Dẫn Linh Sư
Chương 23 :
Ngày đăng: 14:46 19/04/20
Cửu vĩ hồ không buồn để ý tới đám người này nữa, tên của nó ngay cả Bạch Diệc Trạch cũng không biết, thì làm sao mà cái đám phàm nhân này có thể biết được, căn bản là bọn họ không cứ tư cách để biết tên của nó.
“Tên à?” Lúc này Bạch Diệc Trạch mới nhớ tới, cậu vẫn luôn gọi hồ ly là cửu vĩ hồ, ngược lại đã quên mất phải hỏi tên nó. Hơn nữa cửu vĩ hồ vẫn luôn khinh thường nhân loại, dù cậu có hỏi thì chưa chắc nó đã chịu nói, nên Bạch Diệc Trạch cũng không muốn tự làm mất mặt mà đi hỏi. Hiện tại bị mọi người hỏi, cậu không thể nào nói sủng vật của mình chưa được đặt tên, nghĩ một chút, Bạch Diệc Trạch liền nói: “Chó nhà chúng tôi gọi là Bạch Tiểu Cửu”.
Cậu biết thói quen của hồ ly sẽ không dễ dàng thay đổi, nên cũng không muốn hỏi tên thật của nó. Vì vậy cậu lại một lần nữa tự lấy một cái tên cho nó, nó vốn là thú có khế ước với cậu nên đương nhiên sẽ mạng theo họ cậu, hơn nữa nó chẳng phải là cửu vĩ hồ sao, đơn giản liền kêu Tiểu Cửu.
Bạch Diệc Trạch cảm thấy cực kỳ hài lòng với cái tên vừa nghĩ ra này.
Hồ ly nghe được Bạch Diệc Trạch đặt cho nó cái tên này, thì ngay cả ánh mắt đều đã bốc hỏa muốn phun ra lửa. Nếu có thể, nó thật muốn đem Bạch Diệc Trạch giết chết luôn tại đây.
“Vậy tôi đưa Tiểu Cửu trở về trước, nếu để Lý tổng nhìn thấy thì không hay” Bạch Diệc Trạch tìm lý do để mang cửu vĩ hồ rời đi. Hôm nay bọn họ đều không phải làm gì, nên dù có trốn việc bỏ đi thì cũng sẽ không có ai để ý. Chứ nếu không mà để cửu vĩ hồ ngây ngốc thêm ở trong văn phòng làm việc một lúc nữa, chỉ sợ ngay cả cậu cũng sẽ gặp xui xẻo.
Bạch Diệc Trạch ôm hồ ly rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng, thừa dịp không ai chú ý liền mang nó đi theo cậu vào trong thang máy.
“Đừng nóng giận, bình thường bọn ta thường sẽ nuôi dưỡng cái loại sủng vật như là chó mèo, nhưng còn hồ ly thuần trắng thì không có. Chính vì vậy mà mọi người nhìn thấy ngươi mới có bộ dạng đó….” Rốt cuộc có thể cùng với hồ ly nói chuyện bình thường một chút, nên Bạch Diệc Trạch vừa tranh thủ giải thích, vừa ngồi xổm xuống vuốt lông trên người hồ ly.
Tiểu hồ ly cũng không để ý tới Bạch Diệc Trạch, tự nhiên sinh ra hờn dỗi. Nó mới không muốn tức giận với đám phàm nhân kia, mà nó tức là tức Bạch Diệc Trạch đặt cái tên Tiểu Cửu cho nó. Thật đúng là chả có tí trình độ nào, có thể gọi nó là cửu vĩ hồ ngàn năm cũng được mà, đằng này lại đi gọi một cái tên thấp kém như thế!
“Thật mà!” Bạch Diệc Trạch tiếp tục nói, tay vẫn sờ sờ lên đám lông xù ở trên đầu cửu vĩ hồ. Cậu phát hiện cảm xúc rất tốt, thuận tay lại sờ soạng thêm vài lần: “Ta cảm thấy cái tên này cũng không tệ lắm, vừa đơn giản lại vừa dễ nghe, đúng không? Bạch Tiểu Cửu!”
Cửu vĩ hồ nghe thấy cái tên Bạch Tiểu Cửu này, ánh mắt như dao găm bắn về phía Bạch Diệc Trạch, ra vẻ cảnh cáo nếu cậu còn dám nói một lần nữa thì đừng trách nó không khách khí.
Đúng lúc này, chuyện ngoài dự đoán đã xảy ra, vòng tay khế ước ở trên cổ hồ ly cùng với trên tay Bạch Diệc Trạch đồng thời hiện lên luồng ánh sáng màu đỏ, rất nhanh sau đó lại trở lại bình thường.
Thật ra linh hồn vô cùng yếu ớt, một khi bị tổn thương thì sẽ không có khả năng đi qua luân hồi tuyền, kết quả cuối cùng chính là tan thành mây khói. Tiểu quỷ kia là do cậu phát hiện đầu tiên, lại dưới sự dẫn dắt của cậu mà nó mới biết được mình đã chết. Một linh hồn không biết được mình đã chết, nhất định là phải có chấp niệm rất lớn, thế mà cậu biết rõ đã có vấn đề nhưng vẫn mặc kệ nó. Trong chuyện này cậu cũng có một phần trách nhiệm, nếu như để cho tiểu quỷ này tự sinh tự diệt, cậu không làm được. Nếu có thể thì cậu hi vọng sẽ bắt được tiểu quỷ, sau đó hóa giải oán khí và đưa nó đi luân hồi tuyền.
“Ngươi bắt không được, lại không cho ta giết nó. Việc này ngươi tự nghĩ cách đi, bản đại tiên mặc kệ!” Bạch Tiểu Cửu cũng không sợ Bạch Diệc Trạch uy hiếp, nó thật muốn nhìn xem Bạch Diệc Trạch sẽ làm cách nào để dọn dẹp cái cục diện rối rắm này.
Bạch Tiểu Cửu không hiểu nổi, chỉ là một oán linh mà thôi, cứ giết đi không phải tốt hơn sao, vì không như vậy thì cũng sẽ có ngày nó bị hồn bay phách tán. Hay là Bạch Diệc Trạch muốn bắt lại rồi hóa giải oán khí của nó, và đưa nó đi luân hồi tuyền? Một dẫn linh sư với một con cửu vĩ hồ mà lại không có biện pháp thu phục được một oán linh, nghĩ đến thật đúng là khiến cho người ta phải hoảng hồn.
Bạch Diệc Trạch cũng khó xử, cậu cứ nghĩ cửu vĩ hồ có thể bắt được oán linh một cách đơn giản. Ai ngờ bắt không được, thật đúng là mất mặt. Linh lực của cậu như vậy thì làm gì có cách nào, pháp thuật thì chưa từng học qua, phù chú tuy có nhưng uy lực rất lớn, nếu mang đi đối phó với tiểu quỷ thì chỉ sợ nó khỏi cần luân hồi luôn.
Thân là dẫn linh sư, trọng trách chủ yếu là phụ trách việc dẫn độ, bắt linh hồn không thuộc trong phạm vi của cậu, nên từ trước tới giờ Bạch Diệc Trạch chưa từng nghiên cứu về mặt này.
Nếu cậu và Bạch Tiểu Cửu đều không bắt được oán linh, vậy giờ chỉ còn cách duy nhất là đi tìm người chuyên nghiệp hơn để giải quyết.
Hiệp hội thiên sư tuyệt đối không thể tìm rồi, tuy đa số người trong hiệp hội không biết Bạch Diệc Trạch, nhưng mà bản thân cậu vốn là dẫn linh sư, nên nếu như đi tới hiệp hội nhờ vả họ đi bắt oán linh, chỉ e là ngày hôm sau sẽ có vô số thiên sư biết được chuyện này. Chuyện mất mặt như vậy cậu chịu không nổi.
Nhưng thành phố Lâm Tuyền lớn như vậy, đâu phải chỉ có mỗi hội thiên sư đâu. Chỉ cần đối phương không biết lai lịch của cậu, rồi đem chuyện này biến thành một nhiêm vụ thông thường như kiểu oán linh nổi loạn cần xử lý, chắc sẽ không có vấn đề gì phải lo lắng đâu.
Nhanh chóng đưa ra quyết định, Bạch Diệc Trạch vỗ tay ra tiếng, miệng niệm thần chú.
Bạch Tiểu Cửu tò mò nhìn chằm chằm Bạch Diệc Trạch, không biết cậu muốn làm gì.
Hết chương 23.