Đan Nữ
Chương 5 :
Ngày đăng: 02:35 19/04/20
Hạ triều, Nhậm Thái Hậu phái người mời Đan Nữ đến, cười nói: "Buổi tối ngủ không tốt, ban ngày còn phải cầm quạt theo hầu, thật vất vả cho con! Ta đã sai người sắc cho con bát thuốc bổ, đợi họ mang lên uống luôn cho nóng!"
"Tạ ơn Thái Hậu nương nương!" Đan Nữ lần đầu tiên đến gầnThái Hậu như vậy, thấy Nhậm Thái Hậu mới ngoài 40 tuổi, khi nói ý cười đầy trong mắt, dáng vẻ hiền từ, vì thế ngoan ngoãn nói tạ ơn rất chân thành.
Nhậm Thái Hậu nhìn Đan Nữ uống xong bát thuốc, lúc này mới cười tủm tỉm nói: "Nghe Bạch Thạch nói, con là sư muội của hắn, không tên không họ, tên Đan Nữ này vẫn là do các sư huynh đệ đặt cho?"
Đan Nữ oanh vàng thỏ thẻ đáp: "Vâng."
Nhậm Thái Hậu nghe Đan Nữ nói, cảm thán nói: "Xem, người thì xinh đẹp, thanh âm lại ngọt ngào, khó trách Bạch Thạch yêu thích!"
Đan Nữ yên lặng oán thầm: Con trai của Ngài tối nào cũng mắng ta dâm tăng, còn bắt ta quay mặt vào tường ngủ, thích ở chỗ nào cơ chứ?
Nhậm Thái Hậu thấy Đan Nữ cúi đầu, tưởng nàng thẹn thùng, không khỏi lại cười nói: "Con bây giờ là Quý phi, không có họ không hay lắm, như thế này, con theo ta họ Nhậm, được không?"
Đan Nữ cố nhớ lại họ tên của mình nhưng chẳng nhớ được gì, do đó cười nói: "Tạ Thái Hậu nương nương ban họ!"
Nhậm Thái Hậu sinh được ba con gái hai con trai, con gái đã xuất gả, con trai lớn mất sớm, đứa thứ hai Cảnh Bạch Thạch lại bị bắt làm đạo sĩ, vốn trong lòng chán nản, hiện tại Cảnh Bạch Thạch đột nhiên trở về, còn làm Hoàng đế. Trong mắt bà, thật giống như từ trên trời bất ngờ rơi xuống một đứa con trai Hoàng đế, lại còn tặng kèm thêm một đứa con dâu, cho nên xem Đan Nữ, càng xem càng vừa lòng, cuối cùng vỗ vỗ tay Đan Nữ nói: "Bạch Thạch mà bắt nạt con, con cứ đến nói với ta."
Đan Nữ tuy mất trí nhớ, nhưng mắt nhìn sắc mặt người khác vẫn phải có, nghe Nhậm Thái Hậu nói cũng hiểu bà đang nói thật lòng, bất giác cảm thấy ấm áp, cười nói: "Thái Hậu nương nương, con tuy không nhớ được mẫu thân con là như thế nào, nhưng hôm nay gặp Thái Hậu nương nương liền thấy mẫu thân hẳn giống như Ngài."
Đang nói chuyện, cung nữ ở bên ngoài vào báo: "Thái Hậu nương nương, Hoàng thượng tới!"
Cung nữ vừa nói xong, mành cửa liền mở ra, Huyền Dương Tử đã bước vào.
"Mẫu hậu!" Huyền Dương Tử chào một tiếng rồi ngồi xuống cạnh Nhậm Thái Hậu dang hai tay nói: "Mẫu hậu, long bào này hai vai vẫn còn chật lắm, con muốn dơ tay lên cũng khó."
Huyền Dương Tử đăng cơ quá gấp gáp nên không kịp làm long bào mới, tất cả long bào hắn đang mặc đều là của Cảnh Thiên Hữu xuyên.
"Bẩm nương nương, là Hoàng Hậu nương nương." Hồng Liên cúi đầu trả lời, không dám nhìn tới Tiêu Hoàng Hậu trừng mắt.
Đan Nữ "A" một tiếng, lại nói: "Hoàng Hậu nương nương nào? Lão đạo nhà ta sau khi đăng cơ chỉ phong mình ta làm quý phi, chưa thấy nghe nói có chiếu phong Hoàng Hậu nương nương a!"
"Làm càn!" Thân ma ma đứng bên cạnh quát: "Đây là Thành Thái Hoàng đế nguyên phối Tiêu Hoàng hậu, ai cho phép ngươi nói bậy bạ? Còn không mau đứng dậy bái kiến?"
"A, Thành Thái Hoàng đế không phải bị bắt rồi sao? Hoàng Hậu của hắn còn không khép cái đuôi làm người, tới chỗ này thể hiện cái gì uy phong? Mà hiện nay Đế vị đổi người, Hậu vị thế nhưng không đổi người sao?" Đan Nữ thấy Tiêu Hoàng Hậu này một bộ kiêu ngạo phách lối, nhớ tới thảm cảnh lúc mới vào thành, cảm thán nghĩ: nếu không phải vì ngươi, thành sẽ bị phá sao? Còn không biết xấu hổ đến đây giương oai.
Tiêu Hoàng Hậu tức đến sùi bọt mép, ẩy Thân ma ma ra lệnh: "Lên, đánh nát cái miệng tiện nhân này cho bản cung!"
Thân ma ma sợ nhảy dựng, vua nào triều thần nấy, hiện nay còn muốn dựa Tân đế nhà người ta, sao có thể đánh tần phi của Tân đế được?
Thấy Thân ma ma không chịu động thủ, Tiêu Hoàng Hậu càng tức giận, tự mình bước đến, dương tay định tát Đan Nữ.
Đan Nữ sớm nghiêng đầu tránh được một tát của Tiêu Hoàng Hậu, đồng thời cũng đứng lên, tiện tay bưng bát canh trên bàn, cầm nguyên cả bát hắt vào Tiêu Hoàng Hậu.
"Quý phi nương nương!" Hồng Liên thấy Đan Nữ động thủ, sợ chuyện nhỏ thành lớn, vội vàng ngăn cản.
"Hoàng Hậu nương nương!" Thân ma ma cùng Thược Dược kinh hãi, một người chạy đến kéo Tiêu Hoàng Hậu, một người ngăn bát canh trong tay Đan Nữ, chỉ là làm sao mà kịp? Nước canh đã sớm hắt ướt Tiêu Hoàng Hậu từ đầu đến chân.
May mà canh mang lên đã lâu, chỉ còn hơi ấm, Tiêu hoàng hậu mới không bị bỏng.
"Dừng tay!" Một giọng nói đột nhiên vang lên, Huyền Dương Tử bước nhanh vào điện, kéo Đan Nữ ra phía sau hắn, chỉ vào Tiêu Hoàng Hậu bị hắt nước canh ướt lướt thướt chỉ trích nói: "Sao ngươi dám mang người vào điện bắt nạt ái phi của trẫm?"
Đan Nữ nghe Huyền Dương Tử rõ ràng thiên vị, đột nhiên vui vẻ, lấy ngón tay chọc chọc lưng Huyền Dương Tử nói: "Lão đạo, vừa rồi nàng còn mắng ta là tiện nhân, cũng tiện thể mắng luôn ngươi là tiện phu đấy."