Dẫn Linh Sư

Chương 22 :

Ngày đăng: 14:46 19/04/20


Bạch Diệc Trạch không thể tin nổi mà nhìn màn hình giám sát, tuy chỉ là một phần hình ảnh rất nhỏ, nhưng cậu lại có thể nhìn thấy rõ ràng, đó chính là một cái linh hồn thường xuyên ra vào trong văn phòng của cậu bằng cách xuyên tường.



Rất nhanh Bạch Diệc Trạch liền nhận ra được, linh hồn kia chính là tên tiểu quỷ mà cậu đã gặp ở công ty hôm thứ sáu!



Chẳng lẽ là do tên tiểu quỷ này làm? Trách không được tư liệu không biết làm sao lại bị lộ ra ngoài, trong khi người làm thì không biết là ai, hại cậu bị oan ức. Thì ra là đã xảy ra chuyện quái dị này! Bọn họ nếu có thể tìm ra được thủ phạm, chỉ sợ đúng là đã gặp quỷ rồi. Tuy tiểu quỷ kia là người bị nghi ngờ lớn nhất, nhưng mà nhất thời Bạch Diệc Trạch lại không nói ra nổi, chẳng lẽ lại nói vì cậu biết thân phận người làm ra chuyện này là một cái linh hồn, nếu thật như vậy chỉ sợ trong công ty sẽ loạn lên mất.



Từ từ, tại sao cậu lại nhìn thấy được linh hồn!



Bạch Diệc Trạch theo bản năng đưa tay sờ soạng trên mặt một chút, mới phát hiện ra kính mắt đã bị Sở Mặc lấy đi lúc nãy, vẫn chưa trả lại cho cậu. Khó trách cậu lại có thể nhìn thấy được linh hồn! Ban này nếu không muốn nhìn thấy mấy thứ kỳ quái thì cậu luôn phải đeo kính mắt, vì chuyện này khiến cậu có một cảm giác thiếu an toàn. Vội vàng đứng lên tìm kiếm, kết quả lại phát hiện kính mắt của cậu đang bị Sở Mặc cầm trong tay thưởng thức.



Sở Mặc một bên cùng Bạch Diệc Trạch theo dõi màn hình ghi lại, một bên nhàm chán chơi đùa với kính mắt của Bạch Diệc Trạch. Nhân tiện anh còn muốn nghiên cứu cái bộ dạng kính mắt cũ kĩ này có gì đặc biệt, lại có thể làm cho Bạch Diệc Trạch đeo nó cả ngày.



Bạch Diệc Trạch ánh mắt rất tốt mà, căn bản là không cần dùng tới kính mới đúng.



Anh rất tò mò, không hiểu vì sao Bạch Diệc Trạch có bộ dáng như vậy mà lại tìm một cái kính mắt không tương xứng với mình như thế. Càng kì quái là cái kính mắt này, mắt kính được làm phẳng, căn bản là không có ghi chỉ số. Sở Mặc thậm chí còn chủ động đeo kính lên nhìn thử, phát hiện chẳng có gì khác biệt, căn bản chỉ là kính thường.



Bạch Diệc Trạch mang theo kính mắt này, thật giống như đang muốn nguy trang chính mình thì phải.



Sở Mặc nghiên cứu một lúc, rồi lại nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Trạch đang xem màn hình, vẫn không nghĩ ra nổi Bạch Diệc Trạch làm vậy là có dụng ý gì.



Vừa đúng lúc Bạch Diệc Trạch quay đầu lại, ánh mắt tập trung ở trên cái kính Sở Mặc đang cầm trên tay.



“Đưa kính mắt trả lại cho tôi!” Không đợi Sở Mặc kịp phản ứng, Bạch Diệc Trạch đã nhanh chóng đoạt lại kính mắt, đeo lên trên mặt.


Cẩu hồ ly? Tiểu hồ ly dùng móng vuốt lay chân Bạch Diệc Trạch một trận, ánh mắt lập tức lập lòe trở nên hung ác, dám nói bản đại tiên là cẩu! Lại còn gọi là cái gì cẩu hồ ly, bản đại tiên hàng thật giá thật là hồ ly! Là hồ ly!



Bị người nhận nhầm là chó nhỏ nên cửu vĩ hồ cực kì khó chịu, hận không thể xé rách ánh mắt của người phụ nữ kia.



Bạch Diệc Trạch nhẹ nhàng đá vào cửu vĩ hồ, để cho nó thu liễm lại một chút. Nhưng ở trong lòng thì lại không nhịn cười nổi, đành giải thích nói: “Đây là cẩu hồ ly, nó được tôi nuôi dưỡng, không biết làm sao nó lại đến được công ty”



Ánh mắt của Bạch Diệc Trạch mất tự nhiên tạm dừng một chút, nếu như mọi người đã hiểu lầm, vậy thì đành đâm lao phải theo lao, chủ động đem cửu vĩ hồ thành chó.



Các đồng nghiệp khác cũng nhao nhao phát biểu quan điểm, nào là Bạch Diệc Trạch nuôi con chó này rất tốt, màu lông rất đẹp, nhìn là biết… dần dần cứ thế mà thay phiên nhau khen ngợi.



Cửu vĩ hồ hung tợn nhìn Bạch Diệc Trạch, tuy rất tức giận nhưng lại không thể phát tác. Bị những người này cứ một câu cẩu hồ ly thật khiến nó bị nội thương, trong khi hôm trước còn bị phù chú của Bạch Diệc Trạch tổn hại, vốn đã khiến nó bị thương rồi. Bây giờ nhìn nó chẳng khác nào đang xù lông, nhưng đành phải cố gắng đè xuống tức giận, tự nói cho chính mình là không cần chấp nhặt với những ánh mắt phàm nhân thấp kém kia, nếu không sẽ tự gây tổn thương cho chính mình.



“Nó thật có cá tính, Tiểu Bạch, tôi có thể sờ sờ nó được không?” Ánh mắt Lâm Viện sáng như sao, nhìn thấy chó con cứ lắc lư cái đuôi, thật khiến cho trong lòng cô ngứa ngáy. Trong mắt Lâm Viên lúc này ngoại trừ con chó xinh đẹp này ra, thì cũng không thèm nhìn tới bất kỳ vật nào khác.



Cô thật cẩn thận đến gần chó con, muốn ôm trong tay chơi đùa một chút. Nhưng cô cùng với nó không quen biết, sợ bị cắn nên đành phải hỏi Bạch Diệc Trạch trước.



“Tốt nhất là không nên, nó chỉ gần gũi với người cực kỳ quen thuộc thôi” Bạch Diệc Trạch vội vàng ngăn cản. Tính tình của cửu vĩ hồ rất khó chiều, sợ Lâm Viên liều lĩnh đi qua chạm vào, chẳng may trêu tức nó thì ngay cả cậu cũng không ngăn được.



Lâm Viên có chút thất vọng, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm cửu vĩ hồ. Sờ không được thì nhìn cho đỡ nghiện cũng không sao. Con chó này thật hay, khi cô tiếp cận nó cũng không bày ra tư thế uy hiếp, mà ngược lại còn xoay người kiêu ngạo, lấy cái đuôi vẫy vẫy, bày tỏ sự khinh thường với cô.



Sờ không được chó con, Lâm Viên thay đổi đề tài: “Tiểu Bạch, con chó này của cậu có tên là gì vậy nhỉ?”



Hết chương 22.