dẫn linh sư có ấn kí màu đỏ linh lực sẽ tăng trưởng gấp đôi, cho dù bị ác linh xâm phạm cũng không chút ảnh hưởng nào, nên chuyện bắt ác linh cũng rất đơn giản.



Nhưng nếu một người từ nhỏ không tu luyện pháp thuật, linh lực lại yếu kém như Bạch Diệc Trạch thì dù có thêm ấn ký đi chăng nữa, đối với hắn chẳng khác gì một thiên sư bình thường.
Nhìn linh thể cuối cùng tiến vào luân hồi tuyền, Bạch Diệc Trạch ở trên bậc thềm duỗi lưng. Hiện tại thời gian vẫn còn sớm, công việc dẫn linh sư lại không có yêu cầu số lượng cụ thể hay thời gian cố định, chỉ cần hết linh thể là có thể về nhà đi ngủ chứ không cần phải lăn lộn tới tận bình minh ở đây. Hơn nữa ngày mài còn phải tự tay đưa bản kiểm điểm cho Sở Mặc, hắn không hy vong lại một lần nữa có dáng vẻ mất tinh thần mà xuất hiện trước mặt Sở Mặc.



Lúc này luân hồi tuyền cũng biến trở về hình dáng đài phun nước, Tiểu Linh cũng đang rảnh rỗi nhàm chán mà xoay quanh đài phun nước, khóe mắt lơ đãng để lộ ra chút thất vọng. Chỉ cần trời chưa sáng, Tiểu Linh cũng chưa rời đi.



“Muộn rồi, ta về đây” Bạch Diệc Trạch đứng lên, công việc hôm nay đã kết thúc, hắn chuẩn bị rời đi, nhưng cũng có lòng tốt nói thêm một câu: ” Bình minh thì nhớ trở về đấy”



Tiểu Linh cũng không gây rắc rối gì cho hắn, nên nếu hắn rời đi chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.



Bộ dạng thẫn thờ vừa rồi của Tiểu Linh đột nhiên trở nên có sức sống, tình huống của Tiểu Linh có chút đặc biệt, tuy không thể rời khỏi phạm vi luân hồi tuyền, nhưng nếu dẫn linh sư cho phép thì hắn vẫn có thể ở tại dương gian tự do đi lại. Tiểu Linh lâu rồi không rời khỏi luân hồi tuyền, nên khi được phép đi lại, hắn bỗng nhiên cảm thấy hình như có chút nhớ dương gian.



Nhìn về hướng mà Bạch Diệc Trạch rời đi, hắn cúi người thật sâu: “Cảm ơn người, Bạch đại nhân!”



Bạch Diệc Trạch trải qua một đêm nghỉ ngơi dưỡng sức nên tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, tay cầm bản kiểm điểm đứng ở bên ngoài cửa văn phòng của Sở Mặc do dự.



Hít một hơi thật sâu.



Rõ ràng vừa rồi không hề khẩn trương, nhưng không biết tại sao khi đứng trước cửa, suy nghĩ tới chuẩn bị phải đối mặt với Sở Mặc, thì tâm tư của Bạch Diệc Trạch lại bắt đầu cuống lên.



Hắn không dám đi vào ạ!



hết chương 3.